Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 90

Ba ngày sau, Dung Tú rốt cục chậm rãi mở mắt ra. Cô vừa hôn mê, là nằm bẹp suốt ba ngày liền.

Bình thường nữ chủ tiểu thuyết xuyên không đều là chiến sĩ thi đua. Lợi dụng dịp té xỉu này, sau khi tỉnh dậy, thông thường bọn họ đều hồi hồn xuyên về nơi ở trước kia, sau đó lại tiếp tục diễn vở kịch “tình sâu thẳm mưa mông lung” cảm xúc tràn trề. Muốn bao nhiêu rối rắm có bấy nhiêu rối rắm, muốn bao nhiêu cảm động có bấy nhiêu cảm động.

Tóm lại mục tiêu của bọn họ chính là không moi được nước mắt của khán giả thì chết sống cũng không chịu quay về.

Cô ~~[╯﹏╰]b. ( = botay.com)

Thế nhưng, chung quy thái độ lười biếng chây lười vẫn luôn tồn tại. Ví dụ như cô gái trong câu chuyện của chúng ta đây. Nếu bạn hỏi ba ngày nay cô ta làm gì. Cô ta khẳng định sẽ bảo bạn rằng, ngoại trừ ngủ, chính là gặp mặt Chu Công. Về phần chuyện hồi hồn gì gì đó, cô đã sớm quăng nó lên chín tầng mây.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi!!!” Tiểu Thúy thấy Dung Tú hé mở mí mắt, thập phần kích động tiến lên vỗ cô hai cái, sau đó nước trong hốc mắt liền không tự chủ được chảy xuống.

“A……” Dung Tú bị hai quyền này của nàng ta đánh trúng thiếu chút nữa lại nghẹn khí.

“Tiểu thư…… Cuối cùng người đã tỉnh……” Tiểu Thúy thấy mình đập Dung Tú hai cái, dáng vẻ cô như sắp phun máu đến nơi, chứng tỏ đây không phải mộng. Thế là từ rơi nước mắt biến thành gào khóc.

Trong phòng có đốt hương an thần, Dung Tú như cái thây khô nằm trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, biểu tình rất bình tĩnh, nội tâm đản đản đau….. Khóe miệng cô giật giật, thật sự muốn một cước đá văng bạn nhỏ Tiểu Thúy mập mạp này. Mới có mấy tháng, người này sao lại béo thành như vậy. Hơn nữa, cô có béo lên thì mặc cô, mắc mớ gì cô cố tình đem thân thể to mọng của cô đặt ở trên người tôi. Nặng quá đi mất! [Nhịn không đc xen vào: Tú Tú à, cái này là tự làm tự chịu à nha. Tiểu Thuý mập lên không phải là do cô hay sao. Thỉnh quý độc giả xem lại chương 77 chứng thực lời tôi nói có đúng không]

“Tiểu thư…… Người rốt cục đã tỉnh!” Bên này còn chưa giải quyết xong Tiểu Thúy thì Dung ma ma đã tới. Vừa thấy Dung Tú, mắt bà liền sáng rực lên như phát hiện được vàng. Trực tiếp lao thẳng tới, lại vây quanh đầu giường, nước mắt già nua bắt đầu tung hoành ngang dọc.

“Tiểu thư, cuối cùng người đã tỉnh! Nếu lão gia biết người tỉnh rồi, nhất định sẽ mừng lắm đó!” Dung ma ma lau nước mắt chua xót nói. Giọng của bà quá mức bi thương, Dung Tú nhịn không được quay đầu nhìn bà một cái.

Dung ma ma thấy cô quay đầu nhìn, nước trong hốc mắt càng trào ra mãnh liệt. Bà run rẩy, chần chờ một chút, sau đó mới hạ quyết tâm nói :“Tiểu thư, sau này người hãy sống cho vui vẻ. Vương gia cho dù thật sự hưu người thì có sao, hắn cùng tiện nhân kia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa hiện tại…… Lão gia vì người mà đánh tiện nhân kia mấy bạt tai…… Giờ thân mang tội danh mưu hại hoàng tự…… Chỉ sợ lúc này lành ít dữ nhiều…… Tiểu thư người không thể cô phụ tâm ý của lão gia nhé……”

Đầu Dung Tú lập tức tỉnh táo, nhìn lại chiếc giường mình ngủ, cũng không phải vương phủ, mà là phòng của mình ở Dung phủ. Hơn nữa cô tỉnh lại lâu như vậy, cũng không phát hiện hai người Dung Dịch cùng Tô Tích Lạc.

“Cha ta giờ rốt cuộc thế nào ?” Dung Tú chống người dậy, muốn xuống giường xỏ giày. Đầu óc nhất thời thiếu dưỡng khí, cô vừa đứng dậy, một trận choáng váng kéo tới. Cả người cô lung lay, nhưng vẫn vội vàng xuống giường mang giày.

