Hoàng cung
Cuộc tuyển phi ra thông báo chỉ trong vài ngày như thế có ba mục đích. Thứ
nhất, tránh tình trạng các nước khác nhận được tin lại có ý đồ nhờ vụ
việc này tạo nên phiền toái. Thứ hai, thời gian càng ngắn, số lượng
người tham gia sẽ ít. Thứ ba có thể tra ra tung tích của những nhân vật
thần bí đang ẩn mình trong bóng tối.
Một mặt chú trọng vào cuộc
thi, mặt khác tăng cường giám sát theo dõi hành tung những người xuất
hiện không minh bạch, nhất định trong thời gian một tháng, tuyển được
vương phi như ý, còn có những thu hoạch bất ngờ khác.
”Sắp xếp ổn thỏa?” Hàn Ngôn Duẫn không hề ngăn cản kế hoạch tuyển phi lần này, thật sự vì không muốn Phượng Kỳ thất vọng, một phần đã giúp hắn tìm nữ nhân
cho đệ đệ, một phần khác nhờ vụ việc này có thể nắm được, có bao nhiêu
người muốn gây bất lợi cho Nam Việt.
”Không thành vấn đề, hiện
tại chỉ chờ kết quả” Hàn Khiết Luân tự tin vào tài trí của mình, hắn
thật muốn nhanh chóng sắp xếp xong mọi việc để còn về bên cạnh Sở Hoan
Hoan.C hỉ mới cách xa một ngày, đã cảm thấy không chút sức lực làm việc
rồi, chắc thời gian tới cần đem nàng theo bên cạnh mới yên tâm được.
”Duẫn, chàng thấy Lạc Nhân có thể trúng tuyển không?” vấn đề này Phượng Kỳ
quan tâm nhất, đã bỏ ra biết bao công sức như vậy, chỉ mong mình có thêm một người bạn thân thiết. Vừa nói ánh mắt liếc nhìn sang Hàn Lãnh
Thiên, còn nếu như không được như ý, xem ra nàng nên trốn đến biên cương nhặt lá đốt để hết quảng đời còn lại =.=!
”Ta nghĩ sẽ không
ngoài khả năng” Nhìn vẻ mặt lo sợ của thê tử, Hàn Ngôn Duẫn thương yêu
giúp nàng trấn định. Hắn là ai? Là hoàng đế đó. Muốn để mọi người tâm
phục khẩu phục vị vương phi này, cần phải dùng chút thủ đoạn, nếu
không....khó hơn lên trời.
”Vấn đề này ta đã có dự kiến, cứ để
mọi việc diễn ra bình thường” Im lặng đến giờ, Hàn Lãnh Thiên mới mở
lời. Mọi việc điều nằm trong vòng kiểm soát của hắn, với lại cũng là cơ
hội duy nhất đối với Lăng Lạc Nhân, bất kỳ giá nào chỉ được thành công
không được sai sót.
Chỉ một câu đã giúp được Phượng Kỳ cùng
Hàn Ngôn Duẫn thở phào nhẹ nhõm, mọi việc hắn đã chắc chắn sẽ không có
gì trở ngại, hiện tại chỉ còn chờ đợi kết quả của tháng sau, cùng những
tin tức mật báo.
Sáng sớm Dương Tinh Linh đem đến cho Lăng Lạc Nhân tờ thông báo thể lệ cuộc thi. Nhìn
vào những nét thẳng thẳng cong cong mà đôi mắt muốn đờ ra, đơn giản nàng không biết chữ!
Qua một hồi lý luận thâm sâu vi diệu của nha đầu Linh Linh, nàng cũng biết được nội dung chính cần quan tâm.
Cuộc thi được chia làm ba vòng, vòng một thi tài, vòng hai thi sắc, vòng ba do nhị vương gia ngự giá thân lâm.
