Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 21


" Róc rách "
Tiếng nước chảy xiết từ trên những vách đá xuống nhỏ từng giọt từng giọt.

Nam nhân y phục đỏ đứng trên cây cầu một tay đưa sáo lên nhẹ thổi.

Mái tóc dài buông nhẹ tựa dải ngân hà vụt trôi mãi.

Thiếu niên tiêu sái nhắm mắt lại du dương theo nhịp tiêu.

Thanh âm tĩnh lặng, tiếng tre rợp bóng liêu xiêu trong gió hoà cùng tiếng tiêu tạo nên một bản hoà tấu hiếm có.
Rồi dần dần trong không gian bỗng có tiếng đàn tấu lên.

Từng giai điệu đều ngây ngấy lòng người.

Hai điệu nhạc hoà quyện vào như hai mảnh ghép vốn đã vỡ tìm về hàn gắn lại.

Trong cái ánh nắng nhẹ của cầu Duyên Hải, gương mặt của Liên Vương càng trở nên như họa từ trong bức vẽ.

Tiếng đàn dần trầm xuống rồi tắt hẳn.

Dương Hy tiến lại gần, đứng cạnh y nhìn vách đá sớm đã có rêu xanh.
- Không biết Vương huynh gọi ta ra đây là có chuyện gì.
- Chỉ là lâu ngày không gặp, muốn hàn huyên cùng Dương Hy.
- Nói vấn đề chính.
Bao năm rồi Dương Hy vẫn chẳng thay đổi.

Tính tình ngay thẳng, không thích rườm rà, không câu nệ.

Vẫn là Dương Hy đơn giản mà ngày xưa y từng quen biết.

Lần này sang Nam Vân không biết khi nào thì độc dược phát tác.

Trước khi độc phát tác phải lấy thuốc ức chế trước.
- Dương Hy, huynh xem đây là loại đan dược gì.
Liên Vương lấy từ trong túi ra một viên đan dược nửa đỏ nửa trắng.

Dương Hy nhíu mày cầm viên đan dược trên tay.


Loại dược này là lần đầu nhìn thấy.

Trước giờ chỉ từng nhìn qua loại dược một màu.

Đối với viên nửa đỏ nửa trắng này mà nói là chưa nhìn qua bao giờ.

Nhìn sơ qua có thể đoán được bên trong viên dược này chứa khá nhiều độc tố.

Nhưng lại có vô số loại độc trộn lẫn với nhau, không thể đoán được.

Bên trong trung hòa giữa độc tố và thảo dược khó có thể đoán có hại hay có lợi.
- Từ đâu mà có ?
- Không cần hỏi, chỉ cần nói ta biết đó là loại dược nào.
- 3 ngày.
Nhanh gọn, Dương Hy lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ vô cùng đơn giản.

Sau đó liền rời đi.

Liên Vương xoay xoay chiếc hộp nhỏ trong tay, biết bao giờ y mới hoàn toàn giải được hết độc thằn lằn không đầu trong cơ thể đây ? Cất hộp gỗ vào trong người, y quay bước đi ra ngoài.

Con đường đến đây không xa nhưng lại rất nhiều ngõ ngách, đường vào là một mê cung mà nếu chọn sai đường sẽ mãi mãi ở trong.
Một thân y phục đỏ nổi bật giữa đường đông tấp nập.

Nam Vân vẫn như vậy, vẫn náo loạn sôi nổi như thế.
- Vị công tử đây, xem trâm đi, đã có ý chung nhân chưa ?
Ý chung nhân ? Trong đầu y bỗng hiện lên hình ảnh của ai đó.

Dù gì hôm nay cũng đem theo ngân lượng, Liên Vương liền đi tới nhìn qua những cây trâm bày trên bàn.

Nhìn qua nhìn lại chỉ có một chiếc trâm ở chính giữa là đẹp, y liền đem về.

Chiếc trâm đơn giản, phần đuôi trâm uốn lượn một chút như đuôi phượng.

Cả thân nhuộm một màu vàng.

Khẽ nở nụ cười đi thẳng về phía hoàng cung.
Liên Vương nhẹ nhàng vượt qua lính canh vào bên trong.

Từ trên nóc một căn phòng, Khai Tử nhẹ nhàng đáp xuống đi bên cạnh y.

Cứ vậy mà đi thẳng về điện Chu Tước.
- Công tử, đã điều tra ra hắc y nhân hôm đó cùng lai lịch của người bên cạnh Tuyết Dao công chúa.
Bước chân nhẹ nhàng đi gần tới ghế mà ngồi xuống.

Đặt chiếc trâm cùng hộp gỗ lên bàn, y thư giãn dựa lưng ra phía sau nhắm mắt lại.
- Nam nhân đó là Dục Dư Niên tam hoàng tử của Chu Diệu, tên hắc y nhân kia chính là người của hắn.
- Ồ.
Đôi mắt dần mở ra, môi khẽ cong lên.

Hắn đây là muốn khiêu chiến với y sao ? Thú vị thật.

Xem ra đến Nam Vân chưa được bao lâu đã có kịch hay để xem rồi nha.

