Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 37

Mặc dù chẳng muốn, nhưng theo thói quen, hiện tại cũng quá giờ ngủ Lăng Lạc Nhân, cơn ngáp ngắn dài thi nhau đến. Nhìn người bên cạnh tinh thần lúc nào cũng chả có gì thay đổi, nàng cảm thấy ganh tị.

"Ta...muốn ngủ" Không phải người đề nghị ngủ muộn là nàng sao? Hiện tại nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý? Nên nói rằng, căn bản lập trường nàng không vững đi, sáng nắng chiều mưa là chuyện bình thường trong nhân gian.

"Được" Bỏ quyển sách trên tay xuống, Hàn Lãnh Thiên ôm Lăng Lạc Nhân đến giường, tự mình khom người nâng chân cởi giày giúp nàng. Chậu nước chuẩn bị sẵn được đem đến, hắn dùng khăn nhẹ nhàng rửa bàn chân.

"Để ta tự làm" Ngại cứng cả người, Lăng Lạc Nhân muốn rút chân trở về, nhưng nhận lại cảm giác bàn tay nắm chặt, Hàn Lãnh Thiên ngước nhìn. Ánh mắt thương yêu kia,làm nàngkhông nỡ từ chối sự quan tâm chăm sóc. Hắn như vậy có được coi là đang đánh đòn tâm lý? Hay cố ý lấy lòng nàng? Nhưng đổi lại được gì chứ?

"Tay nàng không thể chạm nước" Còn nhớ đại phu từng nói, vết thương nên hạn chế tiếp xúc với nước để tránh tình trạng nhiễm trùng và cũng mau chóng hồi phục. Những điều lưu ý, căn bản Hàn Lãnh Thiên nhớ từng câu từng chữ.

"Vậy...phiền ngươi rồi" Haha, có nên xem là hưởng phước từ trên trời rơi xuống không ta? Được nhị vương gia Nam Việt quốc phục vụ, mấy ai vinh dự có? Nghĩ vậy, gương mặt Lăng Lạc Nhân hãnh diện phút chốc tiến vào cõi hư vinh. Một cơn ảo tưởng được người khác hâm mộ, sùng bái làm nàng khoái chí dạt dào.

"Nhân nhi" Khi rửa sạch và lau khô bàn chân, Hàn Lãnh Thiên để chậu nước sang một bên, nhìn lên thấy nàng đang trong tình trạng xác ở đây, hồn phiêu du nơi khác. Dù không muốn phá vỡ không gian riêng tư đó, nhưng hắn chẳng còn cách nào khác, vì đã đến giờ uống thuốc.

"Sao vậy?" Đang lơ lửng trên mây, bỗng dưng bị kéo rớt xuống. Lăng Lạc Nhân định thần mới quay sang hỏi, thì nhận được một viên thuốc. Cũng vì biết nàng rất sợ đắng, Hàn Lãnh Thiên đã sai người điều chế thuốc thành dạng viên để dễ dàng sử dụng, không sợ làm ảnh hưởng đến khẩu vị.

"Nàng đang nghĩ gì?" Lại thấy Lăng Lạc Nhân tiếp tục thất thần, Hàn Lãnh Thiên rất biết điều bỏ thuốc vào miệng nàng, đưa ly trà giúp đẩy nhanh tiến độ hoạt động của dược liệu. Nữ nhân này sẽ không vì một chút việc mà để ý chứ?

"Ta...chỉ là ta buồn ngủ" Lời vừa dứt Lăng Lạc Nhân nằm xuống quay mặt vào trong, nhắm mắt lại, thể hiện rằng bản thân không nói dối. Có ngốc mới để hắn nhìn ra nàng chỉ vì sự quan tâm chu đáo kia mà rung động.

"Được" Đồng một tư thế giống nhau nàng, Hàn Lãnh Thiên nhìn bóng lưng kia bất giác mỉm cười. Là nàng đang xấu hổ? Hay cố ý không muốn tin vào điều mình nghĩ? Cho dù là gì đi nữa, đến cuối cùng, nàng cũng chỉ thuộc về mỗi hắn.

Không gian bắt đầu tiến sâu về khuya. Một khi đã ngủ, chỉ cần bản thân thoải mái, Lăng Lạc Nhân mặc kệ tất cả. Cũng như hiện tại, cảm giác rất thích thú khi bên cạnh có một khối nhiệt làm ấm cơ thể, cứ như thế...tận dụng được bao nhiêu thì lấy hết bấy nhiêu.

Cả người nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay Hàn Lãnh Thiên, như một chú gà con rúc vào lòng mẹ, đang mong chờ sự che chở. Riêng về mỸ nam của chúng ta vì hành động vô tâm kia cũng cảm thấy thỏa mãn.

