Chương 680
Vừa nghe lời này thì nàng đã biết là Thẩm Phong Vân chắc chắn đã nhận ra được vấn đề bên trong những vụ bạo loạn xảy ra liên tiếp này rồi nên bắt đầu bắt tay vào điều tra. Đã năm năm không gặp nhau rồi nên nàng cũng nên thay đổi cách nhìn về hắn thôi.
Lãnh Băng Cơ mỉm cười, thực ra nàng cũng rất muốn gặp hắn một lân, dù sao khi nàng vừa xuyên đến thế giới này thì chính hắn đã mang đến cho nàng sự ấm áp đầu tiên .
Nàng khẽ thở dài một hơi rồi dặn dò Thiên Thời và Địa Lợi: “Chúng ta đi thôi, không chờ Nhân Hòa nữa, sau này liên lạc sau: Ba người đã thu thập hành lí xong từ lâu nên lập tức quay vào nhà lấy đồ, tranh thủ khi mọi việc đang loạn lên thì họ vội vàng rời đi.
Khi quân lính xông vào, thấy vườn không nhà trống thì cảm thấy hơi kỳ lạ. Bình thường khi gặp chuyện như thế này thì không phải người bị hại nên chủ động đứng ra, kiện cáo đám ô hợp xảo quyệt kia hay sao?
Người đứng đầu nghỉ ngờ đi vào phòng, khám xét một vòng cũng không phát hiện được bất cứ manh mối nào cả, chỉ thấy một tấm biển đúc từ vàng ròng bị tiện tay đặt xuống mặt đất mà thôi.
Những người làm công việc này đều khá nhạy cảm, trực giác đầu tiên của họ là thân phận của người sống ở nơi này nhất định có vấn đề, có liên quan đến vụ án quan trọng nào đó nên mới nghe có quan sai đến đã hốt hoản bỏ chạy, đến cả vàng cũng không kịp mang theo.
Khi người này gặp được Thẩm Phong Vân và bẩm báo lại vụ án này thì cũng nói ra nghi ngờ của mình.
Thẩm Phong Vân đã nhận được thánh chỉ đưa tới từ Thượng Kinh, biết hoàng thượng giao nhiệm vụ sản xuất thuốc cho Hồi Xuân Đường nên còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh đã chạy đến phủ Hoài Châu.
Hắn vừa đến phủ Hoài Châu thì đi thẳng đến Hồi Xuân Đường trước.
Chưởng quỹ của Hồi Xuân Đường thẳng thắn thừa nhận chuyện đưa thuốc, ông ấy chỉ nói là nghe nói có khâm sai giá lâm, cứu trợ thiên tai, phát thóc gạo cứu tế người dân gặp nạn, trừng trị quan ác, được người dân ủng hộ, vậy nên khi ông ấy nghe nói hắn bị bệnh thì lập tức sai người đưa Thanh Ôn Đan tới.
Thẩm Phong Vân không nghỉ ngờ gì cả, hắn bày tỏ lòng biết ơn rồi hỏi thăm tình hình sản xuất thuốc, chưởng quỹ cứ dựa theo lời dặn dò của Lãnh Băng Cơ mà nói ra chuyện có người quấy rối xưởng sản xuất thuốc.
Dựa vào sự nhạy cảm khi phá án nhiều năm, Thẩm Phong Vân đã nhận ra việc người dân gặp nạn bạo động là có người ác ý kích động từ bên trong. Khi hắn nghe chưởng quỹ nói như vậy thì lập tức không ngừng không nghỉ dẹp yên bạo loạn, duy trì trật tự.
Sau lưng những việc khác thường thì thường có bí mật ẩn giấu bên trong, khi nghe nha dịch đứng đầu bẩm báo lại như vậy thì hắn xuống ngựa vào sân tự mình kiểm tra.
Đây chỉ là khuê phòng bình thường của nữ nhân, không có nơi nào đặc biệt cả. Sau khi Lãnh Băng Cơ kiểm tra xong mấy con chuột thì cũng đã sai người xử lí sạch sẽ cả rồi, thứ duy nhất nàng để sót chính là một con dao mổ nàng để quên trên bàn!
Thẩm Phong Vân lập tức mở to hai mắt, máu cả người như sôi trào bốc thẳng lên đầu, hơi thở cũng cũng trở nên gấp gáp hơn.
Hắn đã từng thấy con dao mổ đó ở chỗ Lãnh Băng Cơ!
Chính là lần Tê Cảnh Vân bị Lãnh Băng Cơ khống chế ngược trên xe ngựa, Tê Cảnh Vân rất tò mò với con dao trong tay nàng, lúc uống rượu ở Phù Sinh Các còn cố ý cầm trong tay ngắm nghía.
Công nghệ chế tạo ra lưỡi dao đó rất tinh vi, thợ rèn bình thường không thể làm ra được, ngay cả tài liệu làm ra nó cũng cực kì kỳ lạ. Ngoại trừ ở chỗ Lãnh Băng Cơ ra thì hắn chưa bao giờ từng thấy loại dao này ở nơi khác. Sao nó lại xuất hiện ở nơi này?
“Người ở đây là ai?”
Thủ lĩnh của đám quan sai từng thẩm vấn vài người dân gặp nạn, hắn thành thật bẩm báo: “Họ cũng không biết, chỉ đoán rằng đó là một vị nữ đại phu, tên là phu nhân Lương Khương”
Nữ đại phu ư? Trái tim của Thẩm Phong Vân siết chặt lại, sao hắn lại cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy, giống như đã được nghe ở đâu rồi vậy: “Trông người đó thế nào?”
“Xem phong thái và sự tao nhã thì tuyệt đối không phải người bình thường, có điều người đó đeo khăn che mặt, không thấy rõ gương mặt, nghe giọng nói cũng không phải là dân bản xứ: “Vậy sao những người dân gặp nạn này lại tới đây sinh sự?”