Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 58


Edit: Cá Mực 99Lâm Chỉ dẫn theo Tố Tố dạo hoa viên một vòng, mới đầu Tố Tố còn có chút bất an thời khắc đều cùng Lâm Chỉ duy trì khoảng cách ba năm bước chân, nhưng khi Lâm Chỉ mang nàng đi trêu đùa hết chim tới cá, thái độ của Tố Tố rốt cục tự nhiên hơn, nên khi Lâm Chỉ nói chuyện nàng cũng sẽ đáp lại nhiều hơn mấy từ ngữ đơn giản.Trong vườn hoa nhỏ nở rộ cả trăm bông hoa, Tố Tố đứng bên vườn hoa ngẩn người nhìn ong bướm bay lượn giữa những bông hoa, Lâm Chỉ thấy thế hỏi nàng: "Thích những hoa này sao?"Tố Tố cả kinh, lập tức có chút ngượng ngùng cúi đầu.Lâm Chỉ cười xoay người bẻ một bông hoa hồng màu vàng đưa tới trước mặt Tố Tố, "Tặng cho ngươi."Tố Tố nhìn bông hoa đưa tới trước mặt mình, hai tay nắm làn váy có chút chần chờ nên nhận hay không, Lâm Chỉ cũng không thúc giục nàng, kiên nhẫn đưa hoa hướng trước mặt nàng, Tố Tố nhìn Lâm Chỉ cực nhanh dời đi ánh mắt, nhưng mà tay đang nắm làn váy lại chậm rãi giơ lên, nàng tiếp nhận hoa thấp giọng nói câu: "Cám ơn."Lâm Chỉ lại xoay người hái được một đóa hoa nhỏ khác, mỉm cười đem hoa cài vào tóc Tố Tố, quan sát đánh giá khen: "Như vậy càng đẹp mắt hơn."Tố Tố vô ý thức sờ hoa tươi cài tóc một cái, có chút ngượng ngùng khiến khuôn mặt trắng nõn nhiễm lên một tầng ửng đỏ nhợt nhạt, nguyên bản ngũ quan đã rất đẹp rồi nhưng khi cài thêm một bông hoa lên càng động lòng người hơn.Lâm Chỉ nhìn thấy Bạch Lộ cùng Kiêm Hà đang bưng trà bánh đi tới, liền quay qua hỏi Tố Tố: "Ta nghe quản gia nói ngươi buổi sáng còn chưa ăn cái gì? Trước tới bên kia ăn chút điểm tâm đi."Tố Tố cúi đầu xuống nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy gật đầu, theo Lâm Chỉ đi tới một bàn đá bên cạnh.Kiêm Hà cùng Bạch Lộ đem điểm tâm trà ngon đặt lên mặt bàn, Bạch Lộ thay hai người rót trà, lại không biết thế nào lại không cầm chắc, chén trà trong tay theo nước trà toàn bộ bay ra ngoài, mà Tố Tố đang đứng ở bên cạnh bàn bị nước trà đổ lên người làm ướt một mảng lớn trên y phục.Bạch Lộ cùng Kiêm Hà vội lấy khăn ra thay Tố Tố lau chùi xiêm y, Bạch Lộ vừa lau vừa nói xin lỗi: "Vừa rồi cái chén có trúng vào ngươ không?"Tố Tố có chút sợ hãi rụt rè mà tránh được sự đụng chạm của Bạch Lộ và Kiêm Hà, Lâm Chỉ thấy thế liền vẫy tay gọi tới một nha hoàn ở một bên an bài chiếu cố Tố Tố, "Thúy nhi, mang Tố Tố đi đổi xiêm y trước rồi lại tới đây."Thúy nhi hôm qua giúp Tố Tố rửa mặt chải đầu thay quần áo, Tố Tố hiển nhiên đối nàng phòng bị phải đã thấp đi, cúi đầu tùy ý Thúy nhi dẫn nàng về thay quần áo.Sau khi Tố Tố cùng Thúy nhi rời đi hoa viên, Bạch Lộ lúc này mới nhìn Lâm Chỉ lắc đầu nói: "Nàng hẳn không có tập võ."Mới vừa rồi phản ứng của Tố Tố toàn bộ đều được thu hết vào trong mắt Lâm Chỉ, một chén nước trà kia của Bạch Lộ nếu là người bình thường nhanh nhẹn một chút cũng có thể tránh đi được, nhưng mà Tố Tố lại lùi về sau từng bước trên mặt vẻ kinh hoảng tùy ý cái chén nện vào trên người nàng, tất cả phản ứng đều thực phù hợp với tính cách của nàng ta.Kiêm Hà khi đem chén trà đã làm đỗ dọn đi, nghe Bạch Lộ nói thế thì lên tiếng hỏi lại: "Vậy vị cô nương Tố Tố này gặp trúng xe ngựa phủ chúng ta thật sự là trùng hợp?""Chính là tất cả đều rất tự nhiên, cho nên càng thêm không thể phớt lờ." Lâm Chỉ cầm lấy đóa hoa bị Tố Tố bỏ lại kia, sắc mặt cũng thực nhẹ nhàng, nàng nói với Bạch Lộ, "Qua mấy ngày nữa nếu nàng ta không có dị thường liền rút hết hộ vệ về, an bài