Chương 223: Cả đêm mưa gió
Mộ Dung Phong cẩn thận như đang che chở bảo vật quý giá nhất trên đời này, làn da trước mắt trắng nõn như trân châu sáng loáng, như bảo bối quý giá nhất khiến hắn không nỡ ngấu nghiến. Hắn cố gắng nhãn nhịn, cẩn thận nhấm nháp, dùng lưỡi cảm nhận hương vị ngọt ngào kì diệu của nàng.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng thô ráp lướt qua làn da mịn màng như ngọc, mát lạnh như băng, như đang nhấn lên dây huyền cầm, lúc nặng lúc nhẹ nhưng lại có thể tấu lên một khúc nhạc mãnh liệt như sóng to gió lớn.
Tấm lưng vì nhãn nhịn mà căng cứng, cứng rắn như đá, dần dần thấm ra từng giọt mồ hôi lớn, đọng lại từng giọt trên làn da màu lúa mạch của hắn, sau đó rơi xuống.
Từ giữa hai hàm răng nghiến chặt của Lãnh Băng Cơ tuôn ra một tiếng thở nhẹ, làn hơi bị kìm nén trong lồng ngực, dâng lên qua cổ họng, thoát ra khỏi đôi môi anh đào hóa thành tiếng ngân nga nhỏ nhẹ, lại thêm đứt quang mà mang theo thật nhiều hơi thở.
Mộ Dung Phong hạ thấp nửa người dưới, hơi thở ấm áp kia nương theo vành tai hắn tiến vào trong tim, tiến vào trong đầu, trong chớp mắt đã tỏa ra như pháo hoa rực rỡ nhất, rền vang như tiếng trống trận xung phong.
Tình thế nguy ngập, khói lửa đầy thành.
Cảm giác sung sướng khi chinh phục và cướp đoạt lan tràn trong lồng ngực, máu nóng sôi trào, chí khí nam nhi hào hùng dâng lên, hắn muốn nhanh chóng được chiến đấu dũng mãnh, được đánh chiếm thành trì.
Nhưng giai nhân trong ngực lại như cây tử đằng trong mưa, dịu dàng tao nhã, thanh khiết, uyển chuyển và mềm mại không thể cất thành lời. Dù chỉ là mưa xuân rả rích cũng khiến cho hoa rụng khắp nơi, làm sao chịu được mưa rền gió dữ?
Cẩn thận hết mực, như chuồn chuồn lướt nước, như bươm bướm đậu hoa.
Lãnh Băng Cơ có chút xấu hổ không nói được thành lời, móng tay bấm thật sâu vào tấm lưng trần của hắn, thể hiện niềm lo lắng và khát vọng trần trụi, đáp lại hắn bằng sự vụng đại và trúc trắc của mình.
Giống như gió cuộn trên mặt biển, càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Trời đất hỗn độn, không thể nhìn rõ sắc màu nào khác.
Hai người giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển lớn, lúc thì bị vứt lên đầu ngọn sóng cao, trái tim muốn bay ra ngoài, lúc lại chìm xuống theo những con sóng ngầm.
Chỉ mãi trông chờ gió lớn hơn một chút, sóng cao hơn một chút, vĩnh viễn cũng không thể vươn tới đỉnh cao nhất.
Đỉnh màn gấm dâp dờn, dây tua trang trí đong đưa vui Sướng.
Ngay cả ánh trăng trong phòng cũng không còn yên tĩnh nữa, loáng loáng gợn lên như sóng nước.
Lũ dế bên song cửa cũng im tiếng hát ca, ngượng ngùng quay về tổ của mình, bắt đầu giấc mộng đẹp đêm nay.
Sương sớm lặng lẽ đọng lại, mãi cho đến lúc tia nắng ban mai sáng sớm chiếu rọi.
Hai người vì mệt mỏi nên vẫn còn ôm nhau ngủ, trên môi vẫn còn giữ nụ cười ngọt ngào như uống mật.
Lãnh Băng Cơ ngủ đến lúc trời sáng trẳng mới mở mắt một cách đầy khó nhọc. Mộ Dung Phong đã tỉnh dậy rồi, hắn đặt tay mình lên cái bụng bầu tròn trịa của nàng, nghiêng đâu tập trung nghe ngóng.
Lãnh Băng Cơ thấy hơi mất tự nhiên, nàng nhẹ nhàng cử động, kéo áo ngủ bằng gấm ở bên cạnh.
Mộ Dung Phong đặt ngón tay lên môi, “Suyt” nhẹ một tiếng, hết sức nghiêm túc nói: “Con thức dậy rồi, vừa nấy còn chào hỏi ta nữa đấy”
Thai được hơn bốn tháng sẽ bắt đầu biết máy thai, Lãnh Băng Cơ cũng cảm nhận được dù chỉ là cử động nhỏ nhất.
Nàng ngáp một cái thật to: “Chắc con muốn ý kiến với chàng là chàng khiến mẫu thân của con mệt đó”
“Đêm qua rõ ràng ta cẩn thận lắm rồi, không dám trên vào con, ta còn không thể phát huy thoải mái đâu đấy”
Lãnh Băng Cơ càng ngượng ngùng hơn, bấm nhẹ Mộ Dung Phong một cái, da thịt như ngọc bị phủ lên sắc đỏ như hoa hải đường sau cơn mưa.
“Ta đói” Giọng Mộ Dung Phong hơi khàn khàn.
“Chắc đã làm xong điểm tâm rồi đó, ta ngửi thấy mùi thơm của cháo rồi”
Mộ Dung Phong cắn nhẹ lên vai nàng: “Nhưng ta chỉ muốn ăn nàng thôi”
“Không được!” Lãnh Băng Cơ giật mình, vừa cử động một chút đã nhíu mày hít hà: “Đau quá”
Xương khớp toàn thân cứ như vừa bị nghiền qua vậy, nhức mỏi không sao tả được.
