Sau khi kiểm chứng cùng giải thích, Tiểu Hỉ nhà ta mới buông lỏng đề phòng
và thành kiến với Phượng Kỳ. Cuộc trò chuyện vui vẻ lại tiếp tục diễn
ra, lần này có vẻ hòa hợp rộn rã hơn rất nhiều.
Qua cuộc thăm
hỏi,Lăng Lạc Nhân biết được Phượng Kỳ là người bắc cạn, có một sở thích
táo tợn là ăn cay, không có một đối thủ nào có thể so được. Bên cạnh đó
vì sự chán nản vô vị nên trốn nhà đi, một phần vì nàng thành thân đã ba
năm vẫn chưa mang thai, nhà chồng hối thúc tướng công lấy thiếp, nhưng
hắn một mực chỉ yêu thương mình nàng. Nghe vậy, sự cảm động dành cho Hàn Ngôn Duẫn thêm một bậc, một người đàn ông vì người mình yêu mà không
quan tâm đến bên ngoài thật sự đáng kính trọng.
Càng trò chuyện
càng cao hứng, Phượng Kỳ đưa ra đề nghị uống rượu, chỉ tiếc Tiểu Hỉ bên
cạnh một mực vì tiểu thư nhà mình mà từ chối. Nhưng đem tính sự kiên trì cứng rắn của hai bên thì Tiểu Hỉ vẫn không là đối thủ, sự nhượng bộ đó
kèm theo đề nghị, chỉ được dùng một vò.
Lăng Lạc Nhân ở thời
hiện đại chưa từng đụng đến một giọt rượu, thấy trên tivi người ta uống
một cách ngon lành thì cảm thấy tò mò, không biết mùi vị như thế nào.
Lại nhìn sang thấy vẻ sảng khoái của Phượng Kỳ, nàng cầm lên nhấp một
ngụm. Mùi cay nồng nhè nhẹ, vào miệng mang theo vị ngòn ngọt tê tê đầu
lưỡi, đến cổ một cảm giác ấm nóng.
Một vò bảy phần vào bụng đối
phương, Lăng Lạc Nhân chỉ uống một phần ít ỏi, nhưng vì xem thường độ
mạnh chất lỏng này, nàng đã choáng váng ngã gục, làm Tiểu Hỉ một trận lo sợ. Bật cười với tửu lượng kém cỏi, Phượng Kỳ vẫn ung dung cạn hết chén cuối cùng.
Bỗng đâu từ ngoài xông vào một toán người che mặt,
tay cầm binh khí tấn công. Tiểu Hỉ run sợ dìu tiểu thư vào một góc an
toàn tránh đao kiếm vô nhãn. Phượng Kỳ không phải một nữ tử tầm thường,
một thân võ tuy không gọi là lợi hại, nhưng cầm cự một thời gian thì có
thể.
Trước mắt thấy nếu còn dây dưa sẽ làm hỏng đại sự, tên cầm
đầu quát “ Nhanh chóng bắt người” Lời vừa ra, cả bọn chia làm hai nhóm,
vừa cầm chân Phượng Kỳ, vừa tiến đến bắt Lăng Lạc Nhân. Tiểu Hỉ liều
chết ngăn cản nên bị đánh ngất đi. Chỉ một chốc cả toán người rút lui,
căn phòng hỗn chiến khắp nơi đổ bể.
Thấy bọn họ bắt đi Lăng Lạc
Nhân, Phượng Kỳ dùng khinh Kông đuổi theo, lại bị hai tên khác chặn lại. “Kỳ nhi...” Ngay lúc tên áo đen định ra tay tổn thương, Hàn Ngôn Duẫn
xuất hiện kịp thời đánh rơi thanh kiếm suýt làm tim hắn ngừng đập. Xem
xét cả người nàng, ngoài những vết thương ngoài da không nguy hiểm, trái tim hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Phía sau quân lính vừa đến
bao vây đánh nhau với hai tên áo đen, Phượng Kỳ quay sang vội vã nói“Ngôn Duẫn, nhanh...nhanh cứu Lạc Nhân, muội ấy đã bị bắt rồi.” Nếu
không phải vì đang vận nam trang, thì kẻ bị bắt kia chính là nàng, Lạc
Nhân chỉ là sự hiểu lầm.
