Lam Nhất Triển trong tẩm cung thư thả ngồi trên ghế thái sư.
Tay dâng ngang mặt nhìn nhắm bàn tay thon dài nuột nà.
Dưới đất một tiểu thiếp đang quỳ trên đất dáng vẻ thê lương, mặt sưng rươm rướm máu.
Bên cạnh là hai tỳ nữ vẻ mặt vô cùng đắc chí.
Vị tiểu thiếp cố sức bò lại phía Nhất Triển tay ôm lấy chân nàng ta giọng nói vô cùng thê lương.
" Hoàng hậu cầu xin người tha cho thiếp."
Nhất Triển nghe vậy vẻ mặt mang bộ dạng khó chịu.
Nhìn tiểu thiếp với đôi mắt khinh thường.
" Tha cho ngươi? Ngươi nói làm sao ta lại có thể tha cho ngươi?"
Vị tiểu thiếp sợ hãi hai tay run lên không ngừng dập đầu giọng nói thảm thiết.
" Xin hoàng hậu tha mạng cho thiếp, cầu xin người."
Nhất Triển nụ cười tà mị, liếc nhìn tiểu thiếp đang gập đầu, nàng ta bước đến cạnh tiểu thiếp đưa tay đỡ lấy vị tiểu thiếp.
Giọng điệu nhẹ nhàng bảo.
" Kìa muội muội, bổn cung làm sao lại lấy mạng muội đây."
Vị tiểu thiếp nghe vậy càng thêm sợ hãi.
Nhất Triển ra hiệu, nữ nô tỳ thân cận liền hiểu ý đem chén thuốc đến bên cạnh.
Nhất Triển cầm lấy chén thuốc cười nham hiểm.
" Muội mau uống hết chén thuốc này, bổn cung sẽ không làm khó muội nữa."
Vị tiểu thiếp sợ hãi lắc đầu ra sức cầu xin.
" Hoàng hậu xin người tha cho thiếp."
Nhất Triển như đã hết kiên nhẫn tức giận tát mạnh vào mặt vị tiểu thiếp.
" Rượu mời ngươi không uống lại muốn rượu phạt sao? Ta là hoàng hậu đương triều lại chưa có long thai.
Tiện thiếp như ngươi lại giám có thai ngươi nói ta làm sao tha cho ngươi đây?"
Nhất Triển đứng dậy ra hiệu cho hai nữ tỳ đi đến cạnh vị tiểu thiếp giữ chặt nàng lại.
Nhất Triển tay cầm chén thuốc, tay còn lại dùng sức bóp chặt mặt vị tiểu thiếp, ép cho nàng uống cạn chén thuốc.
Vị tiểu thiếp dù có ra sức vùng vẫy vẫn không thể thoát khỏi tay Nhất Triển.
Sau khi cho nàng ta uống hết chén thuốc, Nhất Triển hất mặt nàng ta ra.
Tỳ nữ liền đưa cho nàng chiếc khăn lụa, nàng liền cầm lấy lau sạch tay mình.
Vị tiểu thiếp nằm trên đất ôm lấy bụng, cơn đau liền ập đến.
Nàng cắn chặt môi cố chịu nổi đau, máu đỏ nhuộm ướt cả váy nàng.
Nàng đau đớn khóc than thảm thiết, ánh mắt tuyệt vọng nhìn xuống váy mình.
Nhất Triển nhìn thấy liền cười lớn, nàng ta như thể tu la đòi mạng, hung ác, tàn độc.
Vì quá đau đớn vị tiểu thiếp liền ngất xỉu.
Nhất Triển dùng ánh mắt sắc bén ra hiệu cho người đưa vị tiểu thiếp đi, nàng ung dung quay lại ngồi trên ghế thái sư.
Đưa tay cầm lấy tách trà, bên ngoài một tỳ nữ đi vào giọng nói thận trọng.
" Hoàng hậu có tử sĩ của Nam Phái cầu kiến."
" Cho hắn vào."
Nhất Triển vẻ mặt vô cùng vui vẻ nói.
Tên tử sĩ bước vào vẻ mặt lo lắng báo.
" Thánh Cô số binh khí đã bị người của Lâm Phong cướp đi rồi."
Nhất Triển nghe vậy chấn động đánh rơi cả tách trà trên tay, vội vả đứng dậy tiến đến túng lấy áo tên tử sĩ.
" Làm sau có thể, Hồng Diệp Cốc có Ân Lão Đầu làm sau hắn có thể đem người vào đó?"
Tên tử sĩ sợ hãi đáp.
" Bẩm Thánh Cô hắn có sự trợ giúp của Thất Sát và Tinh Sát nên....."
Nhất Triển nghe vậy vô cùng tức giận.
Nàng ta quay sang nữ tỳ bên cạnh.Trong khoảnh khắc, theo một tiếng hét thảm, một nữ tử vốn như hoa như ngọc vì da thịt hai má bị cắt rách, mạnh mẽ đổ máu biến thành người quái dị! Những nữ tỳ xung quanh thấy vậy liền sợ hãi quỳ xuống.
Nàng ta tức giận đập phá mọi thứ, sau một lúc khi nàng đã hạ bớt sự giận giữ.
Nữ tỳ thân cận điềm tĩnh thận trọng đến bên cạnh nàng ta.
" Hoàng hậu chuyện này ta có báo lại cho hoàng thượng hay không?"
" Không được."
Vẻ mặt nàng rõ nét lo lắng.
Ta là vì muốn tạo cho Thiên bất ngờ, đã dùng danh nghĩa của chàng thoả hiệp với Ân Lão Đầu.
Nay đại sự bất thành nếu chàng biết vị trí của ta trong lòng chàng e là sẽ lung lay. Nữ tỳ thấy vậy liền bảo.
" Hoàng hậu chớ lo, đại hội võ lâm sắp diễn ra nếu lúc đó người giành được vị trí Minh chủ.
Muốn đối phó với bọn người Thất Sát và Tinh Sát chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay a."
Nhất Triển nghe vậy suy nghĩ một lát gật đầu bảo.
" Ngươi nói rất đúng, đến lúc đó nợ mới thù cũ ta sẽ tính cả với bọn chúng."
Vẻ mặt hiện rõ sự hung ác, Nhất Triển nàng lạnh lùng mà nhìn, mang theo khí tức tử vong.
Vẻ mặt tuy xinh đẹp vẫn khiến người khác cảm thấy sợ hãi không thôi