Trước tiên chưa biết tâm cơ hắn như nào cứ ngồi đây chờ hành động tiếp theo của tam hoàng tử Dư Niên.
...****************...
Hôm nay là thượng triều, Tuyết Dao sáng sớm đã phải dậy thật sớm chuẩn bị thay y phục trang điểm.

Nàng khoác lên mình bộ y phục hồng phấn, điểm nhấn là các tà áo dài nhẹ bay.

Trang sức cũng vô cùng đơn giản chỉ có hai chiếc trâm, đôi bông tai cùng một chiếc vòng cổ nhỏ.

Nàng ngồi bên cạnh phụ hoàng, từng bản tấu được đọc.

Xem ra Nam Vân dạo gần đây có khá nhiều việc.


Tập trung nghe từng bản tấu, trong đầu nàng sớm đã phân tích độ nặng nhẹ của từng vấn đề.

Đáng lưu tâm nhất vẫn là vụ việc người dân Giang Châu lần lượt bị trúng độc không hề rõ nguyên do.

Lần này đích thân nàng lại phải đi tới Giang Châu để xem xét.

Tuy nhiên sự việc lần này cần có sự chuẩn bị nhất định cũng là phải có ý chỉ của phụ hoàng nàng mới dám đi.

Đang yên đang lành tại sao đồng loạt người dân đều bị trúng độc, gia súc thì không thể sống, rau củ cũng chẳng thể phát triển nổi.

Chỉ cần tìm ra nguyên do nhất định có thể giải quyết được.

Buổi thượng triều kết thúc, tất cả các huyện lệnh, quan chức lần lượt ra về.

Tuyết Dao cũng theo đó mà trở về điện.
- Lần này ta nhất định phải tới Giang Châu một chuyến.

Vụ việc này không bình thường.
- Vụ việc nào vậy ?
Trên vách tường, Liên Vương ngồi đung đưa chân nhìn nàng.

Cái tên này, tại sao lúc nào cũng đeo bám nàng như vậy ? Liếc xéo hắn một cái, nàng chán ghét bỏ đi.

Thấy tâm tình Tuyết Dao không được ổn, y liền nhảy xuống mà chạy theo.
- Tuyết Dao, Tuyết Dao à.
Nam nhân này thật không biết vô liêm sỉ lại bám theo nàng như vậy.

Hắn cứ lẽo đẽo bám phía sau còn nàng thì đi phía trước.

Bước chân của nàng ngày một nhanh hơn như muốn chạy thoát khỏi y.
- Tuyết Dao công chúa.
Liên Vương đưa tay nắm lấy tay nàng kéo lại.

Bị nắm tay như vậy đương nhiên là nàng không thể vui nổi.

Cố gắng hết sức giật tay ra nhưng lại chẳng thể động đậy, Tuyết Dao bực mình mà hét lên.
- PHONG LIÊN VƯƠNG TÊ… ưm…ưm
Nàng mở to mắt nhìn nam nhân trước mắt.

Nụ hôn đầu của nàng, lại bị mất trong tay cái tên đáng ghét này sao.

Đôi môi mềm mại khẽ chạm vào môi nàng.

Hắn thừa cơ hội mà dám mạo phạm nàng.


Liên Vương một tay giữ tay nàng một tay ôm nàng vào lòng.

Tay trái của Tuyết Dao bị giữ chặt nhưng tay phải không ngừng đấm vào ngực y.

Con người thép đá này tại sao lại không buông nàng ra vậy.
Cuối cùng sức cùng lực cạn đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Y có cơ hội liền hôn nàng sâu hơn một chút.
" Nhìn gương mặt thoả mãn của nàng xem Niệm Tuyết Dao.

Cái tay không ngừng muốn đẩy ta ra mà lại làm vẻ mặt hưởng thụ này sao ? Thật muốn trêu chọc nàng một chút nha.

"
Nhẹ nhàng di chuyển rồi bất chợt cắn vào môi nàng.

Tuyết Dao giật mình hét lên.
- NGƯƠI BỊ ĐIÊN SAO ?
- Sụyt, nàng lại muốn ta hôn nàng nữa sao ?
- Là ngươi mạo phạm ta trước.

Ngươi… cái tên vô sỉ.
Tuyết Dao tức giận hậm hực mà chạy đi để lại y với gương mặt mỉm cười vô cùng thoả mãn.

Khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình, dư vị ngọt ngào của nàng vẫn còn ở lại đây.

Càng lúc lại càng muốn trêu chọc nàng nhiều hơn, càng muốn ức hiếp nàng nhiều hơn một chút.

Nụ cười vẫn còn nguyên trên môi mà nhìn theo hình bóng nàng xa mãi.
- Điện hạ, người đứng đây làm gì vậy ?
Chẳng biết từ bao giờ Khai Tử đã đứng bên cạnh y.

Nhìn Liên Vương cứ ngây ngốc đưa tay lên chạm vào môi mà nhìn về khoảng không trước mắt mà khó hiểu hỏi.
- Không có gì, chúng ta về thôi.
Y quay người, trở về điện Chu Tước.

Trên đường về vẫn không ngừng nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment