Vương Phi Quyền Lực

Chương 18


Ngựa chạy như bay trên đường, xung quanh toàn cây với cỏ, lâu lâu mới có vài căn nhà nhưng đều bị bỏ hoang.

Chắc khoảng một - hai ngày nữa mới đến thành Lạc Hi được.

Đi cũng được một ngày trời, dầm mưa đội nắng ai cũng đã thấm mệt, đành tìm đại một quán trọ để nghỉ qua đêm, ngày mai lại lên đường.

"Này Cao Hàn, vào đại quán trọ đó đi chứ ta mệt muốn xỉu rồi đây này" Cô mặt không cảm xúc, thản nhiên dựa vào người hắn.

Một tay ôm chú mèo trắng của mình tay còn lại thì chỉ vào một nhà trọ dành cho những người giàu có, quyền lực mới được thuê.

"Được, vậy chúng ta vào đó nghỉ ngơi đã" Nói rồi phi ngựa đến trước cửa trọ, binh lính cũng đi theo phía sau.

Bước vào thứ đập vào mắt cô lúc này là những thứ sang trọng lấp lánh, còn có cả những mỹ nữ, mỹ nam đang dâng rượu cho các vị công tử, thiếu gia.

Ở nơi hẻo lánh như này mà còn có chỗ ăn chơi như vậy đúng là làm người ta phải suy ngẫm.

"Khách quan cần gì ạ, sao lại nhiều binh lính thế này?" Bà chủ nơi đây khi thấy cô thì làm ra vẻ xem thường, khinh bỉ định cho người đuổi đi, nhưng khi thấy hắn thì bà ta lại trở nên thân thiện, hòa nhã và dễ gần, giả vờ để thăm dò hắn.

Chắc nghĩ hắn vừa đẹp trai vừa có tiền nên thái độ quay ngoắt chứ gì, hoặc cũng có thể sợ mình bị bắt vì tội gì đó.

"Ngươi mà cũng dám đứng trước mặt Hàn vương chỉ tay vào người của ngài ấy sao, muốn chết à?!!" Lâm Tấn định đi lên xử bà ta thì bị Lam Ly liếc nhìn nên đành ngậm ngùi lui xuống.

"H..Hàn vương sao, ôi không ngờ nên hẻo lánh thế này lại được vương gia đến thăm đúng là vinh hạnh của tửu lầu Huyền Lai, nào mời mọi người vào.

Để ta kêu người chuẩn bị phòng, xin các vị chờ một lát." Bà ta từ ngạc nhiên đến vui vẻ rồi lo sợ, uầy làm diễn viên thì chỉ có giải ảnh hậu mới xứng với bà ta.

"Vương gia" Mấy người có mặt ở đấy ai cũng bất ngờ nhưng không quên hành lễ với hắn nếu không muốn bị chém đầu.

Ở nước Lạc Hi không ai là không biết hắn - Hàn vương quyền lực ngút trời, nhưng cũng rất máu lạnh, nếu làm phật ý hắn, hắn sẽ hành hạ người đó đến mức phải cầu xin được chết.


Chứ hắn không thích giết ngay như vậy chẳng phải quá dễ cho chúng rồi sao, giữ lại để hành hạ cũng là một trong những thú vui biến thái của hắn.

Nhưng lại có rất nhiều người vẫn muốn được lấy hắn, nhưng đó chỉ là ước muốn, vậy nên nó sẽ không bao giờ thành thật.

"Tử Thanh đếm xem tất cả người của chúng ta là bao nhiêu, sắp xếp rồi báo số phòng cho bà chủ, ta và vương phi lên phòng trước" Nói rồi nắm tay cô đi, không thèm để tâm đến những người xung quanh đang nhìn mình.

Cả nam lẫn nữ đều say mê sắc đẹp của hắn, dù cho có bị thương một bên mặt phải đeo mặt nạ thì khí chất ngời ngời ấy vẫn không đổi.

Chiếc mặt nạ không hề làm giảm đi sức hút của vẻ đẹp ấy mà còn làm nó tăng lên đáng kể, giúp cho hắn trở nên hấp dẫn và thần thần bí bí, đẹp đến mê người.

Không ngờ hôm nay lại có dịp được gặp Hàn vương, không chỉ tài giỏi còn điển trai, bao nhiêu người muốn lao vào vòng tay to lớn ấy mà không được.

"Dạ rõ thưa vương gia" Tử Thanh nghe theo lệnh hắn, đi làm nhiệm vụ được giao.

Nhưng mắt vẫn luôn hướng về phía hắn và tất cả mọi người ở đây cũng vậy.

"Này, ngươi bỏ bùa họ à, sao họ cứ nhìn ngươi mãi thế, bổn cô nương vừa đẹp vừa dễ thương lại không nhìn.

Chắc chúng bị mù cả rồi" Cô tặc lưỡi, phê bình.

Người đẹp thì không nhìn lại đi nhìn người máu lạnh trái tim sắt thép này, thật là.

"Đúng vậy, chúng bị mù cả rồi.

Nhưng như vậy ta lại mừng vì không ai nhìn nàng ngoài ta, nàng luôn là mỹ nữ trong mắt ta" Hắn thâm tình nói, nhìn cô trìu mến.

"Thôi đi, mắc ói quá, dạo này ta thấy ngươi cứ sao sao ý.


Suốt ngày nói ba câu đường mật, sến súa nhưng may cho ngươi là có cái mặt tiền cũng đẹp không là ta đấm ngươi rồi" Dứt lời cô buông tay hắn ra đi trước, hiện tại Lam Ly đã và đang rất nhức vai, chịu không nổi phải đi tìm giường nằm xuống đã.

Vào phòng cô chưa kịp bay lên giường thì còn mèo cưng đã trèo lên nằm phơi thây ở đấy rồi.

Cô thẫn thờ, dùng đôi mắt như dao găm nhìn nó, thầm nghĩ không biết món thịt mèo nướng có ngon không nhỉ.

Như đọc được suy nghĩ của cô nó lật người dậy, nhảy ngay xuống gầm giường nằm, cứ như chậm trễ sợ mình sẽ lên dĩa thật.

Cô không ác thế đâu.

Lam Ly uể oải đi lại giường nằm, lăn lăn một xíu liền ngủ quên mất.

Hắn thấy thế thì chỉ biết bật cười, hình như cô quên mất hắn rồi thì phải.

Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm vì đó đã là chuyện bình thường, hắn cũng đã quen rồi.

"Vương gia, ngài có việc gì cần dặn dò ạ?" Tên thuộc hạ của hắn đã được gọi đến, lên tiếng hỏi.

"Cho người theo dõi nhất cử nhất động của bà chủ nơi này cho ta!" Mắt vẫn nhìn vào cô bằng đôi mắt dịu dàng nhưng lời hắn nói thì không được như thế.

"Dạ rõ thưa vương gia, thuộc hạ sẽ đi làm ngay, cho thần xin phép được lui xuống ạ" Nói rồi tên đấy cũng biết điều mà đi ra.

Hắn cởi áo ngoài ra treo trên kệ, còn mình thì nằm xuống kế bên cô.

Đắp chăn lên, ôm cô ngủ một giấc.

Khi thức dậy hắn còn nhiều việc phải làm lắm.


"Vất vả cho nàng rồi, Ngữ Yên của ta" Nói rồi nhẹ hôn lên trán cô, cùng nhau chìm vào trong giấc mơ đẹp.


Khi Lam Ly mở mắt ra đã không thấy Cao Hàn đâu, thầm nghĩ chắc hắn đi đâu rồi.

Cô đành nhắm mắt ngủ tiếp nhưng chưa được bao lâu thì cô đột nhiên phát hiện gối ôm hôm qua mình cho người đem đi giặt vì bị con mèo tè dầm vào, vậy thứ cô đang ôm là gì.

