Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 270

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 270: Rốt cuộc đệ đã nhìn thấy cái gì

Lãnh Băng Cơ thấy Lãnh Thanh Kiêu đã không sao liền đứng dậy rời đi cùng với Mộ Dung Phong.

Bởi vì cái chết của Tri Thu, hai người trong phút chốc đều im lặng, dọc đường không nói chuyện.

Sau khi trở về Vương Phủ tắm rửa, Lãnh Băng Cơ tựa ở đầu giường, liền mò đến cuốn sách mà Tri Thu đưa cho nàng lên, mở ra, qua loa nhìn lướt qua liền bị câu chuyện bên trong cuốn hút. Quả thực đúng như lời Tri Thu nói, vô cùng lạ lùng và ly kỳ.

Chỉ là không biết trong này còn ẩn chứa bí mật gì.

Mộ Dung Phong buộc lỏng áo choàng, đi tới trước mặt nàng. Sau khi ngồi xuống, hai tay không đứng đắn luồn vào tay áo của nàng.

Lãnh Băng Cơ nhìn đến mê hoặc, nhích lại giữa giường: “Đừng nghịch ngợm, đang đọc sách mà.”

Mộ Dung Phong quan sát nàng, hơi nghi ngờ một chút.

Lãnh Băng Cơ bị nhìn tới mức không thoải mái, ngước mắt lên ngờ vực hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hôm nay ở Tướng Phủ, thứ nàng lấy ra ở trong tay áo là gì? Sao lại phát sáng như vậy? Với lại lúc sau nàng không dùng cất đi thì một chút ánh sáng cũng không thấy nữa. Lúc nàng vừa mới đi tắm, ta cũng không thấy món đồ gì trên người nàng”

Vẫn bị hắn phát Lãnh Băng Cơ cười, xoay người giả vờ lấy đèn pin từ bên gối ra, đưa cho Mộ Dung Phong, giống như xua một đứa trẻ ra chỗ khác: “Đây là thứ chúng ta dùng để kiểm tra cơ thể, cầm ra góc chơi đi.”

Đừng ở đây phá đám ta.

Mộ Dung Phong cầm trong tay, nhìn đi nhìn lại vô tình chạm vào công tắc, đột nhiên đèn sáng, sợ đến mức hai tay run lên, suýt chút ném nó đi.

“Nàng lấy ở đâu ra vậy?” Mộ Dung Phong truy hỏi tận gốc.

Lãnh Băng Cơ liếc nhìn chiếc nhẫn nano trên tay, do dự một chút: “Nghe nói hình như là đồ chơi của người Hồ buôn bán”

Mộ Dung Phong tò mò cầm nó trong tay, nghịch ngợm.

Một lúc sau, Lãnh Băng Cơ không chiến thắng được sự mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy thấy Mộ Dung Phong không có ở bên cạnh, vẫn ngồi ở bàn nghiên cứu đèn pin ở trong tay, đã tháo ra hết sạch nhưng rồi không lắp lại được.

Đàn ông ấy à, mãi mãi cũng chỉ là những đứa trẻ nghịch ngợm phá phách và hay tò mò thôi.

Sau khi ăn sáng, Lãnh Băng Nguyệt được đón về từ thôn trang. Dù sao Tri Thu hầu hạ nàng ta đã lâu, là người theo sau gót chân nàng ta, việc ma chay sắp xếp như thế nào phải thông báo cho nàng ta một tiếng.

Lãnh Băng Nguyệt khóc sướt mướt, những yêu cầu khác lại không có, chỉ nói Tri Thu chết oan, khẩn cầu Mộ Dung Phong mời nhà sư về siêu độ cho vong hồn Tri Thu.

‘Yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý. Mộ Dung Phong đã dặn dò, quản gia chịu trách nhiệm sắp xếp tang lễ cho Tri Thu cho thỏa đáng.

Nhưng trong mắt Lãnh Băng Cơ lại thấy Lãnh Băng Nguyệt có phần đang làm bộ làm tịch. Dù sao quan hệ chủ tớ của hai người ra sao mọi người đều hiểu rõ trong lòng, việc siêu độ này giống như siêu độ cho bản thân nàng ta, mua về sự yên tâm thoải mái.

Lãnh Băng Nguyệt khóc lóc thương tâm gần chết. Mộ Dung Phong có mấy lời cũng không tiện nói thằng ra nên gọi Triệu ma ma vào hỏi vài câu.

Triệu ma ma một mực phủ nhận việc Lãnh Băng Nguyệt ra khỏi thôn trang trong những ngày qua, cũng chưa từng gặp Tri Thu, huống chỉ là sai nàng ta đến lấy miếng ngọc bội của Lãnh Băng Nguyệt.

Bà ta còn nói mối quan hệ giữa Lãnh Băng Nguyệt và Tri Thu đã dịu đi trong khoảng thời gian sau đó. Lãnh Băng Nguyệt chắc chắn không có lý do gì để đối phó với Tri Thu.

Điểm đáng nghỉ quả thực là rất nhiều, nhưng thực tế cho thấy cái chết của Tri Thu dường như không liên quan gì đến Lãnh Băng Nguyệt.

