Chương 399
Sau đó, cái bụng cũng thật sự nảy lên trống trống, tựa như là đang đáp lại.
Bà cũng từng hoài thai Mộ Dung Phong, biết loại cảm giác sắp làm mẹ này vô cùng mới lạ cùng vui sướng.
Ngẫm lại, dường như từ khi Lãnh Băng Cơ mang thai, mình vẫn chưa từng quan tâm, chưa từng để ý tới.
Bà không ngại chủ động mở miệng hỏi, chỉ bĩu môi:
“Bụng tròn tròn như vậy, chỉ sợ là nhi nữ”
Lãnh Bằng Cơ vẩy vẩy mí mắt, tự hào nói:
“Sai, là con trai”
“Làm sao người biết?”
Tâm can Huệ Phi cũng đều run rẩy theo, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Con trai a, vương triều Trường An chỉ thiếu một đứa con trai.
Lãnh Băng Cơ dừng một chút:
“Ta mời một vị cao nhân có mắt nhìn xuyên tường nhìn qua, hắn còn vẽ cho ta một bức chân dung thai nhi, người có muốn nhìn hay không?”
Lần này Huệ Phi không có tiền đồ sáp về phía trước mặt:
“Ở đâu?”
Lãnh Băng Cơ quay người, từ trong tay áo lấy ra một tấm ảnh siêu âm đưa cho Huệ Phi nhìn:
“Đã phát dục tốt rồi, béo tay béo chân”
Huệ Phi tiếp nhận ảnh chụp kia, lật qua lật lại nhìn:
“Đây chính là đứa bé bên trong bụng của ngươi?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu:
“Ở bên ngoài ta đều nói là nhi nữ, thực ra tiểu kê kê cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng rồi”
Huệ Phi nhìn nhìn liền cười:
“Nhìn hình dáng đầu cùng thời điểm Phong Nhi vừa sinh ra giống nhau như đúc!”
Lãnh Băng Cơ run run một chút, hình như có lẽ là không giống đâu ha? Lão thái thái này có phải là đang cố ý lấy lòng mình? Bà ấy rốt cuộc cũng không vặn vẹo hỏi, nói trong bụng mình không phải do Mộ Dung Phong trồng sao? Cũng không cho rằng là yêu quái?
Nàng chột dạ hỏi:
“Lúc này cũng có thể nhìn ra được sao?”
“Đương nhiên!” Huệ Phi chỉ chỉ ảnh chụp kia:
“Không sợ nói cho ngươi, nguyên quán của ngoại tổ Phong Nhi nó là phương nam, cho nên hình dáng đầu này được truyền từ đời này sang đời khác, gọi là trước chạy sau độn mà.
Phong Nhi khi còn bé cũng như vậy, thời điểm vừa mới sinh ra, cái khối ở phần ót này, người nhìn xem chỗ này lồi ra như vậy.
Cho nên khi nó còn bé lúc đi ngủ, ta đều phải nhìn chằm chằm vào, luôn để nó nằm thẳng, không cho phép ngủ nghiêng sang bên cạnh, cứ ngủ như vậy hồi sau khổi đó liền mất đi.
Ta nhìn lên tranh này nhìn thấy cái ót giống hệt liền biết, đây tuyệt đối là tôn tử lớn của ta không sai!”
Lãnh Bằng Cơ dùng lực nhếch nhếch miệng, chột dạ đến ứa ra mồ hôi.
Ngài lần này nhưng lại nhìn lầm rồi.
Huệ Phi cầm ảnh chụp yêu thích không buông tay, tường tận xem xét trái phải, không ngừng soi xét.
Lãnh Băng Cơ cũng không biết, oắt con mấy tháng trong bụng mơ mơ hồ hồ, giống như một con khỉ vậy, có gì đáng xem?
Huệ Phi nhìn nhìn về phía tay của Lãnh Băng Cơ ở trên bụng, cũng đưa tay không ngừng sờ:
“Đây là cái mông của đứa bé, vị trí này là đầu.
Ai da cùng tổ mẫu chào hỏi nào, khẳng định là bàn chân nhỏ đang đạp ta một cước, nhìn sức lực lớn thế này.