Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 62

Cơn đau dần xoa dịu, lấy lại cảm xúc, Tề Vũ Đồng cả người có cảm giác lành lạnh. Nhìn lại cơ thể, tròng mắt nàng thiếu chút nữa rớt xuống. Cái gì đây? Nửa thân trên của nàng, ngoài mảnh vải băng bó vết thương, nàng…không mặc y phục? Trong đầu trống rỗng, đến một lát sau mới lấy lại tinh thần.

“A…sao lại thế này? Áo..áo ta đâu?” Tề Vũ Đồng bối rối quên hết mọi chuyện. Lúc này cần quan tâm nhất chính là, áo nàng đâu? Tại sao người ở đây áo lại biến mất? Nhất định có ai đó đã đánh cắp. Ánh mắt dời qua, phát hiện Nam Cung Dân trân trân nhìn mình, nàngkhông còn mặt mũi, hai tay che mặt nức nở “Ô ô, ngươi...Ngươi bắt nạt ta.”

“Nha đầu, bình tĩnh.” Thấy Tề Vũ Đồng hoảng loạn, Nam Cung Dân ôm trọn thân thể nhỏ bé vào trong lòng, bàn tay vô thức vỗ nhẹ như trấn an. Nếu để nha đầu này nháo một lát vết thương kia không chừng sẽ bị rách. Nhìn nước mắt cứ thi nhau rơi khiến tim hắn đau xót.

“Ô ô, ngươi bắt nạt ta, bắt nạt ta. Ô ô!” Tề Vũ Đồng theo tư thế thoải mái dựa vào người Nam Cung Dân, bàn tay nhỏ đánh vào lòng ngực rắn chắc của hắn. Vì sao nàng bất cẩn như vậy? Lại để cho cái tên này chiếm tiện nghi? Thật tức giận mà. Cơ hồ ngoài hành động đánh như phủi bụi, nàng không biết phải xử trí thế nào.Trước nay chưa từng gặp qua a >”<

“ Được. Là ta sai,ta không đúng. Đáng đánh !” Nam Cung Dân tiếp tục ra chiêu dụ dỗ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười vô cùng vừa ý. Thực chất hắn không hề hối hận một chút nào, nếu như để đại phu hoặc người khác thay thế vị trí này, điều đó mới đáng hối hận, đáng đánh.

“Híc. Ngươi đúng hay sai do ta quyết định. Nói đáng đánh thì ta phải nghe theo đánh hay sao?” Đẩy nhẹ Nam Cung Dân ra. Tề Vũ Đồng ngang bướng cãi lại. Vì sao phải nghe theo hắn chứ? Thiệt thòi là nàng, nên mọi chuyện nhất định do nàng phán xét, hắn không được chen vào. Nàng sẽ mất hứng @.@

“Được. Nghe theo nàng.” Nam Cung Dân không hề phản đối, bàn tay lau hết giọt nước mắt trên gương mặt kia, lại tiếp tục bài ca muôn thuở ‘dỗ ngọt’ để nha đầu này hài lòng. Lần nữa đem Tề Vũ Đồng ôm vào ngực. Một bên vỗ nhẹ, một bên tranh thủ nàng không để ý, tìm cách hỏi thân thế “Nói ta nghe, nàng tên gì?”

“Vũ Đồng” Vừa nói xong, Tề Vũ Đồng rất nhanh ngáp một cái thật dài. Mặc dù mới ngủ một giấc xong, nhưng có lẽ do tác dụng phụ của dược liệu, nàng không thể cưỡng lại nhắm mắt bước vào mộng đẹp. Cũng không hề cảnh giác với ‘Điểm tựa’. Có lẽ trong vô thức, nàng đã đặt niềm tin với tên nam nhân xa lạ này. Hắn sẽ không tổn hại nàng ^_^ !

