Chương 461
Huệ Phi cũng vô cùng kinh ngạc:” Không phải đã nói là cho Lục Vu công chúa hòa thân à?”
“Lục Vu công chúa ham chơi, không biết đi đâu chơi rồi, trong lúc nhất thời cung nhân cũng không tìm ra”
Huệ Phi lập tức sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng:” Vậy tại sao lại để Cẩm Ngu thay thế chứ? Đôi mắt của Cẩm Ngu cũng không tiện lắm, vốn dĩ không phù hợp”
Trong lòng Cẩm Ngu cũng thấp thỏm, chẳng qua nàng nắm được phải trái, biết bên Lục Vu chắc chắn còn có hy vọng, bèn nói:” Nương nương ngài đừng sốt ruột, có lẽ Lục Vu ham chơi thật, không biết trốn đi đâu rồi. Sao người ta có thể coi trọng một kẻ mù lòa như ta?”
Chuyện thế này có sốt ruột cũng vô dụng, ý chỉ của Hoàng đế ai dám không nghe theo?
Cẩm Ngu cố tình chọn lựa trang phục không khéo léo, sau đó để Đại Mạt đỡ mình đi đến Khang Đình Cung.
Vào Khang Đình Cung, lập tức có rất nhiều ánh mắt xung quanh bao vây lấy nàng. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của đám người, trâm cài khế rung, bước chân liên tục nhẹ nhàng, đi đến bàn Kim Long của Hoàng đế, thướt tha quỳ xuống.
Hoàng đế trầm giọng nói:” Am Đạt vương tử, vị này là Cẩm Ngu quận chúa của vương triều Trường An ta”
Không thể không nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Cẩm Ngu vẫn rất được người yêu thích, Am Đạt vương tử lập tức đứng dậy:” Ta đã nghe nói mỹ nhân Trường An dịu dàng nhã nhặn, phong hoa vô cùng, hôm nay gặp mặt, quý nữ Hoàng tộc càng thêm danh bất hư truyền”
Hoàng đế dặn dò Cẩm Ngu:” Đi gặp mặt Am Đạt vương tử.”
Cẩm Ngu tự nhiên hào phóng nhẹ nhàng thi lễ với Am Đạt vương tử, không hề keo kiệt dành lời khen cho Am Đạt vương tử:” Tuy rằng đôi mắt của Cẩm Ngu không thể thấy gì, nhưng †a đã nghe Am Đạt vương tử nói chuyện, thuần hậu trầm thấp, chắc hẳn cũng là người mạnh mẽ khí phách”
Am Đạt vương tử hơi ngẩn ra:” Đôi mắt của quận chúa?”
Hoàng hậu lập tức tiếp lời:” Mấy ngày nay có hơi khó chịu, ngự y đã nói qua một thời gian nữa tất nhiên sẽ khôi phục.
Đúng không, Phong vương phi?”
Đây là muốn đẩy trách nhiệm cho Lãnh Băng Cơ. Nếu trong đó có xảy ra điều gì sơ suất, hoàng hậu là nàng cũng có thể trốn tránh trách nhiệm.
Lãnh Băng Cơ đứng dậy, mỉm cười, khẳng định rằng:” Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương.”
Cẩm Ngu mím môi, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:” Sao Vương phi lại nói như thế? Tại sao tẩu lại nói dối với Hoàng hậu nương nương chứ? Đôi mắt của Cẩm Ngu đã bị thương lâu như vậy rồi, mãi vãn không thể thấy gì, sao tẩu lại kết luận rằng ta có thể nhanh chóng khỏi hẳn được?”
Lãnh Băng Cơ nở nụ cười tự tin, nói:” Bởi vì ta đã hỏi thăm được bài thuốc gia truyền chữa trị đôi mắt cho Cẩm Ngu quận chúa”
“Bài thuốc gì?”
“Hỗn hợp nước mắt trâu và nước lá liễu theo tỉ lệ hai với một, bôi lên mắt, chuyên trị quỷ che mắt của Linh bà”
Lãnh Băng Cơ vừa nói xong, Cẩm Ngu lập tức thay đổi sắc mặt:” Nói bậy, đây được xem như bài thuốc gì chứ? Không hề có đạo lý gì cải”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười:” Vốn dĩ đôi mắt này của quận chúa bị tà thuật của Linh bà làm hại, tất nhiên phải dùng phương pháp không tâm thường, có tác dụng hay không thì phải sai người mang tới thử một lần mới biết được”
Thử một lần cũng không mang thai, ngươi sợ cái gì?
Hoàng đế trầm giọng sai bảo cung nhân đứng một bên:” Cứ làm theo lời Phong vương phi, sai người lấy thuốc”
Cung nhân lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Trong lòng Cẩm Ngu có hơi hoảng loạn, tuy nói là bây giờ nàng không nhìn thấy biểu tình của Lãnh Băng Cơ, nhưng dường như có thể cảm thụ được nàng rất có niềm tin.
Lúc trước, Linh bà từng nói với nàng rằng phương pháp cổ truyền để phá giải quỷ che mắt là nước lá liễu hoặc là nước mắt trâu, bảo nàng phải rất cẩn thận. Sao Lãnh Băng Cơ lại biết được? Hôm nay nàng có chuẩn bị trước mới đến.
Không được, tuyệt đối không được, nếu hiện tại đôi mắt của nàng thấy lại được, Hoàng đế mở miệng vàng, vậy thì không phải chuyện hòa thân đã chắc như định đóng cột rồi à?
Hơn nữa tiểu thái giám làm theo mệnh lệnh của mình, đi tìm xe chở nước bắt mèo mãi vẫn không có động tĩnh gì, đừng nên xảy ra chuyện gì khác, để Lục Vu chạy ra khỏi cung thật.
Nàng suy nghĩ một lát, lập tức quyết định, vai ác này nàng phải tự đóng.