Cúi xuống nhìn bảo bối trong lòng, đôi tay Hàn Lãnh Thiên bất chợt xiết nhẹ. Chỉ cần có nàng cùng đi trên những ngã đường, hắn có thể sang bằng mọi chướng ngại, để tương lai cả hai luôn tỏa sáng, để nụ cười kia không vướng chút u sầu.

__________________________

Sáng hôm sau!

Tiếu Nhiên phủ!

Cứ như mỗi ngày, Sở Hoan Hoan dậy sớm để chuẩn bị thức ăn. Đến Hậu viện, bất chợt một cơn gió nhẹ nhàng đưa đến những cánh hoa cùng hương thơm tinh mát. Cảm thấy kỳ lạ, nơi này không có hoa, làm gì lại có hương và cánh?

Dù khó hiểu, nhưng chân vẫn bước. Được một đoạn, Sở Hoan Hoan phát hiện một bóng dáng màu trắng đứng phất phơ mờ ảo, từng cánh hoa nhẹ như những bông tuyết cuốn theo chiều gió, tạo nên một khung cảnh nên thơ như giấc mơ =.=

Người trước mặt với hình tượng phong lưu tao nhã, gợi lên dáng phong trần thoát tục. Nét nhẹ nhàng thanh tao, có thể làm nữ nhân động tâm đem lòng yêu mến. Đôi mắt hoa đào hút hồn, đôi môi mỏng mảnh như mời gọi. Hắn...Hàn Khiết Luân một mỹ nam khiến nhiều nữ nhân đổ ngã, chỉ trừ một người >"<

"Hoan Nhi, thật khéo sáng sớm đã gặp" Nói đúng hơn là hắn đã chờ ở đây rất lâu rồi.Thấy bóng dáng nàng xuất hiện, liền cho người thực hiện ngay kế hoạch đã vạch ra. Công sức từ hôm qua đến giờ cũng có thể dùng đến.

"Ta đi làm bữa sáng" Ở cùng một vương phủ, gặp nhau là chuyện bình thường, có gì lại khéo hay không khéo? Với lại buổi sáng gặp biết đâu xui xẻo kéo đến một cả ngày? Nàngkhông dám nhận ân đức lớn như vậy.

"Vẫn còn sớm, hay chúng ta cùng ngắm hoa đi?" Hoàng tẩu nói, có nữ nhân nào mà không thích hoa? Lấy lý do như vậy cũng xem là có thành ý rất cao? Mặc kệ, chỉ cần đạt được mục đích,Hàn Khiết Luân bất chấp tất cả, trừ tổn hại nàng ra =.=

"Là hoa chứ không phải hòn giả sơn?" Khóe mắt Sở Hoan Hoan co rút giật giật vài cái nhìn xung quanh, chẳng lẽ tên Tam vương gia này kể cả vương phủ của mình cũng không hiểu biết hết? Đây là Giả Sơn Viên, chỉ có cây cối cùng những hòn núi giả tinh xảo y như thật, làm gì có một đóa hoa nào để ngắm?

"Hả?" Nhìn lại xung quanh, cái này...nên gọi là trục trặc của kế hoạch. Chuẩn bị mọi việc rất chu đáo, nhưng hắn lại quên một điều, địa hình cũng cần phù hợp với tình tiết đưa ra. Đã nói dùng hoa hấp dẫn nàng, vậy mà....hiện tại chỉ có cánh, không có đóa hoa làm sao ngắm?

"Ngươi đang rất rảnh? Nhưng ta phải làm việc" Nói xong, Sở Hoan Hoan không chút nể tình bước đi. Hình ảnh Hàn Khiết Luân lung linh đứng trong gió cùng những cánh hoa thoáng làm nàng ngỡ ngàng. Đầu lắc mạnh để xóa đi hình ảnh đó, có điên mới để hắn vào não, tên này cách càng xa càng an toàn.

"Hoan Nhi.." Dù có gọi thì người cũng đi rồi, 'ò...ó' cảm giác như có bầy quạ bay ngang đầu. Hàn Khiết Luân đau lòng nhìn về mái hiên bên cạnh, ra lệnh những thuộc hạ tay cầm giỏ cánh hoa đã ngừng thả xuống có thể rời đi. Phải tìm đại tẩu nghĩ kế sách tiếp theo, lần này hắn sẽ không để bất trắc xảy ra.

Nhìn theo bóng lưng chủ nhân, bọn thuộc hạ liếc nhau. Vương Gia như vậy có nên nói là đã thất bại không? Điều đó chỉ dám nghĩ trong lòng, vì họ biết, vương gia của họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc khi mà chưa đạt được mục đích. Một nữ nhân như thế nào để cho người quan tâm đem hết trí lực gửi vào? Sau này nên lấy lòng nàng thì hơn!
Bình Luận (0)
Comment