Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 67

Nhìn thần sắc nữ nhân trước mắt, trong lòng Nam Cung Dân nổi lên sự xót xa. Đứng dậy đến gần Tề Vũ Đồng, khẽ ôm nàng vào lòng, để đầu nàng dựa vào người hắn, như muốn chia sớt nỗi đau cùng nàng. Tiểu nhân nhi này thực sự đã trải qua những đau khổ gì khiến nàng tủi thân như vậy? Vuốt ve mái tóc nàng, hắn thầm hứa sau này sẽ thay song thân nàng bù đắp những mất mát kia.

“ Ngoan… Nàng nói ta cho biết, người thân nàng còn những ai?” Tuy biết Tề Vũ Đồng đang thương tâm, nhưng Nam Cung Dân muốn giúp nàng chú ý đến những tình thân còn hiện tiền, để quên đi cái quá khứ thương tâm. Cũng như đang thăm dò vị kia để hắn biết thêm nhiều thông tin hơn về nàng.

“ Ca ca ta…” Nói đến đây bỗng chốc Tề Vũ Đồng đứng bật dậy. Gương mặt thương tâm kia phút chốc lệ rơi đầy mặt. Không phải nàng đang thương tưởng về phụ mẫu, mà nàng đang thương tưởng bản thân mình. Trời ơi, tình cảnh gì đây? Xong rồi, xong rồi, nàng như thế nào quên mất, nàng rời khách điếm hơn một ngày một đêm vẫn chưa trở về. Đại ca của nàng có hay không sẽ lột da nàng?

“ Đồng nhi, sao vậy?” Nam Cung Dân thấy nàng như vậy cũng luống cuống tay chân. Đang yên đang lành sao có nét mặt đáng thương như vậy? Là đang sợ hãi điều gì? Đôi tay không tự chủ đem nàng ôm vào lòng như cố trấn an, chẳng lẽ chuyện đó liên quan đến việc nàng cả đêm không về nhà?

“Ô..ô ca ca sẽ lột da ta mất, phải làm sao đây?” Tuy nói Tề Vũ Phong yêu thương muội muội mình vô cùng, nhưng không phải lúc nào cũng để nàng vô pháp vô thiên. Tề Vũ Đồng trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nhất vị ca ca cao cao tại thượng này. Hiện giờ chuyện đáng sợ nhất đã đến với nàng, phải làm sao đây?

“ Đồng nhi đừng sợ, có ta.” Lại màn hai cảnh một, tiếp tục trấn an tiểu nhân nhi, lau đi nước mắt trên mặt nàng. Ca ca nàng là người thế nào để Tề Vũ Đồng sợ hãi như vậy? Hắn cũng muốn diện kiến một lần. Nhưng với tư cách không phải đối nghịch, mà là cầu cạnh. Thở dài trong lòng. Nếu là người khác khiến nàng sợ hãi, hắn không nói hai lời đi ‘giải quyết’, mà vấn đề ở đây, người kia là thân nhân của nàng, nên ‘giải quyết’ thì không thể áp dụng.

“ Không được, ta phải trở về cái đã” Nói xong cấp tốc rời khỏi vòng tay Nam Cung Dân. Nếu nàng ở lại thêm một giây phút nào nữa, cơ hồ lời giải thích đến Tề Vũ Phong cũng không có tác dụng gì. Tuy Đông quốc không quá khắc khe việc nữ tử chưa thành thân lại lăng xăng chạy ra ngoài. Nhưng nàng là công chúa, làm vậy mặt mũi hoàng thất để đâu?

“ Đồng nhi, chờ ta” Nam Cung Dân thấy nàng hành động bất ngờ, không thèm suy nghĩ một chút nhanh chóng đuổi theo. Nếu theo tình hình này nàng một mình trở về sẽ có hay không gặp rắc rối? Mà hắn, nếu đến đó gặp huynh trưởng nàng, lại tỏ ra thái độ muốn chịu trách nhiệm, biết đâu không nói hai lời, vị kia liền gả nàng cho hắn?

Vừa đi theo sau, Nam Cung Dân vừa nghĩ, bất quá nàng sẽ bị trách mắng một chút, nhưng có thể giúp hắn thú được tân nương như ý. Đành để nàng chịu một chút ủy khuất, sau này sẽ cố gắng bù đắp vậy. Vì thế, một chút oán niệm về ca ca của Tề Vũ Đồng lúc nãy bị Nam Cung Dân cho đi du lịch không ngày về.

Hoàng cung!

Sau khi trở về Quân Bình Phủ giúp Dương Tinh Linh cởi bỏ khúc mắt trong lòng, Lăng Lạc Nhân lại không có ý định ở đó làm bóng đèn, nên theo Hàn Lãnh Thiên vào cung. Một phần là dễ dàng gặp mặt phu quân mình, hai là có người bầu bạn sẽ khiến nàng bớt nhàm chán hơn. Ví như hiện tại, nàng nghĩ tửu lượng mình đã khá, nhưng khi ở quán trọ tại sao dễ dàng say đến vậy? Vì thế bây giờ liền tìm Phượng Kỳ uống tiếp để nâng cấp tửu lượng của mình.