Sau khi tang lễ của Tri Thu được giải quyết, Lãnh Băng Nguyệt nghe tin Lãnh Thanh Kiêu bị ốm liền đề nghị Mộ Dung Phong sau khi đến Tướng Phủ thăm Thanh Kiêu xong sẽ quay về thôn trang.

Khi Mộ Dung Phong đối mặt với Lãnh Băng Nguyệt, hắn luôn có chút cắn rứt lương tâm, sợ rằng nàng nói nhảm sẽ bị Lãnh Băng Cơ nhìn thấy lần nữa, suýt chút nữa nóng lòng muốn đuổi nàng ta đi.

Khi Lãnh Băng Nguyệt đến Tướng Phủ, không cần thông báo, trước tiên đến thỉnh an Lãnh Tướng, sau đó đi thẳng sân phủ của Lãnh Thanh Kiêu.

Cơn sốt của Lãnh Thanh Kiêu đã giảm bớt nhưng vẫn nằm vùi trên giường, tinh thần mệt mỏi, hơn nữa lúc ngủ mê man, vô thức run lên. Vì vậy người hầu bên cạnh không dám rời nửa bước.

Lãnh Băng Nguyệt bước vào, gọi: “Thanh Kiêu.”

Lãnh Thanh Kiêu ngẩng mặt lên, thấy là nàng ta, vậy mà không kìm lòng được rùng mình một cái, kéo chăn bông lên mà không nói lời nào.

Lãnh Băng Nguyệt đi tới ngồi xuống, nhìn sắc mặt hơi vàng của hắn, giơ tay sờ trán: “Nghe nói đệ bị sốt, bây giờ đỡ hơn chưa?”

Lãnh Thanh Kiêu nghiêng đầu, lẩn trốn, thu mình vào giường.

“Làm sao vậy?” Lãnh Băng Nguyệt hơi kinh ngạc: “Sao lại †ỏ vẻ xa lạ với tỷ vậy? Mấy ngày nay tỷ rất bận, không rảnh tới thăm đệ, có phải giận tỷ rồi không?”

Lãnh Băng Nguyệt lắc đầu, vẫn không nói lời nào.

Lãnh Băng Nguyệt nhìn kỹ hai bên hắn: “Nhìn khuôn mặt nhỏ này của đệ gầy đi rồi, tỷ đau lòng chết mất. Có phải là mắt chó của đám nô tài trong phủ coi thường người khác, đều không chăm sóc đệ chu đáo? Đệ đừng quá nuông chiều bọn họ, nếu người nào bất kính với đệ, nói cho tỷ xem tỷ có đánh chết họ không!”

Ma ma bên cạnh hầu hạ không dám hé răng, phản ứng của Lãnh Thanh Kiêu càng dữ dội, giọng nói hơi sắc bén: “Đừng mà!”

Sắc mặt tái nhợt, trong mắt hơi sợ hãi.

Đây vốn là lời cửa miệng của Kim thị, thậm chí bình thường Lãnh Thanh Kiêu cũng treo nó ở trên miệng đe dọa người hầu trong phủ, hơi một tí lại là: “Dám không nghe lời bản thiếu gia, xem ta có mách di nương ta đánh chết người.”

Hôm nay, tại sao lại bất thường như vậy?

“Hôm nay rốt cuộc đệ bị làm sao vậy?” Lãnh Băng Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Có phải có ai dọa đệ không? Sao lại có vẻ sợ hãi như vậy?”

Lãnh Thanh Kiêu lắc đầu.

chưa biết sao lại không chu đáo với hắn?”

Ma ma bị dọa đến mức quỳ phịch xuống: “Nhị tiểu thư xem xét kỹ lưỡng, chúng tôi không bao giờ dám đâu.”

Lãnh Thanh Kiêu giật mạnh ống tay áo của Lãnh Băng Nguyệt: “Đệ rất khỏe”

Lãnh Băng Nguyệt sau đó mới tha cho ma ma này, lạnh lùng mắng một tiến: Ma ma lập tức hốt hoảng bỏ chạy.

Nàng ta quay đầu lại nói với Lãnh Thanh Kiêu: “Thấy không, thế gian này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Đệ đối xử với bọn họ phải tàn nhẫn một chút thì bọn họ mới nể đệ, sợ đệ. Nếu không thì một đám nô tài cũng dám cười lên đầu đệ làm mưa làm gió.”

Lãnh Thanh Kiêu hơi sợ hãi nhìn nàng ta, ấp a ấp úng hỏi: “Vì vậy, người hầu không nghe lời, tỷ tỷ sẽ tìm người giết nàng †a sao?”

Lãnh Băng Nguyệt kinh động trong lòng: “Đệ nói câu này là có ý gì?”

Lãnh Thanh Kiêu lại cúi đầu xuống không nói lời nào.

“Đây là cái gì? Đã nhìn thấy gì?” Lãnh Băng Nguyệt có tật giật mình, liên tiếp truy hỏi.

Lãnh Thanh Kiêu hai tay ôm đầu gối, cuộn tròn thân thể lại: “Đệ nhìn thấy di nương của Thanh Họa giết người rồi, hơn nữa, bà ta còn nói, bà ta bị tỷ sai khiến, buộc lòng phải làm vậy”

Bình Luận (0)
Comment