Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia

Chương 59

Nếu lần tranh quyền này không khống chế tốt, bạo loạn xảy ra vậy thì người chịu khổ nhiều nhất là bách tính thiên hạ. Cơ nghiệp mấy trăm năm sẽ bị hủy hoại...

Long Hiền Lương nhíu mày trầm tư, phụ hoàng người là đang muốn làm gì?

Long Hiền Sơn đứng bên cạnh cũng không khỏi trầm mặc, tại sao những đời trước cho dù có tranh đoạt cũng không đến nỗi như đời này của bọn hắn, huynh đệ tương tàn, đuổi cùng giết tuyệt... Nếu là hắn... nhưng hắn phải làm sao?...

Trong cung có biến, nhưng tin tức đã bị phong tỏa không truyền ra ngoài, nhưng bên ngoài khi những cánh quân kéo về ngày càng nhiều thì bách tính giường như cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng, vậy là bắt đầu loạn dần lên.

Trên giang hồ người trong võ lâm cũng bắt đầu cảm thấy có chút bất ổn, một vài môn phái đã có hành động, nhưng rất nhanh đã bị trấn áp lại, bị khống chế cho yên vị...

Mà trong cung trận chiến giằng co ngày một khốc liệt hơn nhiều. Tất cả loạn thành một đoàn, mà Long Hiền Sơn cùng Long Hiền Lương lại không có bất cứ một động tĩnh gì...

Thái Hậu nhìn cảnh hỗn loạn này chỉ có thể thở dài, đóng cửa niệm kinh, không màng thế sự bên ngoài... Long Hiền Lương phân phó thêm rất nhiều nhân thủ bên cạnh bảo vệ thái hậu, điều này khiến bà cảm động cũng là đau lòng...

~~~~~~~~

Phủ Lương Vương.

Đào Chi Lan ung dung vuốt nhẹ móng tay cười khẩy một cái...

"Các người khống chế tất cả lại ta..."

Lê Bảo Ngọc bị trói lại giam trong một mật thất tối om, trong lòng không khỏi cười thầm "cuối cùng cũng ra tay rồi"

Đào Chi Lan đi vào bên cạnh nàng ta là một lão trung niên. Đào Chi Lan khom người xuống nắm lấy cằm của Lê Bảo Ngọc mà nói.

"Lương Vương phi... ngươi cảm thấy thế nào? Quà này ta tặng ngươi không có tệ chứ..."

Lê Bảo Ngọc hơi rụt vai lại nhìn Đào Chi Lan...

"Ngươi... tại sao... tại sao lại bắt ta?"

Đào Chi Lan:"Haha... tại sao lại bắt ngươi ư?...tại vì... ngươi... là Lương Vương phi... là người trên đầu quả tim của Lương Vương..."

Lê Bảo Ngọc " Ngươi muốn dùng ta uy hiếp Lương Vương?"

Đào Chi Lan:"Không... không hề... chỉ là... muốn ngươi tới làm bạn với vài người..."

Tiếp theo đó từ bên ngoài Hà Minh Tú cùng hài tử của nàng cũng bị trói tới.

"Đệ phụ..."

Hà Minh Tú nhìn thấy Lê Bảo Ngọc cũng bị nhốt ở đây thì hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Hài tử bên cạnh giường như bị dọa sợ mà co rúc bên cạnh mẫu thân.

Lê Bảo Ngọc nhíu mày thật chặt. Những kẻ này...

Đúng lúc này người đàn ông trung niên kia mới lên tiếng.

"Hai vị vương phi... hoan nghênh hai người tới làm khách...haha... lão phu chỉ muốn nhờ cậy hai người chút chuyện, muốn để hai người giúp ta nói với hai vị vương gia cho chúng ta mượn binh quyền trong tay dùng mà thôi..."

Thì ra là nhằm vào binh quyền trong tay của hai huynh đệ Long Hiền Sơn và Long Hiền Lương... xem ra...

Lê Bảo Ngọc trong lòng tính toán một phen liền nói.

"Mượn binh quyền sao? Ngươi nghĩ chúng ta nói thì hai người họ sẽ giao ra... các người đánh giá bọn ta phải chăng là quá cao rồi..."

Đào Chi Lan:"Haha... ta nghĩ rằng cái này phải thử đôi chút mới có thể biết được..."

Nói rồi hai người kia đi ra ngoài đóng cửa lại, thả vào trong phòng một ít khói trắng.

Lê Bảo Ngọc cười cười, hay lắm vậy nhưng lại dùng Cổ Mây để khống chế, thao túng bọn họ...

Lê Bảo Ngọc dùng nhẫn Hoa Mai điều chỉnh cắt dây trói, cởi xong dây trói liền đi tới cởi trói cho hai mẫu tử Hà Minh Tú. Lại từ trong người lấy ra ba viên thuốc màu đỏ mỗi người uống vào một viên. Khi ba người uống thuốc xong thì lại thấy từ bên ngoài bò vào rất rất nhiều côn trùng.

Lê Bảo Ngọc không khỏi nghiến răng lại, bọn người này thực quá bì ổi rồi, lại có thể dùng cả Cổ Trùng tới đối phó với nữ nhân và tiểu hài tử, thật là qua bỉ ổi...

Long Cảnh Trí nhi tử của Long Hiền Sơn và Hà Minh Tú nhìn thấy cảnh này sợ đến hét thất thanh, ôm chặt lấy mẫu thân của mình.

Hà Minh Tú cũng bị dọa cho sợ đén nỗi hai chân run rẩy, đứng sát phía sau Lê Bảo Ngọc.

Lê Bảo Ngọc cố gắng trấn tĩnh lại đôi chút, an ủi hai mẫu tử Hà Minh Tú.

"Tẩu tẩu...không sao đâu. Tẩu ôm chặt lấy Trí nhi, trấn an nó... phải thật bình tĩnh..."

Hà Minh Tú cố nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu.

"Tẩu... tẩu biết rồi..."

Lê Bảo Ngọc nhìn lũ côn trùng ngày một đến gần, mà trên trán đã là một tầng mồ hôi lạnh rót xuống... Cổ trùng này ghê ghớm ra sao nàng rất rõ, nếu không tìm được cách thoát ra khỏi đây thì chỉ có nước làm mồi cho chúng, mà bị cổ trùng ăn thịt thì chỉ trong một thời gian ngắn thôi cũng sẽ chỉ còn là một đống sương trắng mà thôi.

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment