Vương Phi Ngâm Tuyết

Chương 53



"Thất Sát, chỉnh đốn quân lực!"
"Dạ!"
Bảy người chắp tay mà nói, bộ dáng cung kính, sau khi nhất tề lĩnh mệnh, thái độ nghiêm túc xoay người, đi vào trong thành.

"Chúng tướng sĩ xếp hàng....."
Kêu vang một tiếng, tất cả các tướng sĩ đều xếp hàng ngay ngắn, động tác chỉnh tề, khí thế bao trùm vạn dặm núi sông! Nhìn những tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh này, binh vệ thuộc về Dạ Thần Thiên đều chấn động, bị khí thế siêu phàm kia chấn kinh! vì vậy đều quỳ một gối xuống, nhất tề nói.

"Chúng tôi nguyện ý đi theo vương phi, toàn lực thuần phục tân đế Bắc Thần."
Tiếng hô rung trời, vang lên tại thời khắc này, Ngâm Tuyết nghe vậy liền lấy thánh chỉ ra bảo.

" Tam Hoàng tử tiếp chỉ."
Ngọc Minh nghe vậy liền quỳ xuống, mọi người thấy thánh chỉ cũng liền quỳ xuống, Ngâm Tuyết thấy vậy liền đọc lớn.

" Phụng Thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết, Trẫm nay tuổi cao sức yếu nguyện đem hoàng vị trao lại cho Tam hoàng tử Dạ Ngọc Minh.


Khâm Thử."
Dạ Ngọc Minh đưa hai tay cao hơn đầu nhận thánh chỉ, Ngâm Tuyết cũng lấy ngọc tỷ và binh phù đưa cho Ngọc Minh.

Chỉnh đốn quân lực, tiếp nhận quân đội, trị liệu thương binh......!Bởi vì Tống Ngâm Tuyết xuống tay lưu tình, cho nên trên cơ bản nhân số bỏ mình cũng không quá nhiều, đại bộ phận cũng chỉ bị chút ngoại thương.

Ngưng Linh tán của Vô Song, lúc này phát huy tác dụng thật lớn, bất luận là tướng sĩ bên nào, Tống Ngâm Tuyết đều phân phó cho trị liệu, cho nên về vấn đề đạo nghĩa, dù là binh lính hay dân chúng, đều khen không dứt miệng, thuần phục lòng dân!
Bởi vì Dạ Thần Thiên đại bại, người của Ngâm Tuyết cũng ngừng tác động vào kinh tế Bắc Thần, trên căn bản chỉ mất một ngày, toàn bộ kinh tế Bắc Thần đã khôi phục lại như trước, thậm chí còn có xu thế vượt lên! Bất quá loại tác động vô hình này trong lúc nhất thời dân chúng cũng không có cách nào nhận thức được, còn cần thời gian nghiệm chứng.

Ba tháng, nhiều nhất ba tháng, ba tháng sau, bọn họ sẽ biết dưới sự dẫn dắt của Tống Ngâm Tuyết, Bắc Thần sau này sẽ tạo nên một giai thoại thần kỳ mới!
Ngâm Tuyết dùng thời gian một ngày để chỉnh đốn ngoại sự, dò xét bốn phía, Tống Ngâm Tuyết, hôm nay nghiễm nhiên đã trở thành trụ cột tinh thần của toàn dân, bất luận đi đâu cũng là một mảnh ngợi khen, tràn đầy kính trọng.

