Chương 347
Lãnh Băng Cơ sớm đã liệu đến việc nàng ta sẽ làm mọi cách để cản trở, nếu không thì hôm nay nàng đã không phải tự mình chạy đến đây một chuyến. nàng chẳng qua chỉ cười nhẹ: “Có cần ta đen cây roi huấn phu mà thánh thượng ban tặng đến không?”
Tiêu Cẩm nghẹn họng, nghiến răng nói: “Nếu như các ngươi không lục soát được gì, thì làm sao?”
Lãnh Băng Cơ cười nhạt: “Tìm không ra thì thôi, ngươi còn muốn thế nào? Nhà của ta do ta làm chủ, còn cần phải khai báo với người khác sao? Nếu quận chúa đại nhân cảm thấy bị oan ức, cứ đến trước mặt hoàng thượng tố cáo. Vương ma ma, đưa Nhất Nặc cô nương qua, xem ai dám ngăn cản.”
Na Trát Nhất Nặc luôn đứng sau Lãnh Băng Cơ xem náo nhiệt, nghe nàng phân phó, lập tức đi theo Vương ma ma, mở cửa phòng Linh bà tiến vào. Tiêu Cẩm lén lút đưa mắt ra hiệu, Đại Mạt lập tức đi theo.
Muốn tìm một sợi tóc trong căn phòng một nữ nhân đã từng ở, đó là việc rất dễ dàng, Na Trát Nhất Nặc tiến vào xoay một vòng sau đó lui ra gật đầu với Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ đưa nàng ta rời khỏi Tê Hà uyển.
“Vương gia nói có thể điều động một đội thị vệ cho người sai khiến, trong tay bọn họ có lệnh bài, có thể vào lục soát, hi vọng có thể sớm chút diệt trừ ác nhân này.”
Na Trát Nhất Nặc cẩn thận đem đồ vật thu thập được cất vào bọc đeo trên lưng, ngẩng mặt lên, nhìn Lãnh Băng Cơ chăm chú: “Lúc trên phủ của người, nữ nhân này có cái gì đó không đúng.”
“Cái gì không đúng cơ?”
“Vừa nãy ánh mắt của nữ nhân đó có vấn đề.”
“Ngươi là nói Tiêu Cẩm sao, ánh mắt của nàng ta vì bị ngoại lực làm mù.”
“Không phải.” Na Trát Nhất Nặc chắc như đinh đóng cột nói: “Nàng ta không phải mù, mà là tà thuật.”
Tà thuật?
Lãnh Băng Cơ không khỏi cau mày: “Ta đã nhìn thấy một con búp bê bị kim đâm vào mắt.”
“Chính là nó.” Na Trát Nhất Nặc nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như là ma quỷ che mắt.”
“Ma quỷ che mắt là cái gì?”
Đây không phải chuyện nhỏ, nhất định phải hỏi cặn kẽ, minh bạch toàn bộ.
“Có nghĩa là lợi dụng pháp thuật, làm cho mắt nàng ta tạm thời không nhìn thấy. Ví dụ như con búp bê phù thủy trong lời người nói cũng là một trong những loại pháp thuật.”
“Là Linh bà làm hại? Không thể nào? bọn họ rõ ràng là cùng một phe.”
“Cụ thể ta cũng không thể nói rõ, dù sao ánh mắt của nàng ta có vấn đề, không phải là bệnh về mắt bình thường. Linh bà giỏi nhất là thuật nhiếp hồn, nàng ta có thể lợi dụng pháp thuật để hút đi thần khí trong mắt người khác, có thể chính là nàng ta đã gây ra chuyện này.”
Cơ đột nhiên nhớ tới đôi mắt kia của Linh bà, nó có nhiều tròng trắng hơn và mất đi vẻ sáng ngời. Trong lúc nhất thời có chút buồn bực, cảm thấy thật khó phân biệt đối với mối quan hệ chủ tớ của hai người bọn họ.
Rốt cuộc có phải hai người bọn họ cấu kết với nhau hay không? Hay là Linh bà đang âm thầm tính kế với Cẩm Ngu?
Chẳng lẽ con búp bê phù thủy bị đâm thủng mắt không phải là do Cẩm Ngu cố ý vu oan mình sao?
“Nghe nói đôi mắt trước kia của Linh bà rất đẹp?”
Na Trát Nhất Nặc gật đầu: “Ta từng nghe giáo chủ nói qua, lúc trước bà ta là đệ tử có năng lực nhất trong giáo phái, trời sinh đôi mắt màu ngọc bích là để tu luyện thuật nhiếp hồn, hiển nhiên câu hồn đoạt phách của người khác”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn đôi mắt màu xanh đen rực rỡ và lấp lánh của Na Trát Nhất Nặc: “Nhưng mà bây giờ đôi mắt của bà ta đã hoàn toàn thay đổi, có màu vô cùng xám trắng và đại ra”
Na Trát Nhất Nặc không khỏi sửng sốt: “Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ thuật nhiếp hồn của bà ta đã bị phế đi?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Không rõ lắm”