thủ hạ của ngươi âm thầm nhìn chằm chằm nàng ta."Lâm Chỉ ở trong hoa viên ngồi trong chốc lát vẫn chưa thấy Tố Tố đi thay xiêm y trở về mà lại thấy Thúy nhi vội vàng chạy tới, "Tiểu thư."Lâm Chỉ hỏi: "Như thế nào chỉ một mình ngươi tới? Tố Tố đâu?"Thúy nhi trên mặt biểu tình bất đắc dĩ, "Mới vừa rồi nô nỳ đi theo Tố Tố tiểu thư hướng bên này đi tới, bỗng nhiên hạ nhân truyền báo Đại công tử hồi phủ, Tố Tố tiểu thư liền lập tức hất ta ra hướng tới tiền viện chạy đi, có hộ vệ đi theo nàng, ta liền trước tới báo cho tiểu thư một tiếng, miễn cho người sốt ruột chờ."Lâm Chỉ uống một hớp trà lại cảm thấy buồn cười, "Lại đi tìm đại ca của ta rồi?"Thúy nhi đáp: "Vâng, người có cần nô tỳ đi dẫn Tố Tố tiểu thư tới đây không?"Lâm Chỉ tiếp tục ngắm hoa, "Không cần, đê nàng ta đi đi."Tiền viện, Lâm Như Mộ chưa kịp bước vào thư phòng liền nghe thấy Tố Tố biết hắn hồi phủ liền chạy như bay tới, nhìn thấy thân ảnh nhanh nhẹn hướng chính mình chạy tới, Lâm Như Mộ triệt để lùi lại phía sau từng bước, một bên Lâm Niệm An lập tức tiến lên ngăn Tố Tố lại, bị ngăn cách ngoài mấy bước Tố Tố liền nháy một đôi mắt to trông vô tội tha thiết nhìn Lâm Như Mộ, bất quá Lâm Như Mộ không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân như vậy, chỉ cảm thấy nhức đầu thêm.Cách đó không xa Lâm Phúc vừa chạy tới thì thấy cảnh tượng này, lập tức vỗ chân chuẩn bị mang Tố Tố rời đi, "Ai u, ta nói vị cô nương này a, ngươi cả buổi đều đi qua đi lại ở đây, mau đừng đứng ở tại đây nữa, ta mang ngươi đi dùng bữa." Nói xong liền chỉ huy hai bà tử nha hoàn muốn đem Tố Tố mạnh mẽ rời khỏi Lâm Như Mộ.Tố Tố thấy thế lập tức như lâm đại địch, nhưng nàng hôm nay cũng không la to chỉ trưng ra vẻ đáng thương nhìn chằm chằm Lâm Như Mộ.Lâm Như Mộ thở dài, vẫy tay bảo quản gia: "Thôi, trước buông nàng ra đi, ta cùng với nàng nói chuyện một chút."Tố Tố đi theo Lâm Như Mộ đi vào thư phòng, nàng tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn như trước có chút bất an cúi đầu đứng ở cạnh cửa, Lâm Như Mộ ở trước bàn sách mở ra một phần hồ sơ, thấy Tố Tố còn đứng ở tại một chỗ liền hướng nàng vẫy vẫy tay, "Lại đây."Tố Tố nện bước nhỏ đi tới trước mặt Lâm Như Mộ liền dừng lại.Lâm Như Mộ nhìn bản thảo trong tay không ngẩng đầu, lên tiếng hỏi nàng: "Biết mài mực không?"Tố Tố gật gật đầu, nhìn nhìn Lâm Như Mộ liền đưa tay cầm mực ở một bên an tĩnh mài mực.Lâm Như Mộ ngồi ở trước bàn sách thỉnh thoảng nâng bút trong hồ sơ khoanh tròn vào nội dung trên hồ sơ, mày kiếm sắc bén bởi vì chuyên chú mà hơi nhíu lên, từ góc độ của Tố Tố có thể thấy sống mũi cao cùng độ cong hoàn mỹ của cằm, sau khi Lâm Như Mộ để bút xuống ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Tố Tố khi nhìn hắn chăm chú.Thình lình chống lại ánh mắt của Lâm Như Mộ, Tố Tố có chút khẩn trương lại có chút ngượng ngùng cúi đầu, Lâm Như Mộ đem hồ sơ vụ án gấp lại cất kỹ, hỏi Tố Tố: "Vì sao vẫn đi theo ta?"Tố Tố cúi đầu không nói lời nào.Lâm Như Mộ nhìn thấy biểu hiện này, thản nhiên nói: "Không cần ngụy trang, ta biết ngươi vẫn chưa quên chuyện cũ, nói đi, ngươi đến tột cùng là người Cao Thưởng nào? Tại sao lại đi vào hoàng thành?"Lâm Như Mộ thấy nàng sau một lúc lâu không mở miệng, tiếp tục nhắc nhở: "Ta là nể tình ngươi cùng Chỉ nhi tuổi tác xấp xỉ mới cho ngươi cơ hội này, ngươi nếu không muốn nói cùng ta, vậy chỉ có thể đi nha môn và phủ doãn nói.""Đừng!" Tố Tố đột nhiên kích động, "Không cần bắt ta đi quan phủ.


