Tiếu Nhiên Phủ!
Ngày hôm sau.
Tiểu Hoan dậy từ sáng sớm như những ngày thường ở Lăng Phủ, việc đầu tiên
nàng cần làm là mở rộng quan hệ, tìm hiểu và làm quen hạ nhân trong phủ. Ở đây rất nhiều người, mà ngày đầu tiên thì không thể nào giao tiếp
hết, nên chỉ chào hỏi quan tâm những vị liên quan đến công việc cần học
hỏi.
Có thể vì tin tức truyền miệng trong phủ rất nhanh và nhạy
bén, nên chỉ một đêm, không ai không biết nữ nhân lạ mặt này lợi hại
biết bao nhiêu, trên dưới điều rất sùng bái và hâm mộ cùng giúp đỡ nàng. Rất nhanh, Sở Hoan Hoan có thể làm món ăn buổi sáng bắt mắt mang cho vị "chủ sai vặt" mới.
Đứng trước cửa phòng Hàn Khiết Luân, Sở Hoan
Hoan dù không muốn nhưng bắt buộc phải gõ cửa, đã đồng ý trong hai tháng làm sai vặt thì sẽ thực hiện đúng quy tắc. Nàng là người luôn đúng chữ
tín.
”Vào đi” Giọng nói có phần bực tức, đi đi lại lại trong
phòng không hề chú ý đến nhân vật mà hắn đang cho hạ nhân tìm kiếm. Mới
sáng sớm chạy đến phòng chẳng thấy nàng đâu, cho người tìm thì chưa có
tin tức gì, phủ nhỏ như vậy, tìm một người cũng chẳng xong, thật đáng
giận!
Vẫn không lên tiếng, đặt thức ăn xuống bàn Sở Hoan Hoan
đứng sang một bên, hình như kẻ này đang tức giận, mà hắn giận thì có
liên quan gì nàng? Cứ để khi đói sẽ tự dùng, nhiệm vụ nàng chỉ mang đến, ăn hay không do hắn.
Cảm thấy muốn làm gì đó để dời đi sự chờ
đợi, Hàn Khiết Luân hậm hực ngồi xuống dùng đũa gắp đồ ăn, không biết do tức giận không có khẩu vị hay muốn tìm chỗ phát hỏa, đập mạnh bàn đứng
dậy quát.
”Ngươi nấu cho người ăn hay cho....” âm thanh nhỏ dần
đến mất hút. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng mà hắn không thốt được những lời còn lại. Thôi xong, có phải vừa rồi hắn...hắn làm hình tượng bị hạ
thấp hơn nữa không? Vì sao lại là nàng?
”Ăn không được?” Giọng
nói hững hờ như một chuyện bình thường xảy ra, nhưng vào tai Hàn Khiết
Luân chính là hắn đang khi dễ nàng. Thực sự tức giận vì không thấy bóng
hình nàng đâu đã làm hắn khó chịu, nên đâu để ý là nàng hay hạ nhân
khác?
”Ăn được, tất nhiên là ăn được” Không nói hai lời, ngồi
xuống cầm đũa ăn một cách nhanh chóng và sạch sẽ. Tiểu Hoan bên cạnh
cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chẳng phải mọi người nói hắn thích ăn nhạt hay sao? Nàng cố tình cho thêm muối vào, vậy mà vẫn ăn ngon lành hết sạch
như vậy? Thông tin nàng nhận được mấy phần chính xác đây? Thật nghi ngờ!
Buổi Trưa
”Hoan nhi,Hoan nhi....” Sợ làm nàng thêm xa cách, lần này hắn tự mình đi tìm
người, hết mấy nơi mà vẫn chưa gặp được, chẳng phải mới đến hay sao?Thế
mà có thể lợi hại khiến hắn khổ cực tìm kiếm như thế.
Âm thầm
than thở, hắn từ lúc nào đã tự mình đi tìm nữ nhân? Đây là lần đầu.
Trước kia rất khó chịu khi bị nhóm nữ nhân dùng để trang trí đeo bám,
còn bây giờ? Chính hắn muốn tự đeo bám, có phải hay không là báo ứng?
Tiếng cười đùa từ phía xa truyền đến, hình như là ở hậu viện? Nên qua đó
nhìn thử, biết đâu may mắn có thể gặp được nàng? Nghĩ như vậy Hàn Khiết
Luân nhanh chóng tìm đến nơi, và điều hắn chứng kiến hết sức...ngạc
nhiên.