“Tiểu thư…… Người cứ nghỉ ngơi trước đã……” Dung ma ma cùng Tiểu Thúy cuống quít chạy tới đỡ cô.

“Cha ta hiện giờ rốt cuộc thế nào?” Dung Tú hất tay bọn họ ra, lớn tiếng hỏi.

Hai người nhìn nhau, Dung ma ma ấp a ấp úng nói: “Sáng nay lão gia bị Hoàng Thượng truyền vào cung, nói là mưu hại hoàng tự, muốn truy cứu tội của ngài ấy. Lục Vương gia nghe nói bây giờ đang quỳ ngoài ngự thư phòng, muốn xin Hoàng thượng tha cho lão gia……”

“Chuẩn bị ngựa!” Dung Tú vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch. Trong lòng cô từ lâu đã xem Dung Dịch như cha ruột, hơn nữa, Dung Dịch thật sự đối xử với cô rất tốt.

Dung ma ma cùng Tiểu Thúy nghe vậy lại khuyên lơn hồi lâu. Dung Tú cũng không để ý tới bọn họ. Cô sai người chuẩn bị xe ngựa, rồi ra lệnh xa phu đánh xe tới hoàng cung.

Đến hoàng cung, cô căn bản không có tâm tình mà thưởng thức cảnh sắc hoàng cung. Bởi vì hoàng hậu từng cho cô một khối lệnh bài, nói là khối lệnh bài này tượng trưng cho ý chỉ hoàng hậu, cầm nó thì có thể đi lại tự do trong hoàng cung. Dung Tú cầm khối lệnh bài này, rất nhanh đã tới bên ngoài ngự thư phòng.

Từ rất xa đã thấy một bóng người màu trắng quỳ gối trên thềm đá lạnh lẽo. Mũi cô cay cay, nước mắt không nhịn nổi đã ngân ngấn trong hốc mắt.

“Biểu ca……” Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể nghẹn ngào thốt ra lời chào hỏi đơn giản này.

Thân thể Tô Tích Lạc cứng đờ, mừng rỡ quay đầu lại, Dung Tú mặc bộ áo xanh duyên dáng yêu kiều đứng sau lưng hắn. “Muội tỉnh khi nào vậy?” Giọng nói Tô Tích Lạc lộ ra nỗi vui mừng khôn kể.

Dung Tú ngơ ngẩn đứng một bên, tường hồng ngói xanh, thềm đá bạch ngọc, Tô Tích Lạc cô đơn quỳ ở đó. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên gương mặt phủ bóng râm của ánh mặt trời, nỗi u buồn u ám tao nhã như hoa lan trên vầng trán hắn, hút lấy ánh mắt cô, như dòng suối trong suốt tinh khiết mùa xuân, lại nhuốm đầy nhớ thương nồng đậm, giống như mùa thu lá rụng tịch liêu.

Chỉ một cái liếc mắt, liền in dấu vào đáy lòng cô. Nhiều năm sau, quay đầu nhìn lại, cảnh tượng này như một tấm ảnh cũ ố vàng loang lổ vô cùng, nhưng lại tươi đẹp như vậy, mơ hồ thiêu đốt trái tim cô.

Thấy Dung Tú ngẩn ngơ nhìn mình, Tô Tích Lạc mím môi, tỏ vẻ thoải mái nói: “Tú Tú, không sao đâu. Dung đại nhân nhất định sẽ không có việc gì.”

“Biểu ca……” Dung Tú cắn môi, chậm rãi bước đến cạnh hắn, trực tiếp quỳ xuống. Muôn vàn cảm xúc trong lòng như tìm được nơi bộc phát, cô gục vào vai Tô Tích Lạc, khóc òa lên.

Sự tình biến thành cục diện hôm nay, đều là do cô tùy hứng.

Mỗi lần cô gây họa, đều là Dung Dịch cùng biểu ca đến giúp cô thu dọn tàn cuộc.

Còn cô chỉ trốn sau bọn họ, an nhàn hưởng thụ tất cả sự chăm sóc mà họ dành cho mình,

Nhưng bây giờ, bọn họ xảy ra chuyện, cô lại phát hiện mình chẳng thể giúp gì cho họ.

Tô Tích Lạc chau mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng an ủi, “Được rồi, Tú Tú muội đừng khóc!”

Hai người bọn họ quỳ gối cửa trước ngự thư phòng, người đến người đi, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của nhiều người. Đương nhiên cũng có thái giám đã sớm đem chuyện hai người bọn họ cùng quỳ ngoài ngự thư phòng bẩm báo lên Hoàng thượng.