“Vậy, Đồng nhi, song thân nàng hiện ở đâu?” Chờ mãi không thấy câu trả lời, Nam Cung Dân nhìn xuống nữ nhân nhi trong ngực đã nhắm nghiền mắt ngủ say. Mơ hồ có thể nghe tiếng ngáy nho nhỏ. Nàng cư nhiên tin tưởng hắn sao? Một chút ấm áp nào đó đi vào tim. Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, Đồng nhi ta sẽ không làm nàng thất vọng !

Sáng hôm sau.

Lăng gia !

Hôm qua, vừa chạng vạng Lăng Lạc Nhân cùng Hàn Lãnh Thiên mới đến lăng gia trang. Sau khi dùng cơm tối, nàng cùng Lăng mẫu trò chuyện đến khuya. Thấy có vẻ mệt mỏi Lãng mẫu mới bảo nàng đi ngủ !

Sáng nay Hàn Lãnh Thiên có việc nên vào cung từ sáng sớm. Thỉnh an Lăng mẫu cùng trò chuyện chút lát, nàng liền nhớ đến nhiệm vụ phụ khi đến nơi đây. Thăm mẫu thân là trọng, kiếm tiền là thứ hai. Mà muốn kiếm tiền, nàng phải tìm đến nhân vật giúp nàng có được nó.

“Hoan Hoan. Đừng khách sáo, cứ ngồi xuống cùng trò chuyện.” Lăng Lạc Nhân thân thiện kéo tay Sở Hoan Hoan cùng ngồi. Hiện tại đang ở trong mái đình sau hậu viện, cho dù không có người ngoài, nàng vẫn thích cảm giác mọi người cùng bình đẳng đối với nhau. Sẽ tự nhiên hơn!

“Dạ, Tiểu…Dạ, vương phi” Sở Hoan Hoan nghe lời ngồi xuống ghế bên cạnh. Gần hai tháng không gặp tiểu thư, cảm giác lần này người đã trưởng thành hơn rất nhiều. Từ lúc trở về đến nay, nàng chưa từng nở nụ cười, nét ưu tư vẫn bị chôn vùi trong ánh mắt. Rất muốn đem nỗi lòng bày tỏ, chỉ sợ…

“Cứ gọi ta như trước được rồi” Cảm nhận được ánh mắt nha đầu kia không như ngày trước. Trong lòng Lăng Lạc Nhân thầm nghĩ, phải dùng cách gì đó để giải quyết, chứ không muốn tỉ muội mình vì chuyện tình cảm mà khổ não.

“Dạ tiểu thư” Sở Hoan Hoan gật đầu đáp ứng. Tiểu thư đối với nàng thật tốt. Sau này nàngsẽ mãi bên cạnh phụng bồi Lăng mẫu cùng tiểu thư, một lòng khắc cốt ghi tâm tình nghĩa này.

“Hoan Hoan, theo muội con người ta sống trên đời vì mục đích gì?” Đứng dậy, Lăng Lạc Nhân tiến đến cửa sổ hái cho mình một đóa hoa mẫu đơn. Lời nói như ẩn chứa điều gì đó sâu xa. Nàng là muốn tìm một con đường để giúp người khác, cũng như một phần lợi nhuận giúp bản thân >”<

“Tồn tại, tìm kiếm những thứ mà họ muốn.” Sở Hoan Hoan không chút suy nghĩ nói. Đúng vậy, con người tìm đủ cách để làm họ tồn tại tốt. Và một khi tồn tại, họ sẽ tìm kiếm những thứ khiến họ thỏa mãn với cuộc sống.Tiền tài, danh vọng, quyền thế, cảm tình. Rất nhiều !

“Vậy còn muội? Đã tìm được thứ mình muốn chưa?” Lăng Lạc Nhân mỉm cười. Nếu đã nắm được ý nghĩa thực sự, chắc rằng nha đầu này cũng hiểu phần nào. Nhưng muốn nàng hiểu tất cả cần tốn thêm chút thời gian. Có điều, nói nhiều sẽ mất đi cái thú vị của nó, vẫn nên để nàng tự suy nghĩ.

