Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia

Chương 2

Oa... oa... tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vọng từ trong phòng ra. Lê Bảo Ngọc mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một chiếc chăn gấm màu đỏ, xung quanh đang có rất nhiều người đang đi lại vội vàng. Một người đàn bà đang lau người và cuốn chăn cho cô. Khoan đã sao cô... cô lại là một đứa trẻ thế này. Cô đưa mắt nhìn khắp nơi trong phòng, muốn cất tiếng hỏi thì lại thành tiếng khóc, trong lòng khó chịu, thầm chửi một tiếng.

"Hu...hu... số cô sao lại thế này chứ. Họa vô đơn chí, bị tai nạn bỏ mạng, giờ tỉnh lại biết mình sống lại thì lại là một đứa trẻ vừa mới sinh ra là sao đây."

"Phu nhân người vừa mới sinh, xin hãy nghỉ ngơi để lấy lại sức ạ."

"Để ta nhìn nữ nhi của ta một chút..."

Tiếng người nói chuyện bên cạnh cứ đều đều vang lên. Lê Bảo Ngọc rất muốn nhìn thấy người mẹ của kiếp này của cô, nhưng với thân thể của một đứa trẻ như thế này, cô thật không biết phải làm sao cả. Rất nhanh một người phụ nữ trung niên đi đến bên cạnh ôm cô nên, đưa đến cạnh một người phụ nữ còn khá trẻ, nhưng có lẽ vừa trải qua một cuộc sinh nở tốn nhiều sức lực nên nhìn hơi suy yếu và mệt mỏi. Người này cũng mặc trang phục của thời cổ, lần này cô đã nhìn kỹ rồi, trong lòng lộp bộp một tiếng.

" Xong rồi... xong thật rồi. Tai nạn, sống lại thành đứa nhỏ mới sinh thì cũng thôi đi, giờ lại thêm phần xuyên không nữa...hu...hu..."

Oa...oa...tiếng khóc của đứa bé lại vang lên. Trần Bảo Bình vội vàng vỗ về, cho người kéo rèm mỏng che lại vạch áo lên cho con bú.

Oa...oa... đứa nhỏ cứ lắc đầu nguầy nguậy không chịu ú, chân tay qua loạn xạ.

Lê Bảo Ngọc muốn thét lớn, không muốn, ta đã hai mươi tuổi đầu rồi mà còn bắt ta ú ti sao, ta không chấp nhận. Nhưng những tiếng nói của cô giờ chỉ có là tiếng khóc mà thôi.

Trần Bảo Bình nhìn nữ nhi chân tay đang cua loạn xạ, khóc lóc om xòm. Trần Bảo Bình khẽ ôm con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Giọng nói nhẹ nhàng du dương vang lên.

"ngoan... ngoan nào... mẫu thân thương... thương... thương... nào... ăn ngoan nào... ăn để nhanh lớn nha... ngoan..."

Lê Bảo Ngọc nghe lời vỗ về của người mẹ kiếp này của cô, một cảm giác ấm áp bao trùm lấy cô. Có lẽ kiếp trước cô đã sống một đời cô độc, không tình thương của cha mẹ, nên kiếp này ông trời thương xót bù đắp lại cho cô ở thế giới này đây. Cô Chớp mắt nhìn Trần Bảo Bình nụ một nụ cười, rồi cúi đầu bắt đầu làm nhiệm vụ của một đứa bé mới sinh là ăn sữa mẹ.

Trần Bảo Bình nhìn nữ nhi đang ngoan ngoãn ăn sữa trong ngực mình, nở một nụ cười dịu dàng, tràn đầy cưng chiều.

Sau khi ăn no xong Lê Bảo Ngọc lại giáo giác đôi mắt nhỏ của mình nhìn khắp nơi, quan sát.

Cửa phòng được mở ra, bước vào là một lớn một nhỏ, không ai khác chính là Lê Trọng Nghĩa dắt tay Lê Trọng Nam đi đến bên giường. Ông ngồi xuống, nắm tay Trần Bảo Bình ánh mắt thâm tình, giọng nói xúc động, trầm ấm nói.

"Ái thê cực khổ cho nàng rồi... cảm ơn nàng..."

Trần Bảo Bình nhè nhẹ lắc đầu, mỉm cười nhìn lại Lê Trọng Nghĩa.

"Không cực khổ... phu quân... sinh con cho chàng thiếp thực sự rất hạnh phúc... chàng mau xem nữ nhi của chúng ta này..."