.


.

.


.


."Lâm Như Mộ không nói gì, yên tĩnh nhìn Tố Tố chờ câu trả lời của nàng.Tố Tố cắn cắn môi dưới cuối cùng mở miệng đem thân thế nói ra: "Thiếu tướng quân, người còn nhớ rõ hai năm trước từng cứu một nữ tử xíu chút nữa đã bị hỏa thiêu chết kia không?"Khi nghe tới lời nhắc này, Lâm Như Mộ cũng có chút ấn tượng mơ hồ, năm đó quân Cao Thưởng ở phía tây biên giới vùng dậy, trong một thôn trang mà hắn đi ngang qua quả thật đã cứu một nữ tử bị bạo dân cột vào trên đống lửa chuẩn bị thiêu sống, bất quá đã vài năm qua đi biên quan chinh chiến không ngừng, hắn mặc dù đã cứu rất nhiều người nhưng giết người cũng càng nhiều, một nữ tử bé nhỏ dị tộc ở biên quan như thế không đáng để ý nếu không phải hôm nay Tố Tố đứng ở trước mặt hắn đề cập tới, Lâm Như Mộ đại khái còn không nhớ tới có chuyện thế này.Ánh mắt Lâm Như Mộ dừng ở trên mặt Tố Tố, hắn muốn nương theo khuôn mặt xa lạ này tìm về chút trí nhớ, bất đắc dĩ ngày đó hắn có thể không nhìn kỹ diện mạo nữ tử hắn đã cứu, hiện giờ tất nhiên cũng chỉ so sánh có lệ.Tố Tố nói: "Ngày đó được thiếu tướng quân cứu về sau, những thôn dân kia tuy xa lánh ta nhưng lại không muốn gây tổn thương tới tánh mạng của ta, ta cứ như vậy nén giận hơn một năm, trong thời gian này ta thường xuyên nghe nói đủ loại chiến tích của thiếu tướng quân, ta luôn vẫn chờ mong có thể gặp lại người, chính miệng nói một tiếng cám ơn với người."Lâm Như Mộ vẫn chưa hết nghi ngờ lời Tố Tố nói, chỉ hỏi: "Vậy ngươi như thế nào tới được hoàng thành?"Tố Tố nói: "Sau đó ta nghe nói thiếu tướng quân người đã rời khỏi thành Nhật Quang đến hoàng thành, ta liền tìm được bà tử ở thôn bên cạnh chuyên môn giới thiệu sinh ý cho các cô nương, chỉ cần trả thù lao, nàng liền có phương pháp có thể dẫn ta tới trong hoàng thành." Tố Tố hốc mắt hồng hồng, "Ta đem tất cả gia sản đều đưa cho nàng, cầu nàng rất lâu, bà tử kia mới đáp ứng để cho ta đi theo đoàn xe một đường tới hoàng thành này."Lâm Như Mộ nhíu mày, hắn từng nghe Lâm Niệm An nói qua, ở phía tây việc quân Cao Thưởng vùng dậy ở biên cảnh đã khiến không ít cô nương gia cảnh bần hàn đều chủ động tới đô thành Trung Nguyên phồn hoa làm ăn trao đổi da thịt, nghĩ đến bà tử trong lời Tố Tố đó là người chuyên môn giới thiệu loại làm ăn này."Sau khi tới hoàng thành rồi, ta vốn muốn cùng những người đó từ biệt mỗi người đi một ngả, nhưng ai biết bọn họ lại lật lọng không chịu thả ta đi, còn muốn chuốc mê ta trói lại bán tới kỹ viện, thẳng đến mấy ngày trước đây ta mới tìm được cơ hội trốn thoát." Tố Tố mắt đỏ hoe nhìn Lâm Như Mộ nói, "Bởi vì nghe nói tế xuân năm nay