“Rất khó” Khẽ cúi đầu. Sở Hoan Hoan cũng rất muốn tìm thứ thuộc về mình. Chỉ là, nàng sẽ không có cơ may như vậy. Vốn nghĩ rằng bản thân sẽ quên được Hàn Khiết Luân, vì sao hình ảnh kia đuổi mãi chẳng chịu đi? Lại làm nàng ngày đêm thương nhớ, còn hắn cứ vui đùa bên nữ nhân khác?

“Không thử làm sao biết không thể?” Lăng Lạc Nhân có chút không vui, mới như vậy đã muốn bỏ cuộc? Thực sự không có tiền đồ. Nhưng nghĩ lại, nam nhân mình yêu lại quấn quýt bên nữ nhân khác, là nàng…chắc đã không thể ngồi yên một chỗ như vậy.Thở dài…Nha đầu thực ngốc!

“Hoan Hoan, những thứ bỏ lỡ có khi khiến ta ân hận suốt đời.” Nắm lấy bàn tay có chút chai sần vì luyện kiếm. Quả thật Sở Hoan Hoan đã hiểu lầm Hàn Khiết Luân. Bởi muốn dùng lạt mềm buộc chặt, Lăng Lạc Nhân đã gợi ý này, kết quả? Như trước mắt, đích thân nàng phải giải quyết!

“Tiểu thư…Ý người…?” Sở Hoan Hoan ngạc nhiên, chẳng lẽ tiểu thư đã biết? Và đến đây với vai trò thuyết khách? Hay đơn giản muốn nàng mở rộng lòng mình? Nhìn đôi mắt trong sáng kia, nàng khẳng định tiểu thư dù vì bất cứ nguyên nhân gì, đều muốn nàng hạnh phúc.

“Ý ta không là gì cả, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân nàng. Người đó, là thật lòng, vì thấy muội buồn phiền, mới không đành lòng đưa trở về” Lăng Lạc Nhân không chút che giấu nói rõ ý định. Kế hoạch lui một bước để tiến xa ngàn dặm do nàng góp ý, nên hiện tại nàngcũng phải cố gắng thay đổi cách nhìn, kéo gần khoảng cách.

Sở Hoan Hoan tiếp tục cúi đầu, trong mắt phảng phất niềm vui sướng. Quả thật Hàn Khiết Luân không xấu xa như nàng nghĩ? Lần trước ba nữ nhân mạo nhận mang hài tử của hắn, đã được Hàn Ngôn Duẫn giải thích chỉ là muốn nhanh chóng tìm thê tử cho đệ đệ, mới nghĩ ra hạ sách như vậy. Tuy không quan tâm, nhưng nàng vẫn có chút hài lòng.

“Hoan Hoan, hãy thử cho bản thân cơ hội, cũng như cho tương lai một cơ hội đi” Thấy nha đầu kia không trả lời, Lăng Lạc Nhân chỉ có thể nói đến như vậy, quyết định thế nào là do nàng ấy chọn. Chỉ là có chút đau lòng, tiền sắp vào túi lại bị gió cuốn bay. Đau lòng a.

“Hoan Hoan hiểu” Sở Hoan Hoan ngẩng đầu. Nét ưu sầu trong những ngày vừa qua nhanh chóng biến mất không dấu vết. Nàng đã nghĩ thông, cho dù Hàn Khiến Luân có ong bướm thế nào, nàng cũng có cách cắt đứt cánh của chúng. Hắn…chỉ thuộc riêng mình nàng >”<

Nghe được câu trả lời, Lăng Lạc Nhân có cảm giác tội lỗi. Quãng đời sau này của Hàn Khiết Luân có lẽ rất đáng thương. Nhưng không sao, khi yêu một người thật sâu đậm, thì họ sẽ tự thay đổi chính mình để hòa nhập. Nàng tin cặp đôi này về sau sẽ ổn thôi.
Bình Luận (0)
Comment