Chương 352
“Cái gì mà hiệp ước tam chương? Đừng nói là ba điều, dù cho là 10 điều, 100 điều thì bổn vương cũng làm được.”
“Đây chính là chàng nói, rồi sẽ có một ngày ta bổ sung đầy đủ 100 điều. Hôm nay, chúng ta sẽ nói về Tiêu Cẩm và Lãnh Băng Nguyệt.”
Lãnh Băng Cơ nghiêm túc đến kì lạ: “Ta luôn nhượng bộ từng chút một, đều không phải là ta có khả năng khoan dung độ lượng mà tha lỗi cho những người làm sai, mà là trong chuyện này thì Lãnh Băng Nguyệt thì nàng ta đích thật là dùng mọi thủ đoạn. Cho nên ta hi vọng ở chàng cho ta đứng đầu vào thời cơ này.
Chỉ có điều, ta vẫn sẽ giữ được nguyên tắc cơ bản ban đầu của mình, nàng ta nếu vẫn không có cách nào đảm bảo, hoặc có lẽ là không muốn. Cả đời cứ luôn đối với ta thù địch, hôm nay lại còn thất hứa. Ta và chàng đã nói ra hết để tránh sau này nói ta là thê tử độc ác, sinh ra ghen ghét.”
Mộ Dung Phong cũng không có chút giây nào chần chừ, chắc như đinh đóng cột.
“Kỳ vương phủ hiện tại, tương lại vĩnh viễn đều có chỉ một nữ chủ nhân là nàng. Chỉ cần thu dọn khéo léo, ta sẽ lập tức tiễn đưa Tiêu Cẩm, tìm cho nàng ta một nơi để đi.
Về phần Lãnh Băng Nguyệt, trên người nàng ta hiện tại là hai sinh mạng, lúc trước đem nàng ta về Kỳ vương phủ ta đã nói trước cùng mẫu phi rằng nàng ta phải tự trả chi phí cho viện mình đang ở. Chẳng qua hiện giờ nàng ta có thai, tạm thời ta…”
“Cứ để đến lúc nàng ta sinh đứa bé ra trước đi.” Lãnh Băng Cơ thốt ra lời cắt ngang lời nói của Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong lập tức sửng sốt, có chút bất ngờ.
“Đứa nhỏ là vô tội, huống chi.” Lãnh Băng Cơ sờ sờ cái bụng của chính mình: “Chàng có thể không chút khúc mắc gì mà chấp nhận đứa bé trong bụng ta, vậy đối với cốt nhục của chàng, ta cũng sẽ không ra tay.
Chỉ là ta cũng không phải là thánh mẫu, không thể bảo đảm sẽ đối xử như chính mình sinh ra.”
Mộ Dung Phong vòng tay ôm nàng thật chặt.
Lãnh Băng Cơ lại cho chàng một lần nữa bất ngờ. Làm chàng trong bất ngờ mà cảm động, thậm chí trước mũi còn có chút cay cay. Vì vậy cứ cọ cọ trên vai của Lãnh Băng Cơ mà không biết nói gì.
Trong viện có bước chân vang lên, trực tiếp hướng đến chính viện.
Lãnh Băng Cơ vội vàng đẩy chàng ra lập tức đứng lên.
Người được phái đến đứng ở ngoài cửa bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Huệ Phi nương nương giá lâm.”
Tin tức làm thế nào mà truyền nhanh như vậy.
Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc, chính mình mới vừa trở về phủ, vậy mà đã đến tai Huệ Phi. Không lẽ đêm qua Tiêu Cẩm bị Mộ Dung Phong đả thương, nên nàng ta đến đây hỏi tội sao?
Dù sao người đến cũng không phải là điều tốt lành gì, vị này hống hách lộng quyền đến nhà, tuyệt đối không có chuyện tốt gì.
Nghe nói từ xa xưa các phi tần trong hoàng cung đều giống như chim yến, bị nhốt bởi bốn bức tường thành, đến cửa cung đều không ra được, vị Huệ Phi này làm sao lại chịu khó đến Kỳ vương phủ vậy? Vị Hoàng đế oai phong sáng suốt sao không quản thị thiếp trẻ của mình.
Hai người họ không dám chậm trễ, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Nghi thức hôm nay của Huệ Phi không nhỏ, người đi theo không ít, còn có vài nhũ mẫu lớn tuổi đi theo. Được mời tiến lên sau đó, liền trực tiếp mà đi thẳng vào vấn đề.
“Hiện giờ Băng Cơ gần ba tháng nữa sẽ lâm bồn, chưa biết chừng đến lúc nào thì sẽ đến cho nên bên cạnh cần có những bà đỡ có kinh nghiệm vẫn là tốt hơn. Vậy nên ta đã lựa chọn và cho hai người bà đỡ có kinh nghiệm đến đây.”
Huệ Phi nhìn xa trông rộng mà giới thiệu hai bà đỡ đã sẵn sàng đợi mệnh lệnh, Thái hậu và lão thái quân ở bên đây cũng đã chọn người thích hợp, vị bà bà này lại nhét thêm hai người này đến? Đến lúc đó, có trách nhiệm vây xung quanh gào thét thêm cho oai sao? Nhiều người hơn cũng không làm cho sinh nhiều hơn được.
Nhưng mà gì đây cũng là việc liên quan đến tính mạng, chỉ có thể tạ ơn.
“Còn có là Băng Nguyệt và Tiêu Cẩm hai người họ cũng cần người hầu hạ, nhất là Băng Nguyệt thai tượng dường như không ổn lắm, nhất định phải tịnh dưỡng. Bổn cung cũng cùng nhau lựa chọn những bà đỡ có kinh nghiệm. Hai người bọn họ đâu, làm sao không ra đây?”