Thấy sự chấp nhận của Hàn Lãnh Thiên với yêu cầu Lăng Lạc Nhân đưa ra,
Phượng Kỳ hứng khởi cũng muốn tham gia. Đôi mắt âu yếm quay sang Hàn
Ngôn Duẫn, lời nói chưa kịp thốt lại bị ánh nhìn nghiêm khắc chiếu đến,
lời tới cổ liền nghẹn trở vào. Vì sao số nàng không may mắn chứ? Cảm
giác bi ai =.=
“Cô nương là người hoàng gia Đông Quốc?” Thấy
Phượng Kỳ an phận, Hàn Ngôn Duẫn quay sang Tề Vũ Đồng. Thực ra không cần hỏi hắn cũng biết thân phận của nàng, chỉ là cách nói khéo léo để che
đậy việc cho người theo dõi hành tung của họ. Và vấn đề may mắn nhất là
nàng có mặt đúng lúc dầu sôi lửa bỏng!
“Đúng vậy!” Chỉ hai từ
kia đã đủ rồi, mặc dù không ý nghĩ gì, nhưng Tề Vũ Đồng vẫn chưa muốn
nói rõ thân thế, hắn là ai, nàng không hề quen biết, nói nhiều sẽ thiệt
bản thân. Cái cần thiết hiện tại, nàng phải nhanh chóng trở về quán trọ, nếu không…Bị ném về nước là chắc!
“Trẫm rất biết ơn việc cô
nương đã ra tay cứu giúp” Hàn Ngôn Duẫn khéo léo bỏ qua sự phòng bị của
Tề Vũ Đồng với hắn. Đối với việc nàng giúp Tư Đồ Ngọc giải độc, đã giúp
hắn tránh khỏi một trận phong ba, nên trong lời nói cố ý nói ra thân
phận.
“Trẫm?” Tề Vũ Đồng ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Phượng Kì, nếu nói như vậy vị tỉ tỉ này cũng không phải thân phận bình thường? Như thế…lời khi nãy nàng có đắc tội hay không? Nhưng chẳng phải có câu ‘
không biết không có tội’ nàng chính xác là không biết, nên vô tội?
“Phải. Duẫn là hoàng đế Nam Việt quốc” Cái này cũng không thể trách Phượng Kỳ
a, đi ra ngoài giao thiệp, chẵn lẻ đem thân phận bành trướng của phu
quân mình khoe mẽ? Như vậy sẽ chẳng có bất kì thú vị nào, nàng muốn quen bạn thật lòng, chứ kẻ vì hư vinh, không muốn!
Thấy Phượng Kỳ
mỉm cười nói lời nhận định, Tề Vũ Đồng liền thay đổi, từ một cô nương
bướng bỉnh thành một vị công chúa trang nghiêm. Được sinh ra trong cung, nàng căn bản hiểu mình nên làm thế nào. Dùng tư thế đối với Hoàng Đế
nước khác, nhún khẽ người, tây nâng bên hông “ Tề Vũ Đồng thất công chúa Đông quốc, bái kiến Tự Hoàng”
“Công chúa miễn lễ, lúc này, ta có thể cho người bảo hộ nàng vào cung?” Chuyện hôm nay phát sinh, nếu Hàn
Ngôn Duẫn không cùng những người kia kịp thời đến, chỉ e chuyện ngoài ý
muốn sẽ xảy ra, còn là rất nghiêm trọng. Hiện tại ngừa biến cố, hắn muốn đưa những nhân vật liên quan vào cung, cùng một chỗ sẽ tiện bề hành
động.
“Đa tạ sự quan tâm của Tự Hoàng, Vũ Đồng sẽ cùng Hoàng
Huynh ngày mai sẽ vào cung yết kiến.” Không không, nàng mà đi bây giờ
thì lần sau sẽ không thể đi được nữa.Tề Vũ Đồng nghĩ rằng, hiện tại
hoàng huynh có thể đã phát hiện nàng trốn ra ngoài, nếu không nhanh
chóng trở lại, biết đâu bị lời giáo huấn muôn thuở tra tấn? Nàng không
đủ nhẫn nại để chịu cực hình.
“Nhưng rất nguy hiểm.” Lời này ai
cũng có thể hiểu, vì chuyện mới vừa xảy ra. Mặc dù xung quanh đã bị
phong tỏa, thân phận của Tề Vũ Đồng không bị bại lộ, nhưng phòng bệnh
hơn chữa bệnh. Kẻ địch trong tối, rất khó suy đoán, Hàn Ngôn Duẫn chính
là lo lắng sự cố bất ngờ.
“Không sao, từ đây đến quán trọ chỉ
trọn vẹn một khắc, sẽ không nguy hiểm” Tề Vũ Đồng nàng không phải trẻ
con, rất biết cân nhắc lợi hại của sự nguy hiểm. Với lại thân thủ nàng
không tệ, bảo vệ người thì miễn cưỡng, nhưng đào tẩu không khó. Nàng tin tưởng khả năng của bản thân.
“Vậy ta không tiễn, hẹn tái ngộ”
Hàn Ngôn Duẫn tỏ vẻ thuận ý, trên cơ bản hắn sẽ không bỏ qua bất cứ mối
nguy hiểm nào có thể sẽ xảy ra. Đối với hắn đại cục làm trọng, việc này
chẳng nhỏ, có ảnh hưởng đến mối quan hệ giao bang hai nước. Cẩn thận
quan trọng hơn!