" Vương phi thật đúng là chí bảo của Bắc Thần chúng ta a! từ bi nhân hậu, suy nghĩ vì dân, quả thực chính là Quan Âm Bồ Tát tái thế."
"Đúng vậy a, vương phi yêu dân như con, một lòng suy nghĩ vì dân chúng Bắc Thần, cho dù khi hai quân đánh nhau cũng không đành lòng làm tổn thương hài nhi chúng ta, hơn nữa sau đó còn không trách tội bọn hắn, ban thuốc tiên trị liệu, ân đức cỡ này, ai có đủ khả năng so sánh nổi?"
"Đúng, đúng! Vương phi và Vương gia không hổ là hài nhi của Hoàng Thượng dưới sự dẫn dắt của bọn hắn, tin rằng sau này nước Bắc Thần, nhất định sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh! Mọi người xem mới gần hai ngày, thế đạo cũng đã bắt đầu tốt lên rồi!"
"Chuyện đó quá đúng! Chỉ cần có Vương gia cùng vương phi phù trợ cho tân hoàng đế, Bắc Thần chúng ta nhất định sẽ tồn tại thiên thu muôn đời, đứng đầu sáu nước!"
"......"
Tống Ngâm Tuyết đi đến đâu, tiếng tán dương theo tới đó, Khoa trương đến độ lời nói thay đổi đến khó tin a.

Nếu trước đây nàng nàng đi cùng Lâm Phong dạo phố mọi người đều nói nàng bất tài, vô dụng lại nhu nhược không xứng với Chiến Thần của bọn họ.

" Nè ngươi xem, Vương gia và vương phi quả nhiên trời sinh một cặp.

Tài sắc vẹn toàn a."
" Còn gì nữa vương gia và vương phi là tiên đồng ngọc nữ hạ phàm a."
"......"
Mọi người tán thưởng trong lòng! Thật sự có một loại cảm giác Tống Ngâm Tuyết đúng là Thánh nữ, cần nam tử ưu tú nhất, tuấn mỹ nhất dưới gầm trời này đến xứng đôi!
Đối với điểm này, Tống Ngâm Tuyết không có phản ứng gì.

Lâm Phong cũng không màn đến.

Tống Ngâm Tuyết Chỉnh đốn ngoại sự xong xuôi, Dạ Ngọc Minh cũng dùng tốc độ nhanh nhất tiếp chưởng triều đình.


Bởi vì có các nguyên lão đều ủng hộ, cho nên hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, chỉ có một số nhỏ thân tín của Dạ Thần Thiên vừa thấy thế cục không tốt liền muốn chuồn đi, nhưng cuối cùng đều bị bắt trở về, đợi sau này xử lý.

Thời gian hai ngày, cơ bản đã ổn định đại cục, nước Bắc Thần lúc này, không còn là thiên hạ do Dạ Thần Thiên thống trị, mà đã thành giang sơn của tân đế Dạ Ngọc Minh!
" Nhị Tẩu."
Đứng trong hoàng cung, khi Tống Ngâm Tuyết giương mắt trông về phía xa, Tứ Hoàng Tử Dạ Hắc Hiên chậm rãi từ sau đi đến, biểu lộ do dự, sắc mặt phức tạp.

"Tứ đệ."
Nghe được tiếng người tới, Tống Ngâm Tuyết quay đầu lại nhìn, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười thanh tịnh động lòng người, khiến Dạ Hắc Hiên khựng lại, cước bộ không khỏi ngập ngừng.

"Nhị Tẩu.....!Tẩu còn nguyện ý gọi ta là Tứ đệ sao?"
Cúi đầu xuống, Dạ Hắc Hiên chậm rãi bước đến bên người Tống Ngâm Tuyết, biểu lộ có chút cay đắng sóng vai đứng cùng nàng.

"Nhị tẩu, thực xin lỗi, ta đã từng......"
Cảm giác hối lỗi tuôn ra trong lòng, Dạ Hắc Hiên đau lòng, lời nói nghẹn ngang trong cổ họng làm thế nào cũng không thốt ra được.

"Làm sao Tứ đệ có thể nghĩ như vậy? Ngâm Tuyết chưa bao giờ trách đệ.

