Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 53


Đẩy cửa căn phòng bước vào, y đưa mắt nhìn Khai Tử như ra hiệu gì đó rồi quay vào phòng đóng cửa lại.

Phía sau A Lệ và Miên Miên đã chạy tới, trong lòng lo lắng cho Tuyết Dao.

Nếu lỡ nàng có xảy ra chuyện gì bất chắc không phải là cái mạng bé nhỏ của hai người sẽ bị lấy đi sao ? Bước vào đến cửa phòng A Lệ liền bị Khai Tử ngăn lại.
- Này, làm gì vậy hả ?
A Lệ gân cổ lên trừng mắt mà nhìn Khai Tử.

Hắn có chút sợ hãi rồi như nhớ ra mệnh lệnh liền lấy lại tinh thần mà đáp trả.
- Có điện hạ nhà ta chăm sóc Tuyết Dao công chúa, hai cô nương hãy về nghỉ ngơi trước.
Nghe thấy câu trả lời của hắn A Lệ liền cau mày, nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng cô vẫn lo lắng muốn vào xem tình hình của nàng ra sao.

Bất chấp Khai Tử có ngăn cản, A Lệ vẫn một mực chạy vào bên trong.
- A Lệ cô nương à, thực sự là không cần đâu.
Khai Tử toát mồ hôi ngăn cản A Lệ không cho cô vào.

Nếu để A Lệ vào bây giờ chẳng phải là hắn sẽ không toàn mạng trở về nữa sao ?
- Mặc kệ ngươi, ta nhất định phải xem xem công chúa điện hạ có mệnh hệ gì không.

Miên Miên à, cô…
A Lệ quay lại tìm kiếm sự trợ giúp của Miên Miên thì không thấy bóng dáng đâu.

Cô ngơ người rồi lại tiếp tục quay lại nhìn cánh cửa của căn phòng lòng tràn đầy niềm tin sẽ vào được bên trong.
- Này, ta nói… ta nói cô nghe.

Thực sự là công chúa nhà cô rất… ổn.

Không cần cô vào đâu.
Hắn vòng tay qua ôm lấy eo A Lệ mà kéo lại còn cô thì vẫn cố gắng chạy lại để mở cánh cửa kia cho bằng được.
- Ngươi buông ta ra, cái tên đáng ghét này.
- Không được đâu, ta vẫn muốn sống a.
Cả hai giằng co một lúc lâu, người thì một mực chạy vào bên trong kẻ thì ra sức kéo lại.

Không ai nhường ai.


Bất chợt A Lệ mất sức mà thả lỏng người làm cả hai ngã về phía sau.

Cô nằm lên trên người hắn, thở hắt ra một hơi.

Khai Tử thì như người sắp chết liền nhìn nữ nhân đang nằm trên người mình mà cau mày.
- Cô không định xuống sao ?
Nghe thấy vậy A Lệ liền đứng dậy, không để hắn phản ứng liền muốn chạy lại phía cánh cửa.
- Này, dừng lại.
Khai Tử chạy đến chắn trước mặt A Lệ làm cô mất đà mà ngã lần nữa.

Nhưng lần này lại không dễ dàng như lần trước.

Đôi mắt A Lệ mở to hết cỡ như chưa từng được nhìn thấy, đôi môi cô đang áp sát đôi môi hắn.

Cả hai đều ngạc nhiên nhìn nhau mà chẳng nói được gì.

A Lệ theo đó gương mặt lại đỏ bừng nhanh chóng đứng dậy chạy đi chỗ khác còn hắn thì ngẩn ngơ đưa tay lên miệng rồi cười cười.
Trong phòng.
Y đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc sớm đã rối một chút của nàng.

Ánh mắt vẫn tức giận khi nhớ lại cái cảnh tượng bản thân vừa nhìn thấy.

Sáng nay khi vừa thức dậy hắn liền tới tới ngự thiện phòng để dùng bữa cùng hoàng thượng và bàn về chuyện sẽ mở rộng ranh giới của hai nước.

Việc này đã được lên kế hoạch từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội để gặp và bàn bạc.

Sau khi đã bàn xong Liên Vương liền tới Tịnh Hòa điện để tìm Tuyết Dao nhưng lại không thấy nàng.

Đợi một lúc không thấy nàng về nên y liền đi tìm.
- Đôi môi này lại bị vấy bẩn như vậy.

Để ta lau lại giúp nàng nhé.
Liên Vương vuốt ve môi nàng rồi từ từ cúi xuống đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn.

Trong tiềm thức, Tuyết Dao vẫn cảm nhận được sự ấm nóng của nụ hôn ấy.

Thoải mái lại vô cùng dễ chịu.
- Ưm…
Y nghe thấy tiếng rên nhẹ của nàng bất chợt liền buông ra, đôi tay nhẹ đặt lên gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng hỏi.
- Khó chịu sao ?
Tuyết Dao nửa tỉnh nửa mê trong vô thức liền nắm lấy bàn tay ấm nóng đang đặt trên mặt mình.

Y hơi ngạc nhiên một chút nhưng vẫn để xem tiếp theo nàng sẽ làm gì.

