Chương 568
Tề Cảnh Vân nhướng mày nhìn nàng: “Biểu tẩu làm sao phát hiện ra điểm đáng nghi của ta vậy? Khi tẩu và Cừu thiếu chủ từ am Nam Sơn Ni trở về vẫn chưa hề nghi ngờ gì, tại sao đột nhiên lại nghi ngờ ta chứ?”
Lãnh Băng Cơ hướng mắt về phía bàn tay của hắn và nói: “Ngón tay của đệ, ta đã từng nhìn thấy một ngón giống y hệt như vậy trên bức chân dung Ưng Hoàng giáo chủ.”
“Chân dung của ta?” Tề Cảnh Vân rất kinh ngạc: “Tại sao tẩu lại có bức chân dung của ta?”
Lãnh Băng Cơ đứng ngoài một lúc, cảm thấy gió lạnh nên quay người đi vào phòng: “Đương nhiên là do ta đã bí mật điều tra đệ.”
Tề Cảnh Vân cũng đi theo, hắn đứng dựa vào khung cửa, bộ dạng như kẻ vô dụng: “Ta vẫn luôn tự hỏi Phi Ưng Vệ của ta làm sao lại trêu chọc Biểu tẩu chứ, tại sao tẩu lại có thù hận sâu đậm với người của ta như vậy? Lần đầu tiên thấy người của ta đã lập tức muốn thủ tiêu hắn.
Còn lần mà chính ta ra mặt thì suýt nữa đã bị hạ độc.”
Lãnh Băng Cơ thở dài, đúng là có những điều không nên nói ra, nàng thực sự sợ bị người khác hỏi về mối quan hệ của mình với Phi Ưng Vệ.
Điều này sẽ khiến nàng, cũng như Kỳ Vương gia thấy vô cùng xấu hổ?
Nàng xoa mũi, rồi lại xoa bụng nói: “Ta đói rồi.”
Tề Cảnh Vân ánh mắt lóe lên, hắn xoay người ra lệnh.
Lãnh Băng Cơ thầm chú ý, quả nhiên trong sân vẫn có lính gác, chắc có không dưới hai ba người.
Nếu muốn đánh bất ngờ và chế ngự Tề Cảnh Vân không phải là không có khả năng.
Nàng ngoan ngoãn ngồi vào bàn, chống tay lên cằm chờ đến bữa cơm.
Tề Cảnh Vân ngồi xuống đối diện với nàng: “Câu hỏi vừa rồi của ta tẩu vẫn chưa trả lời, cố ý né tránh.”
Lãnh Băng Cơ trợn tròn mắt: “Ta đói không còn sức mà nói dối.”
Tề Cảnh Vân bật cười khoái chí.
Một lúc sau, thức ăn đã được dọn lên.
Lãnh Băng Cơ chưa cần ăn, chỉ nhìn qua món ăn liền biết người nấu những thứ này không thay đổi, chính là Trần tẩu.
Dù sao Tề Cảnh Vân giữ lại bọn họ cũng phải có ích, nếu người của Mộ Dung Phong lại tìm đến thì đã có bọn họ ra đối phó.
Biết họ vẫn bình an vô sự, nàng cũng thấy an tâm hơn, dù sao họ ở đây có thể giúp đỡ nàng, không để nàng phải đơn phương chiến đấu.
Lãnh Băng Cơ thực sự rất đói, bụng nàng trong khoảng thời gian cuối thai kỳ như một hố sâu không đáy.
Nếu mà không được ăn no thì bụng như thể bị xẹp lại.
Tuy nhiên, thức ăn rõ ràng là không ngon như mọi khi, chỉ nhìn là biết người nấu đã không để tâm.
Lãnh Băng Cơ ăn ba cái giò lụa và ăn sạch hai đĩa thức ăn.
Ngoại trừ hạt tiêu và gừng mà nàng không thích, tất cả đều được đặt ngay ngắn trên góc đĩa, nói với Trần tẩu rằng nàng ấy đã tỉnh lại.
Rồi nàng xoa bụng và nấc lên một cách đầy mãn nguyện.
Tề Cảnh Vân lệnh cho người dọn bàn ăn, tiến đến gần nàng, tiếp tục tò mò hỏi: “Phi Ưng Vệ của ta tại sao lại trêu chọc tẩu? Lần trước lời tẩu nói với ta cứ kỳ kỳ quái quái, nghĩ lại ta vẫn không hiểu.”
Lãnh Băng Cơ giả vờ bí ẩn: “Ta có thể nói cho đệ biết, nhưng đệ không được nói lại cho biểu ca của đệ.”
Tề Cảnh Vân gật đầu.
“Trong Phi Ưng Vệ của đệ có một người đã phụ tình ta.”
Tề Cảnh Vân ngẩn ra: “Tẩu có thể bịa ra lý do đáng tin hơn được không?”
“Đó là sự thật.”
Lãnh Băng Cơ nói một cách bí ẩn: “Lúc đó hắn ta đeo mặt nạ, ta không nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng khi ta biết hắn đến từ Phi Ưng Vệ, tất nhiên ta không thể tha cho hắn, phải tiêu diệt cho bằng được.