Lê Trọng Nghĩa nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ từ tay thê tử của mình. Nhìn đứa nhỏ đang nhìn mình ông khẽ cười âu yếm, hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ đang cua nhẹ kia một cái, từ ái nói.

"Nữ nhi ngoan... chào mừng con đến với chúng ta... phụ thân rất yêu con..."

Lê Bảo Ngọc nhìn người đàn ông đang bế mình, chớp chớp mắt, đây chính là người cha kiếp này của cô a. Một nụ cười ngây thơ nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhìn thấy con gái cười với mình Lê Trọng Nghĩa kích động, vui vẻ nói với thê tử.

"Ái thê nàng xem... nữ nhi của chúng ta đang cười với ta này..."

Trần Bảo Ngọc gật đầu mỉm cười. Bà quay sang nhìn đứa con trai đang đứng đó vẫy lại gần, nhẹ nhàng, vuốt tóc cậu nói.

"Trọng Nam mau lại đây, con xem muội muội của con này, có đáng yêu không..."

Lê Trọng Nam đến gần hơn để nhìn muội muội của mình, gật đầu lia lịa.

"Mẫu thân... muội muội thật đáng yêu... sau này con sẽ làm một ca ca tốt để bảo vệ muội muội..."

Trần Bảo Bình gật đầu, cười âu yếm với con trai.

"Tốt... mẫu thân tin con sẽ là một ca ca tốt..."

Lê Trong Nam nhìn mẫu thân gật đầu, lại nhìn muội muội trên tay phụ thân mình, khẽ nói.

"Con có thể ôm muội muội một lát được không?"

"Được chứ... nào lại đây, con ngồi xuống đây nào..."

Lê Trọng Nghĩa vừa nói vừa chỉ vào một cái ghế đặt gần đó, rồi cẩn thận đặt nữ nhi nhỏ nhắn vào lòng nhi tử, chỉnh lại tư thế cho Lê Trọng Nam ôm muội muội của cậu.

Lê Bảo Ngọc nhìn người đang bế mình, biết đây là anh trai mình cô lại nở một nụ cười chào hỏi. Cho dù rất muốn nói tiếng chào hỏi với gia đình mới của mình, nhưng tất cả những gì cô có thể làm bây giờ chỉ có thể là cười mà thôi. Chứ cô mà nói được chắc dọa cho họ chạy mất quá...

Lê Trọng Nam ôm muội muội trong lòng một cách cẩn thận, miệng cười tươi, giọng nói trong trẻo nói với muội muội nhỏ.

"Chào muội muội... ta là ca ca của muội... ta rất yêu quý muội... từ nay ca ca sẽ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ muội."

Trần Bảo Ngọc nhìn một đôi huynh muội ngồi đó, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc lớn lao, mỉm cười. Bà nhìn sang phu quân mình nhẹ giọng hỏi.

"Phu quân... chàng định đặt tên cho nữ nhi của chúng ta là gì?"

Lê Trọng nghĩa nhìn thê tử, gật đầu cười.

"Ta đã nghĩ ra rồi... tên của nữ nhi là Lê Bảo Ngọc..."

"Lê Bảo Ngọc... tên rất đẹp..."

Trần Bảo Bình gật đầu tán thưởng với phu quân mình.

Bên này Lê Bảo Ngọc nghe được cũng cười thật tươi, xem ra đúng là ý trời mà. Thế mà tên của người cha kiếp này đặt cho cô lại trùng với tên của kiếp trước của cô, thật là kỳ diệu.

Lê Trọng Nam ôm muội muội, thấy muội muội cười liền nói.

"Muội muội cười... muội muội cũng thích tên này nha... Lê Bảo Ngọc... Ngọc Nhi ca ca sẽ gọi muội là Ngọc Nhi nha... cười một cái đồng ý nào..."

Lê Bảo Ngọc nghe ca ca nói liền cười một cái. Lê Trọng Nam kích đông hô nên.

"phụ thân... mẫu thân... muội muội nghe hiểu ý con đó... muội ý đồng ý để con gọi muội ấy là Ngọc Nhi này..."

Nghe vậy cả hai phu thê Lê Trọng Nghĩa, Trần Bảo Bình đều cười hạnh phúc.

(Còn tiếp)

Kiều Lê: mọi người ủng hộ mình nha. Lần đầu viết cổ trang có gì sai sót mong mọi người cho xin ý kiến để truyện có thể hoàn thiện hơn.
Bình Luận (0)
Comment