Hôm sau!
Hàn Lãnh Thiên cấp tốc sai người đến đón Lăng Lạc Nhân trở về. Hiện tại đang tập trung lo việc quốc gia, mà sự kiện vừa rồi khiến tâm trạng hắn bất an. Quyết định cuối cùng đem thê tử cất giữ bên mình. Dù gì chỉ cần nàng bên cạnh, hiệu suất làm việc sẽ tăng gấp đôi.
Đến Quân Bình Phủ, Lăng Lạc Nhân không chút chậm trễ, đi thăm Tư Đồ Ngọc. Khi thấy hắn bị trọng thương, nàng cũng lo lắng. Nhưng dù thế nào thì mọi chuyện cũng xảy ra, phiền muộn giúp được gì? Nàng chẳng phải vô tâm nhàn nhã đến Lăng Gia, để một mình Dương Tinh Linh cực khổ. Vấn đề là, nàng muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiến xa hơn một chút.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Nhìn thần sắc Nam Cung Dân có thể thấy, ngoài gương mặt trắng bệch, thì tất cả đều ổn. Có điều…trong mắt không hề giấu sự vui sướng thỏa mãn. Quả như dự đoán, Lăng Lạc Nhân hài lòng với sự biết điều của mình. Xem ra trong họa là có phúc rồi.
“Tạ vương phi, tất cả đều ổn” Tư Đồ Ngọc cười nhẹ. Vết thương chỉ có chất độc là mối nguy hiểm, nếu đã loại trừ thì chẳng còn gì đáng ngại. Hôm nay có thể xuống giường đi lại. Nhưng hắn không cảm thấy mình bỉ ổi, khi giả vờ yếu đuối để nhận sự chiếu cố của Dương Tinh Linh.
“Ta thấy hình như ngươi rất hưởng thụ?” Trong phòng chỉ có hai người, Lăng Lạc Nhân ngay thẳng nói trắng trợn suy nghĩ trong lòng tên bát vương gia kia. Nhìn đi, không có Linh Linh hắn khỏe như thế nào, vậy mà vừa rồi có nha đầu kia, hắn liền như cọng bún, cả người không chút sức lực. Đúng là, nhan sắc có hạn, thủ đoạn phải dùng triệt để >"<
“Đó là nhờ hồng phúc của vương phi đây” Khóe miệng lại được kéo thêm. Đôi mắt hồ ly lộ vẻ đắc ý. Không sai, Tư Đồ Ngọc là kẻ cơ trí, với tình thế có lợi như vậy, không biết tận dụng để bồi đắp tình cảm mới là kẻ ngốc. Tiếp theo hắn nên nghĩ dùng cách nào để nàng nguyện ý gả cho hắn mới là thượng sách.
“Vậy có nên nói ngươi lại thiếu ta thêm món nợ?” Lăng Lạc Nhân chẳng kém phần bỉ ổi. Nếu quả thật là hồng phúc nàng ban, dại gì không lấy chút hoa hồng làm lộ phí? Đây là cuộc trao đổi vô cùng công bằng, đôi bên đều có lợi.
“Người sẽ không ‘cháy nhà hối của’ chứ?” Gương mặt Tư Đồ Ngọc mới vừa đắc ý liền bởi câu nói kia mà cứng nhắc. Cái này hình như không đúng. Người bị thương là hắn, cho nên nhận chút thù lao có gì sai? Mà vị vương phi kia chẳng hao tổn bất cứ thứ gì cũng muốn? Rõ ràng đây là cuộc trao đổi lỗ vốn, thiệt thòi chính là hắn a.
“Sẽ !” Lăng Lạc Nhân cho đây là chuyện tự nhiên trên đời, không ngại ngùng nói ra quan điểm. Thứ nhất, hắn còn thiếu nàng một điều kiện. Thứ hai, hắn bị thương, nên giao dịch sai vặt sẽ hủy bỏ, đó là trừ nợ. Thứ ba, nàng biết điều tránh mặt để hắn ung dung tự tại gần gũi mỹ nhân. Như vậy buôn bán tất nhiên công bằng rồi?
“….” Khóe môi co giật. Đường đường là bát vương gia bắc quốc lại thiếu nợ? Nói ra sẽ bị người ta chê cười đến rụng răng mất. Nhưng hắn có cơ hội phản bác sao? Tất nhiên là có ! Trừ khi nhanh chóng cuốn gói rời Quân Bình Phủ. Còn không? Thiếu nợ thì thiếu nợ, miễn lấy được thê tử mới quan trọng.
*
*
*
Tư Đồ Ngọc lấy cớ nghỉ ngơi đuổi Lăng Lạc Nhân đi. Nếu nàng còn tiếp tục ở lại, chỉ sợ hắn chịu không nổi đã kích mà bị nội thương mất. Vị vương phi này còn nguy hiểm hơn sát thủ. Hắn phải đánh nhanh rút lẹ đón thê tử chuồn về bắc quốc mới an ổn được.
Còn về Lăng Lạc Nhân, nếu đã nhận gì đó của người thì phải giúp người. Từ trước đến nay chẳng muốn vô công thọ lộc.Tìm đến Dương Tinh Linh khai thác một chút, biết đâu có bất ngờ ngoài dự kiến?
“Linh Linh, nàng đang làm gì vậy?” Hỏi hạ nhân trong phủ mới biết Dương Tinh Linh hiện trong nhà bếp. Lăng Lạc Nhân thấy nàng cặm cụi làm gì đó, liền đến bên cạnh hỏi.