Vòng một gồm: Cầm, Kỳ, Thi, Họa các nàng trổ tài thể hiện khả năng của mình. Thời gian mỗi đề là một nén nhang, kết quả sẽ do các chủ khảo lựa chọn, người duyệt cuối cùng chính là đương kim hoàng thượng vĩ đại.
Nếu trong quá trình dự thi, tú nữ nào không tham gia hoặc đến không đúng
giờ, sẽ bị hủy tư cách tú nữ, chờ vòng hai kết thúc sẽ có thông báo,
cùng những người bị loại rời khỏi. Trong lúc dự thi, tất cả phải che
mặt, đó là quy định.
Vòng hai thi sắc: Cái tên cũng như thể lệ,
sự chọn lựa về nhan sắc. Tú nữ sẽ thể hiện nét đẹp của bản thân cùng vũ
điệu tự do, kết quả các vị giám khảo chọn, cuối cùng sẽ do hoàng hậu
quyết định. Những người thông qua, sẽ chính thức bước vào vòng cuối
cùng.
Bấy nhiêu thôi, sự tự tin Lăng Lạc Nhân tăng lên rất nhiều
lần, chỉ cần nàng không tham gia, thì bị loại là không thể sai đi đâu
được rồi? Một tháng..rất nhanh qua nha, sẽ được về lại nhà thôi.
Vẻ mặt hạnh phúc trơ trẽn đó khiến Dương Tinh Linh hoài nghi, tiểu thư, vì sao những nữ nhân kia rất muốn trúng tuyển? Mà người lại muốn bị loại?
Phải chăng người không thích vương gia?
Âm thầm tiết rẻ, chính
nàng cũng không dám nghĩ nhiều, mọi việc chỉ cần nghe theo sự sắp đặt
của chủ nhân, nhiệm vụ không cho phép bản thân chen vào.
”Tham kiến bệ hạ,Tự Hoàng vạn tuế” Tư Đồ Ngọc tranh thủ buổi chầu triều yết
kiến, nếu muốn mọi việc thuận lợi thì tốt nhất dùng cách quang minh
chính đại để tiếp xúc, một phần tránh được nghi kị, cũng có thể xem là
tỏ rõ thái độ của mình.
”Bát Vương Gia khách khí, trẫm tiếp không chu đáo,thất lễ” Điều này cũng ngoài dự đoán của Hàn Ngôn Duẫn, vì lý
do gì dùng cách xuất hiện như thế?Nhất định trong chuyện này đó điều gì
đó khó đoán.
”Chẳng hay còn hơn hai tháng nữa đến Hội Tứ Quốc,
Bát Vương Gia vì sao đến trước thời điểm?” Nếu nói không có mục đích là
điều khó tin, nhưng sẽ nhanh chóng biết được, chỉ cần có thời gian.
”Tự Hoàng khách sáo, Đồ Ngọc vì tham luyến vẻ đẹp nơi Nam Quốc, nên tranh
thủ mở rộng tầm nhìn. Nhưng trước tiên phải ra mắt cho đúng lễ” Phủ sạch tất cả hành tung ẩn mình bấy lâu, bất quá hiện tại hắn đơn giản đến để
tìm người, chứ không ngoài ý gì khác.
”Người quá lời, trẫm sẽ cho người bày tiệc tiếp đãi, mong Bát Vương Gia có thể lưu lại hoàng cung,
cho trẫm tỏ rõ lòng hữu lễ giữa hai nước” Ý ngoài lời, nếu muốn biết rõ
nguyên nhân, chỉ có thể giữ chân Tư Đồ Ngọc lại. Kiểm soát được mọi việc mới có thể dễ dàng ứng biến.
”Tạ Tự Hoàng, Đồ Ngọc nguyện tuân
theo” Chẳng phải là ý muốn của hắn sao? Xem ra Hàn Ngôn Duẫn cũng không
phải kẻ tầm thường có thể vây vào. Chỉ tiếc là mục đích hắn đến đây là
việc cá nhân, bọn họ có nghi ngờ cũng chẳng liên quan.