”Lạc Nhân?”
”Lạc Nhân?” Hai lời
thoát ra cùng một lúc, Hàn Ngôn Duẫn chưa kịp hiểu thì Hàn Lãnh Thiên đã phi người bay theo hướng tay vừa chỉ của Phượng Kỳ, chết tiệt nàng sẽ
không có vấn đề gì. Được một đoạn dừng lại nhìn bốn bề vắng lặng không
dấu vết, phía sau nhân mã do Tần Diễn đuổi theo đến nơi.
”Thông
báo tất cả đóng cửa thành, bất kỳ một ai cũng không được rời khỏi, trái
lệnh chém” Ra lệnh cho Tần Diễn, Hàn Lãnh Thiên lại một mình tiếp tục
đuổi theo,mong rằng có thể tìm ra dấu vết.
Lệnh vừa được ban
xuống, bốn cửa đều bị phong tỏa, quân lính được điều động số lượng tăng
gấp đôi, một con kiến cũng đừng mong thoát ra. Lục soát toàn thành, nếu
chống cự sẽ bị giam chờ ngày xử tội. Có thể ý định của bọn chúng là
hoàng hậu, nhưng lần này lại nhầm lẫn nữ nhân khác, cho thấy mục đích
thực sự là hoàng đế Nam Việt.
Khi tỉnh dậy,Tiểu Hỉ được đại
tướng quân Tần Diễn đưa trở về gia trang. Sau thời gian trấn định tinh
thần Lăng Mẫu, hứa sẽ mang Đại Tiểu Thư trở về an toàn, trên dưới tất cả mới từ từ bớt sợ hãi và cầu phúc.
Vì bản thân mình không thể
bảo vệ được tiểu thư, Tiểu Hỉ xin Lăng Mẫu được cùng đại tướng quân ra
sức tìm kiếm, lòng nàng mới bớt sự lo lắng bất an.
_____________________________________
Quân binh vẫn đang ra sức tìm kiếm, trở về Quân Bình Phủ, Hàn Lãnh Thiên ngự trên chiếc ghế mặt không chút biểu tình, không khí xung quanh được bao
trùm bởi tần xuất âm độ. Qùy phía dưới, Bạch Ảnh đang chờ lệnh xử phạt,
vì nàng được giao nhiệm vụ bảo vệ Lăng Lạc Nhân lại không làm tròn chức
trách.
”Nhanh chóng tìm ra tung tích của nàng, nếu không ngươi
biết phải làm gì rồi chứ?” Chỉ có con đường chết. Đúng vậy, danh "Sát
Vương" là không hề nói quá, giết kẻ địch mặt không chút cảm giác, với kẻ phạm tội, trừng trị chưa từng nương tay. Nhưng Hắn sẽ không lạm sát
người tùy ý, cho kẻ sắp chết cơ hội là sự khoan hồng duy nhất.
”Dạ,thuộc hạ tuân lệnh” Lời vừa dứt, bóng đen cũng hòa vào không gian, Bạch Ảnh
và Hắc Ảnh là hai cánh tay đắc lực trong bóng tối của Hàn Lãnh Thiên, võ công thuộc hàng cao thủ được chính tay Hắn đào tạo.
Không gian
lại im lặng,bây giờ trên gương mặt Hắn toàn nỗi lo lắng. Tay đỡ trán,
khi phát hiện nàng không phải hoàng hậu, bọn chúng có ra tay sát hại
nàng hay không? Nếu điều tra ra được kẻ phía sau thao túng, Hắn quyết
không tha cho dù là bất cứ kẻ nào. Bàn tay xiết chặt,cả thân người Hàn
Lãnh Thiên lúc này được bao quanh bởi tầng sát khí dày đặc, tên đó hãy
mau cầu phúc cho mình đi.