“Tiểu thư, ta đang sắc thuốc cho Đồ Ngọc” Có chút bất ngờ. Dương Tinh Linh để cây củi vào lò, trong mắt hiện lên bối rối. Trả lời như vậy có khi nào khiến tiểu thư hiểu lầm gì đó hay không? Mỉm cười cúi đầu cùng Lăng Lạc Nhân ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
“Lần này rất cảm ơn hai người, không màng nguy hiểm cứu ta” Lăng Lạc Nhân thân thiện nắm lấy bàn của Dương Tinh Linh. Quả thật không có hai người, kẻ nằm trên giường, uống những chén thuốc đắng ngắt kia chính là bản thân nàng hay sao? Lại nhìn gương mặt nha đầu kia đỏ ửng lên mà thầm suy nghĩ. Không biết là do sức nóng của lửa, hay tại câu trả lời kia làm e ngại?
“Tiểu thư, đừng nói vậy, đó là bổn phận” Dương Tinh Linh cảm động. Là thuộc hạ thì lúc nào cũng phải cố gắng hết sức bảo vệ chủ nhân mình, cho dù hi sinh tính mạng. Nàng chỉ làm đúng trách nhiệm, hai từ ‘cảm ơn’ có nghĩa tiểu thư là xem trọng nàng?
“Linh Linh, nàng thừa biết tình ý Tư Đồ Ngọc mà?” Nghe vậy, Lăng Lạc Nhân cũng không đề cập đến nữa. Luật lệ cổ đại nàng không thể sửa chữa. Xoay 180 độ liền áp đảo vào vấn đề khác. Cả hai điều có ơn, thì nàng sẽ giúp họ có được hạnh phúc.
“Ta biết, nhưng…ta không xứng.” Dương Tinh Linh lần nữa cúi đầu. Khi biết được tình cảm của Tư Đồ Ngọc, nàng cảm thấy trong lòng lo sợ. Càng lo sợ hơn chính là để bản thân cũng có tình cảm với hắn. Nhưng thân phận nàng là nha hoàn, làm sao có thể chứ?
“Như thế nào gọi là xứng hay không xứng?” Lăng Lạc Nhân có chút không phục. Thân phận khác biệt thì làm sao? Tư Đồ Ngọc có thể buông bỏ địa vị bát vương gia làm sai vặt cho nàng, nha đầu này vì cái gì mà luyến tiếc? Hay…do nàng tự ti? Cảm thấy mình không đáng?
“Chàng là vương gia, ta chỉ là một nha hoàn” Che đậy cảm xúc thật. Dương Tinh Linh từ trước đến nay chưa hề có ý nghĩ vượt qua ranh giới. Tự an ủi mình, Tư Đồ Ngọc chỉ vì hứng thú nhất thời với nàng, lại không nghĩ hắn thật lòng đến vậy.
“Nếu nói vậy,là nàng cũng đang xem thường ta?” Lăng Lạc Nhân cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận. Cười vì nha đầu này cuối cùng đã biết cái gì gọi là yêu thương chân thật. Giận vì ý nghĩ chưa đánh đã muốn đầu hàng. Đúng là không có nàng, mọi chuyện sẽ không xong mà =”=
“Tiểu thư, ta không có” Dương Tinh Linh trợn mắt hoảng hốt. Như thế nào đang nói chuyện của nàng, lại bay sang vấn đề khi dễ nhị vương phi đây? Có cho mười cái mạng nàng cũng không dám. Bảo bối trong lòng nhị vương gia, ai dám xem thường? Kẻ đó chán sống rồi.
“Linh Linh, trước kia ta so với nàng bây giờ còn kém hơn.” Thở dài. Lăng Lạc Nhân ánh mắt mơ hồ, nhớ lại thời điểm mới đến thời không xa lạ này. Những chặn đường đi qua, giúp nànghiểu một điều. Ông trời cho chúng ta cơ hội sống, thì phải biết nắm lấy. Dùng hết khả năng để dành thứ thuộc về mình, không nên dễ dàng từ bỏ.
“Không nhà, không một người thân. Nếu Lăng mẫu không nhận làm nghĩa nữ, có thể bây giờ ta chỉ là một đứa ăn mày không hơn không kém” Trong mắt ẩn hơi sương. Lăng Lạc Nhân tiếp tục kể. Ăn mày cũng không sao, chỉ sợ những bất hạnh khác còn ghê gớm hơn.
“Tiểu thư?” Dương Tinh Linh ngạc nhiên. Khi nhận lệnh vương gia bảo hộ, nàng căn bản chỉ biết tiểu thư là nghĩa nữ của Lăng Viên. Ngoài thông tin đó, cũng chẳng biết tí gì về trước kia. Vương gia cũng cho người tìm hiểu, tất cả cũng chẳng có tí gì manh mối.
“Linh Linh. Nếu một nam nhân vì muội buông bỏ địa vị, kể cả tính mạng không màn tới, đó là một nam nhân yêu muội thực sự. Phải biết trân trọng!” Mỉm cười nhẹ, nhìn sâu vào mắt Dương Tinh Linh. Lăng Lạc Nhân là người hiện đại, những gì nghe, thấy qua, có thể nói không ít. Nàng nhận định,Tư Đồ Ngọc quả thật đáng cho nha đầu này gửi thân.
“Tiểu thư!” Dương Tinh Linh cố kiềm chế giọt nước mắt.Thì ra tiểu thư vì nàng dụng tâm đến như vậy? Trong lòng vô cùng cảm kích. Thầm hứa sẽ không bao giờ làm người thất vọng. Trừ khi Tư Đồ Ngọc từ chối, còn nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.