Vương Phi Pháp Y

Chương 28


Vừa vào tới sân nhỏ của mình, nàng đã thấy nha hoàn Liễu Nhi bên cạnh Hầu phu nhân đang đứng trong phòng của mình, thấy nàng trở về vội vàng bước lên nghênh đón.

“Tam tiểu thư, phu nhân muốn mang ít hoa mai trở về phủ, bởi vì nhân công không đủ cho nên để cho Hà ma ma và Lục Ý cùng đi hái giúp, lão nô ở đây đợi ngài trở về để báo cho người một tiếng, đỡ người phải lo lắng.

”“Hả? Muộn như vậy rồi mà các nàng ấy vẫn chưa trở về sao?”“Đã hái xong rồi, phỏng chừng một lát nữa sẽ trở về, nô tỳ hầu hạ người trước.

” Liễu Nhi mỉm cười đi theo Nạp Lan Vân Khê vào trong phòng.

Vừa đi vào phòng, nàng ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, trong phòng tối đen như mực đèn cũng chưa được thắp, lập tức nàng cảm thấy kỳ lạ, lớn tiếng hỏi: “Tại sao không thắp đèn lên?”Bỗng nhiên dưới chân bị vấp, ngay sao đó bên tai nàng truyền đến tiếng cười khẽ của nam nhân, nàng lập tức cả kinh, lông tơ đều dựng cả lên.

“Tam tiểu thư, cẩn thận.

”Nạp Lan Vân Khê đang muốn cử động lại nghe thấy giọng nói có chút vội vàng của Liễu Nhi vang lên, ngay sau đó nàng ta bắt lấy cổ tay của nàng, Nạp Lan Vân Khê nhất thời bị nàng ta kéo lại, nàng biết mùi hương trong căn phòng này có vấn đề, nhưng lúc này cũng đã không còn kịp rồi, trong đầu nàng đột nhiên mê man không tỉnh táo nữa, nơi nào đó trong cơ thể dường như có luồng nhiệt bốc lên.

“Cút ngay, tiện tì.


” Nạp Lan Vân Khê trở tay quăng cho Liễu Nhi một cái tát, giãy dụa đẩy nàng ta ra, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn một chút sức lực cũng không có, chân mềm nhũn ngã vào một vòng ôm ấm áp.

“Lần này xem ngươi trốn thoát thế nào?”Giọng nói của nam nhân quen thuộc truyền đến, lòng Nạp Lan Vân Khê đột nhiên trầm xuống, giọng nói này chính là của Thẩm Tử Ninh, không thể ngờ được hắn ta vậy mà cũng tới chùa Bạch Vân, hơn nữa còn trực tiếp mò tới phòng của nàng, lúc này đây các nàng có phòng bị sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra nữa, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã từ trước tới nay của nàng đột nhiên có chút hoảng loạn.

“Thẩm Tử Ninh, ngươi đúng là một tên súc sinh.

”Toàn thân Nạp Lan Vân Khê mềm nhũn không có chút sức lực nào, thần trí cũng hỗn loạn mê man, cảm thấy chính mình sắp ngất đi rồi, lúc này Liễu Nhi đi tới dìu lấy nàng.

“Trong phòng sao lại tối đen như mực thế nào, không thắp đèn lên sao? Tiểu thư còn chưa trở về sao?”Lúc này trong sân đột nhiên truyền đến giọng nói của Hà ma ma và Lục Ý, Nạp Lan Vân Khê đang định mở miệng kêu cứu thì bị Liễu Nhi lấy một tấm khăn đưa lên bịt miệng nàng lại, nàng không thể chống đỡ được nữa, hôn mê bất tỉnh.

Lần nữa tỉnh lại, Nạp Lan Vân Khê thấy sắc trời vẫn đang tối đen, nàng nhìn ra bên ngoài, lập tức phán đoán bản thân không ngất xỉu quá lâu, thấy mình đang nằm trên mặt đấy, đêm đông vô cùng lạnh giá, trong phòng lại không có chậu than, từng đợt gió lạnh kéo tới, lạnh buốt đến thấu xương.

Lúc này cơ thể nàng lại càng lúc càng nóng, nàng biết chính mình lúc trước ở trong phòng mùi hương mà nàng đã ngửi thấy nhất định là hợp hoan hương, lúc này nàng cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào nữa, chỉ có thể ngồi dậy giãy dụa trước thôi.

