Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 36


Ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua cửa sổ đi vào phòng.

Nơi mà hai con người đang cuốn lấy nhau trong cái kho/ái cảm nhè nhẹ.

Đầu óc nàng giờ chẳng còn biết được điều gì đang xảy ra nữa.

Rời xa đôi môi mềm mại của Tuyết Dao, y lần xuống cổ nàng.

Cái cảm giác buồn buồn làm cho nàng khẽ cau mày.

Nhìn biểu cảm ấy mà Liên Vương không khỏi muốn ăn sạch nàng ngay bây giờ.
- Công chúa, công chúa điện hạ.

Xảy… xảy ra chuyện rồi.
Giọng A Lệ thất thanh bên ngoài hành lang cùng tiếng bước chân gấp gáp.

Lúc này Tuyết Dao mới chợt tỉnh lại mà ý thức được hành động của bản thân.

Nàng hốt hoảng đẩy Liên Vương đang nằm đè lên cơ thể mình ra mà ngồi dậy chỉnh lại y phục gọn gàng.

Đưa tay lên vuốt vài cọng tóc sớm đã rối tung.

Ai kia ngồi bên cạnh tụt cảm xúc trong lòng thầm chửi rủa A Lệ vì đã phá hỏng chuyện tốt của y.

Cái cảm giác này thật khiến y tức chết.

A Lệ bên ngoài không hề biết chuyện gì liền đẩy cửa đi vào trong.

Liên Vương sớm đã ngồi ra bàn đọc sách còn nàng thì ngồi nghỉ ngơi ở trên giường.

Đảo mắt nhìn qua một hồi A Lệ mới chạy đến cạnh giường nàng mà thở d/ốc.
- Sao vậy ? Xảy ra chuyện gì ?
- Lâm… Lâm…
- Lâm ? Lâm phu nhân lại xảy ra chuyện sao ?
Gương mặt nàng hốt hoảng đứng dậy muốn đi ra ngoài.


Chẳng phải y nói đã hoàn toàn bài trừ hết hoả độc trong người Lâm phu nhân rồi sao ? Nhìn thấy thái độ vội vã của nàng, A Lệ một tay chống vào giường một tay kéo nàng lại.
- Không phải.
Lúc này A Lệ mới lấy lại được hơi sức mà đứng thẳng dậy bên cạnh nàng.

Tuyết Dao sau đó liền lấy lại bình tĩnh còn Liên Vương như đã cảm tính được chuyện gì không lành liền chạy ra khỏi phòng.
- Này, huynh đi đâu vậy ?
Nhìn theo bóng lưng y xa dần mà nàng không khỏi khó hiểu.

Sau đó liền quay sang A Lệ mà hỏi.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy ?
- Lâm Trương Kiệt, con trai của Lâm huyện lệnh ở trên miếu thờ.

Hiện giờ miếu thờ đã bị nổ tung, xung quanh đều đã bị đốt hết rồi.
- Nổ tung ? Đốt ? A Lệ em ở yên đây đừng ra ngoài ta lên đó xem sao.
Nói rồi Tuyết Dao quay người bước ra khỏi phòng mà chạy thẳng đến chỗ miếu thờ.
- Công chúa, người nhất định phải cẩn thận.
Phía sau là giọng A Lệ vẫn còn vang vọng theo sau.

Con đường đi lên miếu thờ sớm đã lửa cháy khắp nơi.

Người dân vì thế mà cũng đua nhau ra nhìn.

Từ thị trấn Giang Châu nhìn lên trên có thể dễ dàng thấy được ngọn lửa đen đang thiêu cháy khu rừng gần miếu thờ.

Bước đến chân núi Tuyết Dao đã cảm nhận được sức nóng của nó.

Lấy hết can đảm mà đi lên xung quanh toàn là tàn tro vẫn còn đang cháy.
Bước từng bước đi lên miếu thờ, Tuyết Dao ngạc nhiên nhìn cái thứ trước mắt.

Đó là một con Hoả Linh nhưng nhìn bề ngoài có vẻ không giống con lần trước.

Con này có sức mạnh hơn con kia về kích thước cũng lớn hơn.

Không những vậy số xúc tu của nó còn nhiều hơn gấp hai lần.
- Gừ.
Hoả Linh gầm lên một tiếng đưa xúc tu lên quật đổ cả một cây trước mặt nàng.

Không khí dường như cũng mang theo cả một luồng hơi nóng.
- Tuyết Dao lùi lại.
- Nó là gì vậy ?
- Hoả Linh nhưng con Hoả Linh này đã nuốt Lâm Trương Kiệt rồi.
Y không nhìn nàng, vẫn tiếp tục đưa mắt để ý đến con Hoả Linh trước mắt.
- Nuốt Lâm Trương Kiệt sao ? Ý huynh là con trai của Lâm huyện lệnh
- Đúng vậy.
Tuyết Dao đưa mắt lên nhìn một lượt Hoả Linh trước mắt nhưng lại không hề thấy Lâm Trương Kiệt đâu.

Bất chợt, một xúc tu của nó cuốn về phía nàng.
- Cẩn thận một chút.

Con Hoả Linh nàng lợi hại hơn nhiều.
Hoả Linh gầm gừ lên một tiếng rồi xoay người nhả ra một đợt lửa lạnh.