Khi đó Hoàng Thượng chỉ hơi nâng mi mắt, thâm trầm nhìn ra ngoài cửa, rồi lại vùi đầu phê tấu chương. Thái giám tổng quản thấy Hoàng Thượng căn bản không xem trọng việc này, tự nhiên ông ta cũng không thể đem việc này ra coi trọng, phải nghe lời lãnh đạo, đây là việc một tổng quản tốt nhất định phải làm.

Vì thế, đám người ra ra vào vào ngự thư phòng đều không để tâm đến hai người, trực tiếp xem hai người bọn họ như không khí. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, hai người vẫn không được Hoàng Thượng triệu kiến.

Cũng may rốt cục vẫn có người đặc biệt để tâm đến việc này, hoàng hậu Trương thị vội vàng bãi giá từ Phượng Nghi cung đến. Thấy bóng dáng hai người quỳ trong gió rét lạnh run, trái tim liền đau như bị người ta bóp chặt.

Ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế. Trong lòng bà đã sớm biết, Tú Tú đứa nhỏ này quá đơn thuần, làm sao có thể đấu nổi tiện nhân kia đây.

Trong ngự thư phòng, Trương thị muốn nói lại thôi, chau mày, thở dài thườn thượt. Hoàng Thượng buông bút trong tay, lúc này mới chậm rì rì bước tới vỗ vai Trương thị, nói giọng trêu tức, “Hoàng hậu à, con cháu đều có phúc con cháu, nàng không cần lo lắng thay bọn chúng!”

Trương thị trong lòng hận không thể đá cho ông ta một cước. Cái gì mà con cháu đều có phúc con cháu hả, người đang quỳ gối ngoài cửa kia là con trai cùng con dâu của ông ta đó. Đã sắp được một ngày, một giọt nước cũng chưa uống, đang êm đẹp sao lại đem hai đứa nhỏ ra hành hạ vậy chứ.

Trái ngược với sự mất bình tĩnh của Trương thị, suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng thật ra rất tà ác. Đây thật đúng là cơ hội ngàn năm có một, ngẫm lại ngày thường lão hồ li Dung Dịch luôn chèn ép ông ta trên triều đình, giờ ông ta nhất định phải chỉnh lão hồ ly này tới bến. Hừ, đồ nhãi ranh, xem xem sau này lão ta còn dám kiêu ngạo như vậy không.

Hoàng Thượng nghĩ đến là tà ác, càng tà ác ông ta càng cười dữ hơn. Vẻ mặt lưu manh này bị Trương thị thu vào đáy mắt, bà chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu!

“Vậy Hoàng Thượng định xử lý chuyện Cẩn nhi cùng Tú Tú thế nào?” Trương thị mở miệng hỏi, cái mủ nhức nhối này nếu cứ giày vò như vậy, chỉ e sẽ càng lúc càng lớn, không bằng lần này xử lý triệt để đi.

Hoàng Thượng đắc ý vuốt vuốt râu, ánh mắt có vẻ thâm trầm mà giảo hoạt. “Chuyện đó…… Đương nhiên là thanh quan khó quản việc nhà……”

Trương thị nhịn không được lén lút trừng mắt khinh bỉ Hoàng thượng, lão quỷ này, không biết làm thế nào thì cứ việc nói thẳng, còn giả bộ làm ra vẻ ta đây đã định liệu trước. “Hoàng Thượng, vậy người định khi nào thì triệu kiến hai đứa nhỏ đáng thương kia?” Trương thị lo lắng nói, mắt thấy sắc trời đã tối dần, ban đêm gió ở đây lớn lắm đấy.

“Chuyện đó…… Chờ một chút xem…… Trẫm còn phải chờ một người tới mới có thể quyết định……” Hoàng Thượng khoác hoàng bào đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu thâm trầm nhìn màn đêm u ám.

Giống như là thử thách ý chí của hai người Dung Tú, lúc hoàng hôn, bầu trời kinh thành bắt đầu xuất hiện mấy cụm mây đen. Mà mấy cụm mây đen này bay đâu không bay, lại bay ngay phía trên hoàng cung. Mây đen nghìn nghịt, khiến lòng người càng lúc càng buồn bực.

Gió lạnh run người thổi tới, thân mình Dung Tú nhịn không được run run. Tô Tích Lạc nhíu mày, cởi áo ngoài trên người mình khoác lên người cô. Dung Tú liếc nhìn Tô Tích Lạc, thấy trên người hắn lúc này cũng chẳng mặc nhiều nhặn gì. Thế là cắn răng, trả áo lại cho hắn.

Hai người đang đùn đẩy, trên bầu trời đột nhiên bay tới những hạt mưa lớn, gió lạnh lại thêm mưa buốt như băng, cả hai cùng lao về phía họ……
Bình Luận (0)
Comment