Mộ Dung Phong lo lắng: “Phải làm sao bây giờ? Hay ta xoa bóp giúp nàng nhé?”
Miệng vừa nói xong tay đã làm luôn, hắn lúc nào cũng thuộc phái hành động.
Lãnh Băng Cơ đập một phát lên cái tay đang giở trò kia: “Không thèm”
“Dâu tây” rải rác trên khắp cơ thể, lặng lẽ lên án hành vi bừa bãi đêm hôm qua của Mộ Dung Phong. Hắn nghĩ có lẽ mình hơi tham lam thật, cả đêm mưa gió, sao nàng có thể chịu được?
Hắn đứng dậy mà lòng đầy lưu luyến. Ở bên ngoài, nước rửa mặt đã chuẩn bị sẵn sàng, nồi cháo sôi lục bục trên bếp, hai vợ chồng đưa mắt nhìn ra ngoài viện, trong phòng chỉ có mỗi hai người.
Mộ Dung Phong không e dè gì cả, bưng nước vào lau chùi cho Lãnh Băng Cơ, hắn tỉ mỉ lau từng chút từng chút một.
Lãnh Băng Cơ lười biếng nằm nguyên trên giường, cười cười nhìn Mộ Dung Phong vụng về múc cháo, đút từng thìa một cho nàng.
Người đàn ông lạnh lùng cứng rắn đã được ánh mặt trời ấm áp xua tan đi sự lạnh lẽo quanh mình từ lúc nào, vụng về nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí một che chở cho nàng. Hẳn có hơi chậm chạp, có hơi ngốc nghếch, nhưng lại rất đáng yêu.
Thật ra hắn cũng chỉ là một đứa trẻ to xác,lần đầu tiên chăm sóc cho một người, đau lòng vì một người, chân tay luống cuống vụng về.
Mộ Dung Phong thấy nàng cứ im lặng nhìn mình thì cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Nàng vẫn còn đau phải không?”
Lãnh Băng Cơ cố ý muốn xem dáng vẻ xấu hổ lúng túng của hắn nên nàng bật thốt lên: “Đau, chàng vừa ngốc lại còn vừa…
Mấy từ còn lại nàng không thốt ra nổi.
“Vừa cái gì?” Mộ Dung Phong nhìn nàng đầy gian xảo.
Vừa dồi dào tinh lực chứ sao!
Nàng nhăn mặt, gương mặt nóng như lửa đốt, không dám nhìn thẳng vào hắn: “Chàng mệt chết là đáng lắm!”
Mộ Dung Phong khế cất tiếng cười khàn khàn: “Đây người ta gọi là cần cù bù thông minh, không có cả kinh nghiệm lẫn kĩ thuật thì phải chịu khó hơn một chút thôi chứ sao. Mong phu nhân đừng ghét bỏ.”
Lãnh Băng Cơ gục đầu xuống, tiếng nói lí nhí như muỗi kêu: “Không có kinh nghiệm gì chứ, rõ ràng cái gì chàng cũng biết: Mộ Dung Phong thính tai, nghe rõ những lời nàng nói, hắn cười khẽ: “Chỉ là lý thuyết suông thôi mà, ta nghe mấy người trong quân doanh trêu chọc nhau nên mới có kinh nghiệm”
Lãnh Băng Cơ gom hết can đảm hỏi: “Ta nghe Vu phó tướng nói… Từ trước đến nay chàng chưa từng có nữ nhân nào khác, phải không?”
Tay Mộ Dung Phong hơi ngừng lại, chiếc thìa trong tay hắn va nhẹ vào bát canh, thấp giọng nói: “Không phải”
Lãnh Băng Cơ biết rõ mình không có tư cách đòi hỏi bất kì thứ gì, nhưng nàng vẫn không kìm được cảm thấy trái tim đau đớn, nàng cắn nhẹ môi dưới, giả vờ tỏ ra thoải mái.
“Xem ta hỏi linh tinh gì này, ta nghe nói các hoàng tử khi đến tuổi đều có cung nữ đến dạy dỗ mà”
“Không phải” Mộ Dung Phong do dự một chút, nói: “Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi, nàng đừng suy nghĩ nhiều: Ánh sáng trong mắt Lãnh Băng Cơ trở nên ảm đạm, nàng cụp mắt không nói gì nữa. Chẳng trách Mộ Dung Phong cứ so đo từng tí một chuyện nàng qua lại với ai, hóa ra cảm giác bảo bối nhà mình bị người khác sờ soạng thực sự rất khó chịu.
Phải làm sao đây, nàng có cảm giác muốn tìm hiểu, muốn biết rõ người đó là ai quá? Nàng không thể kìm được sự kích động trong lòng và cả ý nghĩ này đeo bám trong đầu mình.
Nàng cúi đầu nhìn cái bụng đang nhô lên của mình, hít thở khó nhọc, nghiến răng lặng im nuốt hết cay đẳng xuống. Còn có thể làm cách nào khác ư? Nhịn đi thôi.
Nếu như hắn cũng là lần đầu tiên của nàng thì nàng cũng cây ngay không sợ chết đứng, nhất định sẽ trói hắn lại, nghiêm khắc tra hỏi lần thứ nhất thứ hai thứ ba của hắn dâng cho ai rồi.
Nhưng chỉ có chuyện này, Lãnh Băng Cơ cẩn thận từng li từng tí một, giả vờ không quan tâm chuyện mà Mộ Dung Phong chôn dấu dưới đáy lòng, không dám truy hỏi đến cùng.
Dường như việc này là việc riêng tư mà cả hai người đều không dám chạm vào, lặng lẽ khép cánh cửa lòng.