Tuyết Dao bất ngờ mà xoay người né tránh.
- Chẳng phải huynh nói Hoả Linh đã hồn phi phách tán rồi sao ?
- Ta mà biết để Lâm Trương Kiệt ở một mình sẽ dẫn đến tai hoạ này thì nhất định sẽ không để hắn đi.
- Huynh còn nói sao ? Giờ chúng ta phải làm gì đây ?
- Tuỳ cơ ứng biến.
Hai người lập tức chia ra hai ngả.

Tuyết Dao theo hướng y mà đi ngược lại ra phía sau Hoả Linh.

Đôi mắt đảo quanh tìm điểm yếu của nó.

Tuy nhiên nhìn một lúc cũng chẳng thấy yếu điểm là ở đâu.


Nàng khẽ cau mày mà đi gần tới một chút.

Bất giác Hoả Linh liền đưa xúc tu trườn ra phía sau bắt lấy nàng.

Tuyết Dao thân thủ nhanh nhẹn mà nhảy lên xoay người ra khỏi vòng xúc tu của nó.

Cả người nàng sớm đã thấm mồ hôi.
Ở bên kia y cũng chẳng khá hơn là bao khi phải vất vả đối phó với cả chục cái xúc tu quấn lửa lao về phía mình.

Cứ chém đi cái nào liền mọc lại ngay lập tức.

Tuy nhiên lần này không những mọc lại rất nhanh mà còn nhân bản thêm.

Vì vậy mà y không dám làm gì nó chỉ biết đỡ từng đợt xúc tu đập xuống không ngừng.
- Liên Vương chúng ta thực sự không thể làm gì nó sao ?
- Ta cũng chưa nghĩ ra cách.
Hoả Linh cười khan một tiếng man rợ rồi thu từng xúc tu vào bên trong.

Nó quay người tạo ra một hố lửa sâu rồi vụt bay lên trời sau đó liền đập mạnh xuống khiến mặt đất cứ thế mà lay chuyển dữ dội.
- A.
- Tuyết Dao, nàng có sao không ?
- Không, ta không sao.
Nhìn thấy nàng một thân ngã mạnh xuống nền đất mà y đau lòng chạy tới đỡ lên.

Không đợi Tuyết Dao kịp đứng lên Hoả Linh đã phun từ miệng ra thứ lửa đen đặc trưng.

Đem theo đó là một mùi tanh đến rợn người.
- Đừng hít vào.
Liên Vương liền đưa tay lên mà bịt vào mũi nàng còn bản thân thì tự nín thở.

Cái mùi tanh rợn người này khiến cho ai cũng phải khiếp sợ.

Phía dưới núi là bóng dáng Khai Tử đang chạy lên.

Ngay lập tức sự chú ý của Hoả Linh đã dồn về hắn.
- Lại là một món đồ chơi mới.
Từng xúc tu bên trong cơ thể nó chui ra mang theo một chất dịch nhầy màu đỏ.

Chất nhờn ấy trườn qua đâu lập tức nơi đó biến thành một cục đá đen rồi tan vỡ.

Một chiếc xúc tu nhằm thẳng vào Khai Tử mà đâm tới.

Hắn bất ngờ, xoay người chạy về hướng khác mà tránh.
- B… bỏ…
Dường như cảm nhận được sự thiếu hơi của nàng Liên Vương mới buông tay đang bịt mũi nàng ra.


Tuyết Dao được buông bỏ mà thở hắt ra một hơi thật dài rồi quay ra nhìn Hoả Linh.
- Ta phải làm gì đó.
- Dao nhi, nàng còn nhớ nước giếng Huyền Thanh không ?
- Nước giếng Huyền Thanh ? Ta nhớ, sao vậy ?
- Bây giờ ta và Khai Tử giữ chân nó ở đây nàng chạy về phía Nam giáp ranh giới giữa hai nước sẽ có một cái giếng bên cạnh một ngôi mộ.

Đó là giếng Huyền Thanh.

Chỉ cần mang một chút về thôi.

Đi đi.
- Nhưng…
- Đi nhanh đi.
Y đứng dậy kéo tay nàng để nàng đi.

Đôi mắt có vương vấn một chút tin tưởng một chút đợi chờ.

Tuyết Dao vẫn cố chấp muốn ở lại cùng với y sợ rằng khi bản thân rời đi khi về sẽ không còn thấy nữa.

- Mau đi đi ta là đại hoàng tử của Bắc Vực sao có thể để con Hoả Linh tầm thường này giết chứ ?
- Vậy huynh nhớ phải chờ ta.
Nói rồi thân ảnh nhỏ biến mất.

Liên Vương quay ra nhìn thẳng vào Hoả Linh mà niệm chú.
- KHẮC.

Lại một lần nữa từng đợt sét đánh xuống.

Nhưng lần này đã không còn là gì đối với nó.

Từng xúc tu cứ thế mà trườn khắp trận địa đạp vỡ ra.

- Trận pháp nhỏ bé này sao giam được ta chứ ? Haha.
Hoả Linh cười một cách man rợ gầm lên rồi đẩy nội lực cùng lửa độc ở bên trong cơ thể ra chống lại trận pháp.

Nhưng có lẽ nó đã quá coi thường y mà sơ ý để lộ yếu điểm.

Bình Luận (0)
Comment