“Hừ, hai người các ngươi ở bên ngoài canh giữa cho tốt vào, chờ lát nữa bổn công tử xong xuôi mọi việc, ta sẽ thưởng nàng ta cho các ngươi, sau đó, theo lời ta nói mà làm, hiểu rõ chưa?”Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, Nạp Lan Vân Khê đang bị luồng nhiệt nóng kia bức cho toàn thân khó chịu, nghe nói như vậy lồng ngực nhất thời tràn đầy lửa giận.

Thẩm Tử Ninh tên cầm thú này, lại dám xỉ nhục nàng như vậy, cho dù nàng phải lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch cũng không thể khoanh tay chịu trói.

“Vâng.

” Nghe vậy hai ngươi kia đồng thời đáp lại một tiếng.

Sau đó có tiếng bước chân vang lên, Thẩm Tử Ninh dường như muốn đẩy cửa đi vào.

“Bùm…” Lúc này bên ngoài đột ngột vang lên một tiếng.

“Âm thanh gì vậy? Đi xem xem.


” Thẩm Tử Ninh nghe thấy thanh âm kia khoát tay áo, hai người đám lại một tiếng rồi đi ra, còn hắn ta đứng tại chỗ để chờ.

“Vốn định giữ tính mạng của ngươi để chậm rãi chơi đùa, nhưng cô cô lại không cho phép ngươi sống, thật đáng tiếc, một mỹ nhân như hoa như ngọc vậy ta thấy cũng thương xót.

”Thẩm Tử Ninh dường như đang đứng bên ngoài chờ, lại nghe thấy hắn lẩm bẩm nói một mình.

Lúc này trên trán của Nạp Lan Vân Khê đã dần đổ mồ hôi, nàng run run từ trên người mình rút ra một con dao, chính là con dao ngày đó mổ đẻ cấp cứu cho An thân vương phi, lúc đấy nàng mổ đẻ cấp cứu xong sau khi đem con dao đi khử trùng, bởi vì do thói quen nghề nghiệp nên thuận tay để con dao vào trong lồng ngực, lại có thể quên trả cho Dung Ngọc, vừa rồi trong chớp nhoáng nàng đột nhiên nhớ tới con dao kia, mới sờ soạng thấy.

Nàng rút con dao ra, gắt gao nắm chặt trong tay, nghĩ đợi lát nữa nếu như Thẩm Tử Ninh bước vào, nàng cũng sẽ liều mạng cùng hắn đồng quy vu tận, tuyệt đối không để hắn lại gần người mình.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên có một tiếng động, ngay sau đó một bàn tay giữ chặt cánh tay nàng kéo nàng từ dưới đất đứng dậy, nàng vừa muốn hét lên một tiếng lại bị bịt miệng.

“Đừng nói chuyện, ta tới cứu ngươi.

” Một người dùng âm thanh chỉ có nàng có thể nghe được nói.

“Đắc tội rồi.

” Người kia khẽ nói, sau đó ôm lấy Nạp Lan Vân Khê từ cửa sổ bên cạnh lao ra ngoài.


Lúc này toàn thân Nạp Lan Vân Khê khô nóng khó chịu, thần trí hỗn loạn cũng đã không rõ ràng nữa, vừa rồi nàng mạnh mẽ chống đỡ, lúc này bị người ta ôm vào trong lòng, hơi thở nam tính mát lạnh từ trên người hắn xộc thẳng vào mũi nàng, còn có mùi hương trầm thủy mơ hồ, nhất thời tâm trí nàng xáo động, mất kiểm soát, không có được thuốc giải, lại càng thêm sốt ruột bất an.

“Ngươi trúng độc hợp hoan hương đúng không? Ta chỉ đành điểm huyệt đạo của ngươi trước, sau đó nghĩ cách giải độc cho ngươi.

”Người kia dường như cảm nhận được tình hình của nàng lúc này, chạy như bay một lúc sau mới ở bên tai nàng khẽ nói.

“Ngươi…là ai.

”Nạp Lan Vân Khê nhất thời nhớ tới lời của Dung Ngọc, lẽ nào hắn phái người tới cứu nàng sao?“Chủ tử lệnh cho ta tới cứu ngươi.

” Giọng nói của người kia đột nhiên có chút kì lạ, sau đó hắn vươn tay điểm huyệt đạo của nàng.

.

Bình Luận (0)
Comment