“Muội bảo trọng” Lăng Lạc Nhân luyến tiếc,
Phượng Kỳ thì xụt sịt đưa tiễn, là bởi chẳng còn ai để vui chơi với
nàng, có chút không nỡ. Nhưng nàng không thể làm khác, tình hình đã bắt
đầu gay gắt, nếu hôm nay Hàn Ngôn Duẫn không đến kịp, có thể đã xảy ra
tình cảnh không thể vãn hồi. Không muốn vì chút ham chơi lại gây ra họa.
“Dạ, tạm biệt hai tỉ, sẽ nhanh gặp lại thôi.” Mỉm cười cúi chào tất cả, Tề
Vũ Đồng nhanh chóng trở lại quán trọ. Giờ phút này lo lắng trong nàng
còn cao hơn khi đối diện với nguy hiểm, bởi hoàng huynh kia, thực sự
đáng sợ hơn. Bàn chân vô thức bước nhanh hơn.
“Bảo vệ an toàn cho nàng, chưa đến thời khắc nguy hiểm, đừng lộ diện” Mắt thấy Tề Vũ Đồng
rời đi, Hàn Ngôn Duẫn đối với Hàn Khiết Luân nãy giờ cà lơ phất phơ đứng bên cạnh giao phó. Hiện tại ai cũng có nhiệm vụ, cái tên rảnh rỗi này
cũng nên động chân động tay một tí, để hắn khỏi nhàm chán.
“Đệ
biết rồi” Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cũng chẳng dám cãi. Hàn
Khiết Luân đưa đôi mắt đáng thương nhìn Lăng Lạc Nhân, với ngụ ý ‘nhị
tẩu nhất định phải hoàn thành tâm nguyện cho đệ’. Nhận được cái gật đầu
khí thế của đối phương, hắn mới yên lòng nhanh chóng rời đi.
Hàn
Lãnh Thiên đưa Lăng Lạc Nhân đến Lăng gia, Hàn Ngôn Duẫn cùng Phượng Kỳ
trở về cung. Hai nữ nhân kia có hai tâm trạng trái ngược nhau.
Lăng Lạc Nhân: Tiền à tiền, làm xong việc ta sẽ có ngươi nha!
Phượng Kỳ: Góc phòng kia có lẽ đang đợi nàng tự kỉ
___________________
Sau thời gian giải toả vì chuyện của Lăng Lạc Nhân, Nam Cung Dân cơ hồ đã
lấy lại tinh thần. Lúc này hắn đang rất ưu nhã cũng hai thuộc hạ dạo
trên đường phố.
Thời điểm những tâm phúc trước kia chặn đường để
hắn mang theo Lăng Lạc Nhân chạy, cùng binh lính của Hàn Lãnh Thiên đối
đầu, tổn thất không ít. Một phần ba vì bị bắt đã tự sát, số còn lại
trọng thương tĩnh dưỡng ở ngoại thành. Không muốn bị hiềm nghi, mang hai thuộc hạ là cao thủ bậc nhất cũng đã đủ.
Cảm nhận phía sau có người theo dõi, Nam Cung Dân cố ý đi đến hẻm nhỏ vắng người, chờ kẻ giấu mặt xuất hiện.
“Ra đi” Nho nhã cầm chiếc quạt nhẹ nhàng phẩy, Nam Cung Dân cơ hồ biết được kẻ kia là ai. Hiện tại hắn lấy danh nghĩa thái tử Tây Đô đến Nam Việt,
thì chuyện liên lạc với người trong bóng tối càng ít càng tốt.
“Chủ nhân” Người quỳ chính là Kiều Thái Nhiên. Sau khi vết thương hồi phục
chút ít, nàng nhanh chóng rời đi, đến quán trọ Nhược Lai để tìm hiểu.
Rất may ngày đó Triệu Tử Khiêm giúp nàng thông báo, chủ nhân mới không
gặp nguy hiểm. Trong lòng giảm bớt sự lo lắng, đối với Triệu Tử Khiêm
biết ơn.
“Đứng dậy” Thấy Kiều Thái Nhiên trọng thương, Nam Cung
Dân cho nàng được đứng dậy. Gấp lại chiếc quạt, hai tay để sau lưng hắn
tự nhiên nói “Đến ngoài thành phía đông, sẽ có người đón. Khi nào có
nhiệm vụ, thông báo sau”
“Dạ” Kiều Thái Nhiên nhận lệnh rời đi.
Trong lòng nàng thì có một chút áy náy. Nàng ra đi không một lời từ
biệt, người kia…có trách hay không? Chỉ là thân phận của nàng không cho
phép bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng, nên…dù không muốn cũng chẳng thể
làm gì được.
Cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, tranh thủ lần này,
Nam Cung Dân muốn thả lỏng nhiều một chút. Là thái tử sẽ kế vị, thời
gian rãnh rỗi cũng không quá nhiều, lúc này rất muốn bình bình ổn ổn đem ném hết phiền muộn, chú tâm vào chuyện đi dạo. Chỉ là...không may gặp
rắc rối.