Nàng từ khi nào có thể giáo hóa bọn hạ nhân ngày thường
nhút nhát, bây giờ cười đùa tự nhiên còn nhóm lại chơi đá cầu mây? Mặc
dù ít nói, nhưng quan sát không thiếu, hạ nhân vương phủ này rất quy cũ, luôn luôn không dám làm bất cứ điều gì, hay hành động thái quá khiến
hắn nhìn đến, cứ như muốn sự tồn tại giảm tối thiểu.
”Hoan nhi”
Chạy đến bên cạnh Sở Hoan Hoan mà không để ý đến nét mặt thoáng xanh
ngắt của những hầu nữ đang quỳ xuống. Thật sự hắn rất có tố chất khiến
người khiếp sợ, cho dù vẻ mặt đang vui vẻ cũng có thể nhanh chóng mang
bão tố đến =.=!
”Có việc gì?” Đang vui vẻ lại có người phá đám,
không mất hứng mới là lạ. Kìa nhìn đi, mọi người có mặt ở đây ngoài trừ
nàng, ai mà không mang vẻ mặt như đang bị mãnh thú đàn áp? Có thể tiếp
tục chơi nữa được sao?
”Không có gì, chỉ là không thấy nàng thôi” Đổi ngược sự lạnh nhạt của nàng, hắn luôn dùng thái độ lấy lòng không
chút e ngại, cho dù có người khác. Sự lợi hại của thương nhân luôn giúp
da mặt hắn dày đến không đối thủ =.=!
”Không chơi nữa, ta đi làm
bữa trưa” Một ngày bốn bữa, đó là quy tắc. Hiện tại cũng không còn hứng
nữa, Sở Hoan Hoan tìm lý do cách xa tên này một chút cho thoải mái, cứ
như nàng bị đeo xiềng xích vậy, thật đau đầu,hai tháng? Hai tháng đó.
”Được được, ta đi cùng nàng” Sở Hoan Hoan bước đi, Hàn Khiết Luân vẻ mặt lấy
lòng được nhanh chóng thay sự nghiêm khắc liếc nhìn bọn hạ nhân vẫn đang quỳ gối. Dám tranh đoạt người với hắn? Hừ...Có phải trước giờ hắn hiền
từ quá rồi không? Chưa cho ăn đòn, nên ai cũng chẳng sợ? Phủ tay dứt
khoát rời đi, bám theo nữ nhân kia mới quan trọng.
Mọi người liếc nhìn nhau, vị Tam Vương Gia này thực sự là Thỏ nhỏ khi có vị tiểu thư
kia thôi, trước mặt bọn họ vẫn là một "Bá Vương" không thay đổi. Cũng
may lần này không sinh khí, lần sau nên cẩn thận một chút.
Khách điếm!
”Ngươi biết nhiệm vụ của mình rồi chứ?” Quay lưng về nữ nhân đang quỳ, Nam
Cung Dân nhìn thoáng qua cửa sổ ánh mắt trông về một nơi xa xăm vô định. Khi biết tin Lăng Lạc Nhân phải dự tuyển phi, hắn cấp tốc sai người tìm Kiều Thái Nhiên đang ẩn thân tại Tướng Phủ trở về.
”Thuộc hạ
hiểu” Nhiệm vụ là vào cung tham gia thi tuyển. Nàng có một biệt tài đó
dịch dung, ba năm ẩn mình tại tướng gia mà không hề bị phát hiện, nay
được triệu hồi dùng thân phận thật sự nhưng ít ai có thể biết.
”Ngươi đi chuẩn bị đi, có gì ta sẽ cho người liên lạc” Kiều Thái Nhiên rời đi, Nam Cung Dân thở dài, hắn sẽ cố gắng không để nàng trúng tuyển, nhưng
tất cả phải tùy vào duyên số.
Lăng Gia!
Vui vẻ được bao nhiêu? Hiện tại Lăng Lạc Nhân lại phải chuẩn bị lên đường
tiến cung dự thi tuyển phi gì đó. Dù không muốn, nhưng Lăng Mẫu vẫn
không cách nào khác, lệnh vua khó cãi, nhưng lệnh hoàng hậu còn khó cãi
hơn. Đành chấp nhận nhìn con gái thân yêu rời đi, cầu nguyện cho nàng
mọi việc điều ổn.
Thu dọn những thứ cần thiết Lăng Lạc Nhân cùng
Dương Tinh Linh lên đường, chỉ một tháng thôi mà, xem như đi du lịch
nhìn cổ đại thế nào. Tuy có chút lo lắng, nhưng nàng tin vào tài năng và thực lực của mình...chắc chắn sẽ không dễ dàng trúng tuyển