- Ấm quá.

Đừng đi.
Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy tay y như không muốn rời.

Nhìn thấy cảnh tượng này y đột nhiên muốn chiếm lấy cơ thể nàng, muốn bắt nạt cái eo nhỏ bé đang động đậy dưới lớp chăn ấm.

Nhưng ý nghĩ ấy lập tức bị vùi sâu, y muốn nàng chấp nhận y, muốn nàng thành tâm thành ý muốn cho y.
- Ta ở đây với nàng, sẽ không đi.
Liên Vương nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng.

Ngay từ lần đầu gặp Tuyết Dao đã luôn là nữ nhân đặc biệt như vậy, lại khiến y vừa gặp liền muốn yêu.

Có phải là y đã hoàn toàn đổ gục trước nàng rồi không ?
- Lạnh…

Đôi môi đỏ hồng mấp máy, nàng nhíu mày rồi níu chặt tay y hơn.
- Lạnh sao ? Để ta sưởi ấm cho nàng.
Tay phải đang bị nàng giữ chặt, Liên Vương khó khăn cúi xuống tháo giày ra rồi chui vào chăn ôm lấy cái eo nhỏ kia.

Không biết là vô tình hay cố ý mà khi y vừa nằm xuống nàng liền chui ngay vào lồng ngực y rồi thiếp đi.

Gì đây ? Y đã cố gắng nhịn rồi mà ?
- Cái dáng vẻ này, chỉ được một mình ta nhìn thấy.
Đôi môi nở nụ cười, Liên Vương ôm nàng vào lòng mà vỗ về.

Ước gì mọi thứ liền dừng lại ngay tại thời điểm này mãi mãi.

Y muốn nữ nhân này, bây giờ đã chắc chắn rằng thực sự đã yêu nàng rồi.

Cái người suốt ngày mắng chửi rồi đánh y bây giờ lại như con mèo nhỏ chui vào ngực y mà ngủ.

Đáng yêu thật đấy.
- Dao nhi à nàng nói xem nàng như này thì sao ta có thể rời đi chứ ?
Hơi thở ấm nóng của Liên Vương phả vào vành tai của nàng.

Tuyết Dao bất giác mà động đậy.

Sao ở tai lại nhột như vậy chứ ? Nàng nhíu mày đưa tay lên chạm vào tai rồi lại buồn xuống.
- Điện ha, tới giờ rồi.
Bên ngoài vọng vào giọng nói của Khai Tử.

Đã tới giờ xuất phát rồi sao, y lưu luyến nhìn Tuyết Dao.

Đôi môi nhỏ phơn phớt hồng ẩn hiện trong bóng tối.

Liên Vương liền không nhịn được xoay người rồi đè lên thân hình bé nhỏ của nàng.
- Ưm…
Bị động nàng liền kêu lên một tiếng đưa tay lên gãi gãi đầu rồi lại nằm im.

Y nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Tuyết Dao cảm nhận được có thứ gì đó ấm, rất ấm đang đặt trên môi nàng.

Nó không phải là cái sự lạnh lẽo, vồ vập như mãnh thú mà nó ôn nhu nhẹ nhàng và vô cùng ấm.

Thật khiến nàng thoải mái.
Liên Vương lưu luyến rời đôi môi nàng rồi nhìn lại.


Tuyết Dao mất đi cái sự ấm áp kia liền nhíu mày đưa tay lên quàng qua cổ y mà kéo xuống.

Một nụ hôn chủ động từ nàng.

Đôi mắt y mở to, ngạc nhiên nhìn nữ nhân đang ôm lấy cổ mình.
“ Là nàng dụ dỗ ta trước.


Y đưa tay lần xuống cởi bỏ thắt lưng của nàng rồi cởi lớp áo bên ngoài để lộ xương quai xanh vô cùng quyến rũ.

Y không nhịn được rời môi nàng mà vùi đầu vào cổ nàng.

Cái mùi thơm thoang thoảng len lỏi vào mũi khiến y bất giác muốn nàng vô cùng.

Liên Vương cắn nhẹ vào cổ nàng khiến Tuyết Dao khẽ rên lên một tiếng.
- a…a.
Bàn tay nhỏ bấu víu vào vai y.

Cái mùi hương này thật khiến người ta điên loạn.

Rời bỏ cổ nàng, Liên Vương đi xuống một chút, dừng lại ở cái nơi nhấp nhô, ẩn hiện sau lớp áo trắng.

Y đưa tay vén nhẹ cổ áo của nàng để lộ ra một phần ngực vô cùng quyến rũ.

Liên Vương không nhịn được nuốt một ngụm rồi cúi xuống hôn nhẹ lên.

Tay y không an phận mà đi xuống dưới đùi non của nàng cấu nhẹ.
- Aa~ đau…
Khuôn miệng nhỏ bé không nhịn được phát ra từng âm thanh len lỏi vào tâm trí y.

Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên từng hồi, nàng thu chân lại, tay càng nắm chặt vai y hơn.
- Tuyết Dao…

Bình Luận (0)
Comment