Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 960

Chương 960

Người sống tốt nhất là nằm sấp trên mặt đất, không được ngẩng đầu hay quay đầu lại nhìn, càng không được phát ra bất cứ tiếng động gì quấy nhiễu âm binh hành quân, không thì dương hỏa trên vai sẽ dập tắt, sau này thế nào cũng bệnh nặng một trận.

Gần đây người miền núi ở Dự Châu liên tiếp gặp phải âm binh qua đường.

Theo như người đã tận mắt chứng kiến kể, khi ấy sắc trời đen kịt, bầu không khí u ám đáng sợ, môt toán người mặc đồ trắng điều khiển hai ba mươi cỗ xe ngựa, trên mỗi xe ngựa chở một cái quan tài, đi trên quan đạo.

Cảnh tượng đó cực kỳ giống đội ngũ đưa tang, tràn ngập âm u và đáng sợ. Chỉ có điều, có nhà nào mà trong một lần đưa tang lại có tới mấy chục cái quan tài chứ?

Tất cả những người tận mắt chứng kiến điều đó đều sợ đến nỗi run bần bật, không dám phát ra tiếng, thật thà năm sấp trên mặt đất, đến tận khi đội ngũ đi mất không còn nhìn thấy nữa.

Dân gian nói đến loại quỷ thần này đều tràn đầy kính sợ, nhưng cũng lan truyền nhanh đến chóng mặt, lập tức lan nhanh, truyền đến nỗi sôi sùng sục.

Mọi người đều rất sợ hãi, cũng không dám ra đường giữa đêm hôm khuya khoắt nữa, cho dù là có người ra khỏi thành vào ban đêm thì người canh giữ cổng thành cũng có lòng tốt mà nhắc nhở một câu: “Cẩn thận gặp phải âm binh mượn đường”

Tục ngữ nói, việc xảy ra khác thường nhất định có điều kỳ lạ, Mộ Dung Phong nhạy bén phát hiện ra sự không đơn giản. Nhất là lúc âm binh qua đường, ba mươi cái quan tài trên xe ngựa càng có nhiều bí ẩn.

Hắn dẫn theo binh lính đi điều tra hiện trường nơi sự việc xảy ra, còn tìm được người tận mắt chứng kiến khi đó, hỏi thăm kĩ càng chuyện đã xảy ra. Kể cả những xe ngựa đó là kiểu dáng gì, hình dáng của âm binh ra sao, có chỗ nào khác thường không?

Tiếc là những người chứng kiến sợ tới mức hồn cũng bay mất, trong đầu trống rỗng, tất cả đều nơm nớp lo sợ nằm bò trên đất, ai dám tìm đường chết mà ngẩng đầu lên kiểm tra?

Sau khi hỏi thăm, hắn càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, lập tức sai người báo cho Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ trầm ngâm chốc lát, lập tức hiểu được ý của Mộ Dung Phong, hắn hoài nghi đối phương có thể chính là đám cướp đã cướp bóc nhà họ Cừu, thông qua cái gọi là lời đồn về âm binh qua đường khiến cho lòng người thấy sợ hãi, đạt được hiệu quả là tránh tai mắt của mọi người.

Như vậy, đối phương có thể ngày nghỉ đêm đi, không bị quấy nhiễu mà thuận lợi chuyển bạc đi.

Đôi mày thanh tú của Lãnh Băng Cơ nhíu chặt, nhìn chằm chăm thư từ Mộ Dung Phong đưa tới một hồi lâu, khóe môi hơi nhếch, dặn dò: “Thay đổi tuyến đường hành quân, hội họp với Phong vương gia.”

Quan đạo lan truyền tin đồn âm binh mượn đường đã lâu năm, bởi vì xung quanh vắng vẻ, phải đi xuyên qua rừng, có nhiều bọn cướp qua lại, cho nên khách thương bên ngoài không muốn đi con đường này, phần lớn là người đi đường đi.

Mới đây, bởi vì chuyện âm binh mượn đường, con đường này càng thêm vắng lặng, đặc biệt là vào ban đêm, mặt trời còn chưa xuống núi thì đã không thấy bóng người, rừng núi âm u vắng vẻ, càng rùng rợn hơn.

Thợ săn Trương Tam ở vùng này một mình đi trên quan đạo vắng vẻ, không thèm để tâm đến nỗi sợ hãi. Bởi vì thê tử của hắn ta sắp chuyển dạ, nghe nói vị trí bào thai không đúng lắm, hắn ta phải đến làng đối diện mời bà đỡ đến.

Hắn ta đi vội, mồ hôi chảy ra khắc người, áo bông lót bên trong cũng dán sát lên lưng.

Đột nhiên, chim trong cánh rừng ở hai bên đường bay “phành phạch’ lên, xông thẳng lên trời.

Ban đêm chim kinh sợ bay đi, nhất định có biến cố.

Hắn ta bỗng nhớ tới gần đây lan truyền rất xôn xao chuyện âm binh mượn đường, khiến hắn ta sợ mất mật một hồi.

Bản thân sẽ không gặp xui xẻo như vậy chứ?

Trong tay hắn ta xách theo một con gà trống đốm, là quà gặp mặt vì đã quấy nhiễu bà đỡ nghỉ ngơi lúc nửa đêm, nếu không thì sợ bà tử người ta không bằng lòng đi lại.

Bình Luận (0)
Comment