Chương 374
Tất cả đều kiêng dè, lùi bước không dám tiến lên, bọn họ vô cùng sợ nàng.
“Nhất Nặc, chúng ta đi thôi!”
Lãnh Băng Cơ lùi từng bước về phía sau. Nàng phải thoát khỏi Kiêm Gia Điện, như thế mới có thể tìm được một con đường sống.
“Nương nương, người cũng thấy rồi đó, yêu thuật của nàng ta lợi hại cỡ nào, nhưng nhất định không được để nàng ta chạy thoát, nàng ta sẽ gây bất lợi cho Vương gia.” Linh bà tiếp tục xúi giục.
Huệ Phi cắn răng: “Thị vệ đâu? Giương cung bắn tên!”
Mấy tên thị vệ bên ngoài điện lập tức lắp tên vào cung, chặn trước Kiêm Gia Điện.
Lãnh Băng Cơ không hề sợ hãi: “Trong bụng của ta chính là hoàng tôn của vương triều Trường An, để ta xem các ngươi ai dám? Không sợ hoàng thượng trừng phạt sao?”
“Có phạt tội gì, bản cung sẽ chịu!”
“Tốt, tốt lắm! “Lãnh Băng Cơ cắn chặt răng: “Hôm nay, nếu bà nghĩ đến một chút tình cảm mẹ chồng nàng dâu, không đuổi tận giết tuyệt, ta cũng không lật mặt với bà. Đáng tiếc…”
Nàng lạnh lùng vung tay lên, trong điện có người hét lên kinh hãi: “Mau nhìn!”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy mấy chậu cúc Kim Sai đang nở rộ trong điện nhanh chóng héo rũ, biến thành màu đen, sau đó từng cánh hoa, từng cánh hoa rơi xuống, lá cây cũng cuộn tròn lại, khô héo rồi chết trong nháy mắt.
“Yêu thuật, nàng ta thực sự là yêu!”
Có người thốt lên. Nỗi sợ này giống như sóng trào, nhanh chóng quét qua Kiêm Gia Điện, truyền vào lòng của mỗi người.
Nếu không phải là yêu thuật, làm sao nó có thể mạnh đến vậy?
“Ầm ầm” một tiếng, cung nhân thứ nhất ngã xuống đất, sau đó là người thứ hai thứ ba, ngay cả Huệ Phi cũng chịu không nổi, sau khi lảo đảo hai bước thì ngã quỵ xuống đất.
Cả một đại điện, chỉ có mình Lãnh Băng Cơ đứng vững, chậm rãi liếc nhìn xung quanh, cười lạnh một tiếng, thản nhiên bước ra cửa điện: “Hôm nay, ta sống, các ngươi sống. Ta chết, các ngươi chôn. Nếu như ai dám bắn tên, cứ tự nhiên đến đây!”
Huệ Phi cả giận nói: “Thứ yêu nữ ngươi, đúng là vô pháp vô thiên, dám ra tay với bản cung! Ta thấy ngươi không muốn sống rồi! Ngăn nàng ta lại, không cho nàng ta bước ra khỏi Kiêm Gia Điện một bước!”
Thị vệ không ai dám lỗ mãng với nàng, nới lỏng dây cung, nhưng vẫn chặn đường lui của nàng như trước.
Lãnh Băng Cơ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trên mặt của Huệ Phi, búng tay một cái “tách”, một ngọn lửa bốc lên, không chút do dự đốt cháy tấm rèm bên cạnh tay nàng. Ngọn lửa lập tức bay lên, lưỡi lửa cuốn sạch tấm rèm, nhanh chóng lan ra thành một đám cháy.
“Lãnh Băng Cơ, ngươi muốn làm gì!”
“Đương nhiên là đồng quy vu tận!”
“Mau dập lửa! Cứu mạng!” Huệ Phi hoảng loạn hét lớn.
Đám thị vệ nào còn quan tâm vây bắt Lãnh Băng Cơ? Lũ lượt lao vào chữa cháy. Cũng có người nhanh chóng mở cửa viện, ra ngoài tìm nước.
Nhân lúc hỗn loạn nàng kéo Nhất Nặc ra khỏi Kiêm Gia Điện, thấp giọng nói: “Nhân lúc không ai quan tâm đến ta và ngươi, ngươi hãy mau xuất cung. Ở lại nhất định sẽ liên lụy đến ngươi.”
Nhất Nặc hoàn toàn không chút sợ hãi, vẻ mặt vẫn ngây thơ hồn nhiên như trước: “Nếu như ta rời đi thì chỉ còn lại một mình người. Nếu như có chuyện gì, chẳng phải sẽ càng khó nói rõ sao?”
Lãnh Băng Cơ cười chua xót trong lòng, chuyện hôm nay mà bị lộ ra, cho dù cách làm của Huệ Phi không thỏa đáng, nhưng ai có thể đảm bảo, sau khi Hoàng đế và Thái hậu nghe Huệ Phi biện bạch, sẽ không sinh lòng nghi ngờ với mình? Nàng cũng muốn trốn đi, nhưng trốn đi đâu mới có thể thoát khỏi tai họa lớn như vậy, trong khi nàng còn đang mang thai? Không nói rõ cũng phải nói.