Chương 972
“Có thể nói là như vậy, nhưng cũng không hản là thế. Dù sao, thì Phi Ưng Vệ không phải đều bị Phong Vương gia thu thập sạch sẽ tất cả rồi sao? Phi Ưng Vệ này của ta, có chút thay đổi so với trước, chỉ là vẫn giữ lại cái tên này thôi”
Mộ Dung Phong vẫn có chút khó tin: “Tê Cảnh Vân để Phi Ưng Vệ cho nàng? Vậy, nàng đã làm chuyện đó?”
“Chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Phong tựa hồ nhận ra điều gì đó, hắn lẩm bẩm rồi lại tự phủ nhận: “Không phải, không có khả năng là nàng làm. Chỉ là, năm năm trước, nàng không phải là đã rời khỏi kinh thành sao? Như thế nào còn có liên quan đến Phi Ưng Vệ của Tê Cảnh Vân?”
Lãnh Băng Cơ liền ngắn gọn kể lại chuyện Tê Cảnh Vân quen biết với mình, một lời đem mọi chuyện kể ra hết.
“Lúc ấy ta một thân một mình lại không muốn dựa vào Cừu thiếu chủ, cho nên sau khi tiếp quản Phi Ưng Vệ, ta cũng không giải tán toàn bộ, không ngờ năm năm nay lại lớn mạnh đến như vậy”
“Cho nên, nàng mới biết được chuyện bí mật kia của Lý Thượng Thư phu nhân, biết được chuyện của bản vương?”
Lãnh Băng Cơ lại tiếp tục nói thêm: “Tình cờ lúc trước khi phụ hoàng muốn gả Lục Vu cho vị công tử của phủ nguyên soái Tấn Châu. Vì để phòng ngừa vạn nhất thay cho Thẩm Vân Phong nên ta có gài thêm người vào đó để nghe ngóng một chút thông tin trong phủ. Cho nên nếu phủ nguyên soái ở Tấn Châu có điểm gì bất thường chúng ta có thể nhanh chóng biết được tình huống ở đó.”
Mộ Dung Phong khẽ nhíu mày: “Vậy nàng lấy được những tin tức gì rồi?”
“Làm sao có thể dễ dàng lấy được tin tức như vậy?” Phó nguyên soái này là người làm việc khiêm tốn, ổn thỏa, lại khôn khéo thông minh. Cho nên ông ta mới có thể ngồi vững vàng ở vị trí nguyên soái Tấn Châu lâu như thế, đến ngay cả phụ hoàng cũng không tìm được sai lầm nào để giáo huấn. Ngoại trừ mấy năm gần đây, Phó nguyên soái và Nhị hoàng thúc bắt đầu có qua lại gần gũi khiến phụ hoàng nghỉ ngờ ra, thì trước đó ông ta chưa từng phạm sai lầm quá lớn nào.
Nhưng nếu thật sự muốn tìm lỗi thì Phó nguyên soái này có lợi dụng chức vụ của mình giúp thương nhân ở Tấn Châu vận chuyển hàng hóa lậu. Từ đó ông ta có thể thu được một chút lợi nhuận cho bản thân, nhưng đây cũng không thể tính là sai lầm quá lớn”
“Khoan, nàng nói là ông ta vận chuyển hàng hóa? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Tấn Châu là nơi có rất nhiều thương nhân thường xuôi nam ngược bắc, trong số đó cũng không thiếu những người buôn lậu một số hàng hóa bất hợp pháp để kiếm lợi nhuận. Mà những hàng hóa này nếu bị điều tra ra được sẽ không chỉ đơn giản bị tịch thu toàn bộ mà người buôn bán hay vận chuyển cũng sẽ bị xử phạt rất nặng. Tuy nhiên nếu như họ có thể trà trộn được vào các đoàn quan binh áp giải lương thảo và các hàng hóa khác thì khi vượt qua các trạm kiểm tra sẽ không lo bị bắt vì chỉ cần là quan văn thì sẽ được miễn kiểm tra. Rất nhiều thương nhân giàu có ở Tấn Châu biết được điều này liền †ìm cách lách luật để buôn bán hàng lậu. Họ chỉ cần tìm đến nguyên soái thành Tấn Châu, xin ông ta giúp vận chuyển hàng hóa, sau đó rút ra một phần lợi ích hối lộ nguyên soái vậy là được rồi. Người của ta đã bắt được sơ hở của ông ta nhưng do ông ta làm việc quá cẩn thận nên ta chưa thể thu thập được đầy đủ bằng chứng”
Mộ Dung Phong nhíu mày suy nghĩ, sau đó hắn khẽ mỉm cười: “Vậy nàng còn đứng đó làm cái gì? Chúng ta đi phủ nguyên soái một chuyến nào, biết đâu may mắn còn gặp được Nhị hoàng thúc đấy”
“Đi phủ nguyên soái làm gì? Chúng ta ở nơi này vẫn có thể nắm bắt được tin tức ở đó mà” Lãnh Băng Cơ nghỉ hoặc hỏi.
“Hiện tại một vạn thiết ky tất cả đều đang theo Vu phó tướng đi tới thành Lạc Dương, bên phía chúng ta lại không mang theo một binh lính nào. Mà sớm hay muộn chúng ta cũng phải đụng độ với lũ tặc nhân kia, đến khi ấy bị rơi vào thế bất lợi sẽ là chúng ta. Vậy nên còn không bằng bây giờ đi tới phủ nguyên soái thành Tấn Châu, mượn binh lính ở Tấn Châu thành của Phó nguyên soái. Không chỉ thế ta còn muốn thuận tiện nhìn xem Nhị hoàng thúc cùng vị nguyên soái này đang có âm mưu gì?”
Đúng vậy.
“Vậy chúng ta là trực tiếp tới hay là bí mật thăm viếng?”