người sẽ đi qua núi bách thú, đã nhiều ngày ta vẫn luôn tránh ở trong huyệt động dưới chân núi, cho đến hôm qua người đi ngang qua liền mới vọt ra."Sau một lát trầm mặc qua đi, Lâm Như Mộ nghe được trong giọng nói của Tố Tố không nhiều tình tiết sóng lớn, hắn nói: "Ngươi đã đụng vào trước ngựa, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được, ngươi chốc lát nữa đi tìm Chỉ nhi nói rõ mọi chuyện, xử trí như thế nào nghe nàng an bài là được."Sau khi quản gia an bài bà tử mang theo Tố Tố rời đi, Lâm Như Mộ bảo Lâm Niệm An luôn canh giữ ở ngoài cửa tiến vào, Lâm Niệm An dừng bước đứng trước bàn sách, "Đại công tử."Lâm Như Mộ nói: "Niệm An, vừa rồi lời Tố Tố nói ngươi có nghe thấy."Lâm Niệm An gật đầu, "Đại công tử tin tưởng nàng?"Lâm Như Mộ kết luận nói: "Sự tình là thật, người là giả."Lâm Niệm An nhíu mày, "Người vẫn cảm thấy nàng có vấn đề? Nhưng mới vừa rồi lời Tố Tố nói cùng tin tức ta tra được đều phù hợp."Lâm Như Mộ nói: "Nếu thật là một cô nương gia cảnh bần hàn bình thường, khi ta nói đến phải đưa nàng tới quan phủ lại như thế nào không thấy nàng ta có chút bối rối cùng sợ hãi? Nàng không chỉ không có bởi vì sợ mà quỳ xuống cầu tình, ngược lại còn có thể không rối loạn đem sự tình từ đầu đến cuối nhất nhất nói rõ, đây không phải một biểu hiện mà một cô nương gia cảnh bình thường nên có."Lâm Niệm An kinh ngạc nói: "Người hoài nghi Tố Tố này chính là thuộc hạ của người trong quý tộc Cao Thưởng?"Lâm Như Mộ từ chối cho ý kiến cười cười, nhắc nhở: "Ngươi cũng biết Vương tộc Cao Thưởng còn có một người muội muội?"Đối với vị công chúa Cao Thưởng đại danh đỉnh đỉnh này Lâm Niệm An tất nhiên không phải không biết, "Ngài là nói vị thiếu chút nữa thay thế được đại ca nàng trở thành tân vương tộc Cao Thưởng công chúa Văn Tịnh?Lâm Như Mộ gật đầu nói: "Nghe nói dưới tay công chúa Văn Tịnh nuôi một đám thích khách nữ tử tư sắc xinh đẹp giỏi về ngụy trang, đám tử sỉ này nhìn như những cô nương yếu ớt không gây ra gió lớn lại trở thành ác mộng của không ít các quốc gia."Lâm Niệm An khó hiểu nói: "Vậy ngài vì sao còn muốn lưu nàng lại?"Lâm Như Mộ nói: "Tác phong làm việc như thế không giống Cao Kình làm ra, sự ra khác thường tất có nguyên nhân, đem nàng giữ ở bên người mới có thể biết được người sau lưng có mục đích gì."Lâm Niệm An hỏi: "Cần nhắc nhở tiểu thư một tiếng?"Lâm Như Mộ cười cười, "Yên tâm, Chỉ nhi so với chúng ta còn cảnh giác hơn nhiểu." Lời tuy như thế, Lâm Như Mộ vẫn nhắc nhở, "Phái thêm mấy tay chân lưu loát đích đi Ánh Nguyệt Trai, miễn cho Chỉ nhi bên kia nhân thủ không đủ.".

Bình Luận (0)
Comment