Cái gọi là tửu lượng đã khá kia chỉ là do ngộ nhận. Đêm thành thân của nàng, thứ rượu giao bôi nàng uống chỉ là một loại nước uống trái cây đem ủ. Uống có tác dụng dưỡng da lợi tiểu, chứ không thể thực sự gọi rằng rượu. Mà nàng uống ngon càng thêm uống, liền ngộ nhận mình uống đã khá, dẫn đến hiện tại.

“ Nhân nhi, tửu lượng của muội vẫn kém như cũ” Phường Kỳ không chút nể mặt phán ra một câu xanh rờn. Nàng là người không tâm cơ, nghĩ như thế nào liền nói như thế đó. Mà cũng có điều, nàng thừa nhận, lần đầu cùng Lăng Lạc Nhân uống, chỉ ba chén nha đầu kia đã gục, hiện tại đã bốn chén mà chỉ lắc lư, chứ chưa gục hẳn.

“Kỳ tỷ, như..ực.. như thế nào nói muội..ực..tệ vậy?” Lăng Lạc Nhân cố gắng mở mắt nhìn tỉ muội thâm giao của mình, thầm khó chịu, cớ sao tỉ ấy cứ lắc lư không chịu ngồi yên, làm nàng một trận choáng váng. Lại thêm cả người lâng lâng như chẳng còn điểm để tựa.

“ Ta nói muội Nhân nhi, muốn uống như tỷ, thì còn phải tu luyện thêm nhiều.” Nói rồi, Phượng Kỳ tự rót cho mình một chén cạn sạch. Dạo này vì chuyện quốc gia đại sự, nàng căn bản không dám quấy rầy Hàn Ngôn Duẫn, sợ làm hắn phân tâm. Cũng may hiện tại có Lăng Lạc Nhân bầu bạn, nhưng chưa kịp sản khoái nha đầu kia đã sắp gục rồi, thật tức mà.

“ Kỳ tỷ, ực…tỷ thấy muội..ực.. có lợi hại không?...ực.. làm mối cho hai…ực cặp rồi đó” Vừa nói, vừa vỗ ngực, Lăng Lạc Nhân còn hoành tráng lắc lư cơ thể. Chết tiệt, rượu gì mà mạnh dữ, nàng uống mà khiến cho không gian quay cuồng, thật sự quá lợi hại. Thần trí nàng vẫn tỉnh, mà sao mắt cứ hoa thế này.

“ Ta đâu kém muội, muội cũng do ta làm mối mà.” Phượng Kỳ cũng tự hào với bản thân không kém. Hai mối duyên kia chưa thực sự thành đôi, còn mối duyên nàng se, chẳng phải đã thành một thể sao? Nên… nàng mới là lợi hại. Tiếp theo một cơn tự kỷ bành trướng lấn áp Phượng Kỳ

“Kỳ tỷ…ực, nhưng là do muội tài giỏi…ực trúng tuyển mà” Một cơn gió lạnh ùa tới, làm Lăng Lạc Nhân có chút tỉnh táo, có đều, mắt vẫn hoa, cơ thể cứ tiếp tục lắc lư không ổn định. Nói ra câu kia khiến nàng nhớ lại, nếu không phải nàng nhặt được vận may kinh thiên động địa, vì sao vô cớ trúng tuyển? Thì ra, vận may cũng có thể nhặt được đến như vậy.

“ Muội? Nếu không phải do lão nhị sắp xếp….” Phượng Kỳ lập tức che miệng mình. Trời ơi nàng vừa nói gì? Lão nhị mặt lạnh kia từng cảnh cáo nàng, nếu nàng làm lộ chuyện này, hắn sẽ không nể mặt mũi mà ném nàng đến biên cương giết rận kiếm sống. Mắt hạnh nhanh chóng nhìn về Lăng Lạc Nhân, chưa lúc nào nàng muốn đối phương gục nhanh như lúc này.

Nhưng điều mong ước đó sẽ mãi là mong ước chẳng thể thực hiện khi nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Lăng Lạc Nhân, Phượng Kỳ khóc trong lòng. Xong rồi, thật sự xong rồi, nàng đang thấy cuộc đời tươi đẹp của mình sắp chìm trong cơn phẫn nộ của sóng thần mang tên Hàn Lãnh Thiên rồi.

“ Tỷ nói…” Là nàng nghe nhầm, do nồng độ của rượu nên nàng nghe nhầm. Lăng Lạc Nhân tự nhắc nhở bản thân, chỉ là sự nhầm lẫn mà thôi. Nhưng thực sự trong lòng nàng rất rõ ràng minh bạch. Nếu không có bàn tay của hắn, thi tài kia làm sao không đến dự lại vượt qua? Những vấn đề kia nàng nhiều lần muốn hỏi, nhưng đơn giản là tự nàng nói với bản thân, có lẽ nàng gặp may, chỉ là gặp may thôi.

“ Nhân nhi, không phải như muội nghĩ, chỉ là…” Nhìn Lăng Lạc Nhân giờ phút này hoàn toàn tỉnh táo, Phượng Kỳ hiểu rằng, tội lỗi của nàng xem ra không nhỏ. Nếu lão nhị kia thực sự tức giận, Hàn Ngôn Duẫn cũng chẳng thể khống chế được. Xem ra, họa này nàng phải tự gánh rồi.
Bình Luận (0)
Comment