Dù sao cũng tự Ngâm Tuyết muốn sắm vai nhân vật như vậy, cho nên Tứ đệ phản ứng rất đúng, ngược lại còn giúp tẩu nữa, tẩu còn chưa có cơ hội cảm tạ đệ, sao đệ lại đi xin lỗi trước?"
Nghịch ngợm trêu đùa mở trừng hai mắt, nhìn Dạ Hắc Hiên, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng nói.

Thấy vậy, Dạ Hắc Hiên lắc đầu, trầm giọng thở dài.

"Không chỉ những chuyện này, Nhị tẩu việc ta muốn xin lỗi thật sự rất nhiều, kể cả việc ta cho là tẩu đã giết hại phụ hoàng......"
"Nhị tẩu ta là em trai ruột của Đại ca, những chuyện huynh ấy đã làm, cũng giống như ta làm, cho nên ta thực sự xin lỗi tẩu, thực xin lỗi Nhị ca, xin lỗi Tam ca......"
Dạ Hắc Hiên trầm giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ tự trách cùng đau lòng, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết xoay người, chậm rãi nắm lấy tay của hắn, sau đó cười nhạt, nhu hòa nói.

"Tứ đệ, bọn họ là bọn họ, mà đệ là đệ! Đệ không cần đau lòng vì người khác, dù sao có một số việc đã trôi qua rồi."
Nghe thế, tay Tống Vũ Minh bất giác run lên, sau đó cay đắng cười cười
"Nhị tẩu, tẩu cảm thấy ta hôm nay, còn có tư cách này sao......"
"Có."

Nắm tay Hắc Hiên thật chặt, ánh mắt Tống Ngâm Tuyết vô cùng kiên định, thần sắc nghiêm túc.

"Trong lòng tẩu, Tứ đệ vĩnh viễn vẫn là Tứ đệ.

Cho nên bất luận như thế nào, Ngâm Tuyết vẫn sẽ quý trọng tình thân này......"
"Nhị tẩu quý trọng ta?"
Tựa hồ cảm thấy hơi kinh ngạc, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc và cảm động, nghe những lời này, Dạ Hắc Hiên gắt gao mím miệng, không biết nên nói như thế nào mới tốt.

"Thực xin lỗi Tứ đệ, tẩu không có cách nào tha thứ cho Đại ca ca, mặc dù cuối cùng hắn là tự sát, tẩu cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, đây là trách nhiệm của tẩu, cũng là lời thề của tẩu, cho nên tẩu chỉ có thể nói với đệ một câu xin lỗi."
" Nhị tẩu, chuyện này không thể trách tẩu được, ta có thể lý giải suy nghĩ của tẩu....." Thấy người ngọc nói như thế, giữa chân mày thoáng hiện nét u buồn, Dạ Hắc Hiên trở tay cầm chặt tay nàng nói.

"Đúng rồi Tứ đệ, đệ trúng tên......"
"Dùng Ngưng Linh tán của tẩu bôi lên, hiện tại đã không có việc gì."
Mỉm cười, nhìn về phía đầu vai, Dạ Hắc Hiên vui vẻ, nhẹ nhàng nói.

" Nhị tẩu, ta giúp đại ca ca ngăn tên, tẩu sẽ không trách ta chứ? Ta......"
"Nếu sớm biết đệ sẽ đi ngăn cản mũi tên này, lúc ấy tẩu đã bắn nhẹ hơn một chút rồi, cũng không cần hại đệ suýt nữa phế đi cánh tay này."
Một câu cuối cùng, Tống Ngâm Tuyết có chút trêu chọc nói, Dạ Hắc Hiên biết là nàng muốn hòa hoãn bầu không khí.

"Nhị tẩu, một mũi tên này coi như là ta hoàn lại tất cả lỗi lầm của ta đối với tẩu."
" Được rồi đệ mau về phòng nghỉ ngơi đi."
" Được."
Thoải mái đáp ứng Tứ hoàng tử liền rời đi.




Bình Luận (0)
Comment