Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 66


Hai con người hai ngựa phi như gió trong màn đêm tối.

Đêm nay là sinh thần của nàng, nàng cũng muốn được đón sinh thần như bao người khác.

Bất chợt đi qua thị trấn Tuyết Dao nhìn thấy từng chiếc đèn hoa đăng trôi dạt theo nước.

Bất giác nàng lại nhớ tới ngày bản thân được sinh ra.

Hôm đó khi nàng ra đời trên trời liền xảy ra dị tượng lạ.

Trăng vàng hóa đỏ , mây đen hóa hồng, gió thổi mây bay, chân trời rộng mở, sao băng lóe sáng trên bầu trời đêm.

Mọi người đều nói đó là điềm dữ nhưng nàng lại không tin là như vậy.

Tuyết Dao vẫn luôn tin đó là điều lành.
- Tuyết Dao, nàng có muốn đi thả đèn hoa đăng không ?
Liên Vương bên cạnh thấy nàng nhìn như thôi miên vào từng chiếc đèn hoa đăng trên sông liền biết nàng muốn gì.

Dường như chỉ đợi câu nói này Tuyết Dao liền xuống ngựa rồi đi đến tiệm nhỏ bên cạnh.
- Ông chủ, cho ta hai đèn.
- Được được, của cô nương đây.
Nàng nhận lấy hai chiếc đèn hoa đăng rồi nhẹ nhàng thắp nến.

Ánh lửa hồng rực rỡ cháy trong đèm khiến Tuyết Dao như nghẹn lại.


Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc kì diệu vô cùng.

Y cũng mau chóng xuống ngựa rồi đi đến bên cạnh nàng.
- Đã mua xong đèn chưa ? Sao còn đứng đây ?
Tuyết Dao giật mình nhìn sang bên cạnh thì đã thấy y đứng sát mình.

Ánh mắt nàng chạm phải đôi mắt của y.

Bỗng chốc tim nàng lại đập loạn xạ, gương mặt thì đỏ ửng không biết tại sao lại như vậy.
- Ta...!ta chờ huynh trả tiền đó.

Lần trước đi chẳng phải là huynh không đem theo sao ? Lần này huynh trả đi coi như bù cho lần trước.
Nàng đánh trống lảng sang chuyện khác rồi quay ra phía bờ sông.

Liên Vương mỉm cười lấy ngân lượng ra rồi trả.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng giữa chốn người tấp nập khiến y vô cùng vui vẻ.

Trước mắt y cả thế giới như chỉ có một mình nàng.

Tất cả chỉ có bóng dáng nhỏ bé của một nữ tử đã khiến y phải say mê.
Liên Vương bước từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh nàng rồi tự thắp đèn hoa đăng của mình.

Lần trước đi với nàng đã tiếp thu được cách dùng của chiếc đèn này nên đối với y bây giờ có thể tự làm.

Liên Vương đặt đèn xuống hồ nước trước mắt rồi đưa tay đẩy đi thật xa.

Y nhắm mắt lại đan tay vào nhau như đang ước gì đó.
" Liên Vương ước gì vậy nhỉ ? "
Nàng tò mò đưa ánh mắt dò xét nhìn y.

Những lúc nghiêm túc như này nhìn y cũng đâu đến nỗi nào đâu sao bình thường lại hay chọc giận nàng như vậy chứ ? Liên Vương ước xong liền mở mắt ra nhìn chiếc đèn hoa đăng của mình đang trôi dạt ở giữa hồ.

Nhưng rồi một sự cố xảy ra.

Không biết là vô tình hay cố ý nhưng chiếc đèn hoa đăng của y lại đụng trúng đèn của nàng khiến cho cả hai chiếc đèn đều bùng cháy.
- Nhìn kìa, là một ngọn lửa giữa lòng sông.
- Hình như là hai chiếc đèn va vào nhau rồi cháy đó.
- Thật vậy sao ? Chủ nhân hai chiếc đèn đó chắc có duyên lắm đây.
Từng lời bàn tán theo đó mà xuất hiện.

Nhưng hầu như đó đều là những lời ngưỡng mộ.


Tương truyền rằng nếu như hai chiếc đèn hoa đăng mà đốt cháy nhau thì chủ nhân của hai chiếc đèn đó là có duyên.

Nếu như ở bên nhau sẽ mãi mãi đầu bạc răng long.

Tuyết Dao quay lại nhìn y.
- Sao vậy ?
Liên Vương thấy nàng cứ nhìn chăm chăm mình thì toát mồ hôi quay lại hỏi.

Có khi nào nàng sẽ giận không ?
- Chúng ta về thôi.
Tuyết Dao quay người đi về hướng ngựa đang đứng.

Giận thật rồi sao ? Y không nói gì nhưng trong lòng lại vô cùng vui.

Bởi vì ông trời cũng đã công nhận hai người là có duyên.

Nhìn bóng dáng Tuyết Dao đi phía trước mà y không khỏi bật cười.
“ Gì mà có duyên chứ ? Ta không tin.


Nàng cau mày nhìn con đường rợp ánh đèn phía trước.

Lễ Thất Tịch cũng là một ngày vô cùng quan trọng để những đôi tình nhân bày tỏ cảm xúc của mình.

Nếu như trong lễ Thất Tịch người tỏ tình được đáp lại thì nhất định sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp.
- Nàng có cần đi nhanh đến vậy không ?
Liên Vương phía sau gọi với theo nhưng đáp lại y chỉ là sự im lặng của nàng.

Tuyết Dao không phải là không nghe thấy mà chỉ là không biết đáp lại lời gọi ấy như thế nào.


Nàng phi ngựa nhanh hơn về phía hoàng cung để mặc cho Liên Vương ở phía sau đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Nàng định bỏ mặc ta như này sao ?
Y phụng phịu như con nít nhìn Tuyết Dao chuẩn bị vào.

Nàng khó hiểu quay người lại.

- Sao vậy ? Huynh có thể tự vào mà.
- Không phải chuyện đó.
Y cau mày nhìn gương mặt ngây thơ như không hiểu chuyện gì của nàng.

Đây là muốn chọc tức y sao ?
- Vậy là chuyện gì ?
- Ta giúp nàng đi ra còn bảo vệ nàng như vậy.

Không lẽ nàng không muốn báo đáp gì ta sao ?
Tuyết Dao mỉm cười gật gật đầu như đã hiểu ý.

- Huynh muốn ta báo đáp như nào đây ?
Như chỉ chờ câu nói này của nàng, y lập tức kéo nàng lại đặt lên đôi môi nóng ấm của nàng một nụ hôn.

- Quà sinh thần của nàng cũng như công của ta nhé.



Bình Luận (0)
Comment