Một nghìn lẻ một câu hỏi đang vây quanh cô.

Lam Ly chầm chậm cúi mặt xuống thì thứ đập vào mắt cô là một cái đầu người tóc đen có cả những sợi tóc trắng, chỗ có chỗ không.

Lam Ly hiện tại thấy hơi hoảng, đang ngủ ngon lành tự nhiên thức dậy lại thấy mình đang ôm người khác, hỏi cô sợ không cô tất nhiên sẽ nói sợ rồi, cực kỳ sợ.

Lỡ Cao Hàn về mà thấy cảnh này thì sao nhỉ, hắn có giận không, lỡ hắn giận bỏ cô lại một mình ở nơi này thì sao, nhưng hắn đâu phải người như vậy.

Trong khi cô đang hoảng loạn thì người trong lòng, úp mặt vào ngực cô dụi dụi.

Hắn ngước mặt lên liền thấy cô đang trợn tròn mắt liền hỏi.1
"Um, nàng sao vậy.

Sao không ngủ tiếp mà lại thức sớm như thế" Hắn nằm trong lòng cô.

Ôm cô chặt cứng, chân Lam Ly thì vòng qua eo người ta, gác chân lên xem hắn như gối mà ôm cả đêm nhưng hắn lại thấy rất thích điều đó.

"T..ta tưởng ngươi đi rồi, cứ nghĩ mình đang ôm người nào không đấy" Cô thật tình giãi bày tâm sự, hắn lại cau mày hỏi lại.

"Nàng nghĩ mình đang ôm người khác chứ không phải là ta? vậy sao không đẩy hắn ra, muốn ôm tên đó thật à!!?"
"Ơ, nhưng ta không nỡ đẩy vương gia của mình đâu, ngoài ngươi thì ai dám ôm ta cơ chứ.

Ta chỉ lo xa thôi" Cô cười cười lấy lòng, tên này rất thích ăn ngọt, phải tận dụng cơ hội thoát thân.

"Nàng chỉ có dẻo miệng là giỏi" Nói rồi lấy tay sờ nhẹ đầu mũi cô.

Hắn trườn người lên trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, vào buổi sáng đầu ngày, tuy ở chung, ngủ chung vậy mà cô chưa bao giờ thấy hắn gỡ mặt nạ bên trái ra.


Nhưng cô không dám ý kiến tại bình thường nhìn một bên đã thấy đẹp rồi, giờ cô mà thấy trọn vẹn khuôn mặt của hắn thì chỉ có nước xỉu cái đùng thôi, chứ cô mà tỉnh thì một chút liêm sỉ ít ỏi cũng không còn.

"Này, ngươi còn chưa rửa mặt sao dám hôn ta hả!!" Lam Ly tuy nghiện nhưng ngại nói vậy để vớt vát lại xíu giá.

"Nhưng nàng cũng đâu từ chối, đúng không phu nhân của ta?" Hắn cười hì hì trêu chọc cô.

Làm hại Lam Ly đỏ hết cả mặt, cái này không phải tại cô là do da mặt thân chủ mỏng quá chứ bộ.

"Thôi được rồi, không trêu nàng nữa chúng ta mau thay y phục rồi xuống ăn cùng mọi người.

Hôm nay ta có việc gấp nên chắc sẽ ở lại đây đêm nay, tối ta sẽ về, nếu nàng chán cứ đi đâu đó chơi nhưng đừng đi quá xa, ta sẽ cho Lâm Tấn, Liên Nhi, Tử Thanh và một số ám vệ đi theo bảo vệ nàng" Hắn lo lắng căn dặn cô đủ điều.

"Ta biết võ công mà, ngươi không cần làm phiền phức đến vậy đâu, một mình ta cũng có thể tự bảo vệ bản thân, ngươi lo lắng dư thừa rồi" Lam Ly tự hào về võ công của mình nhưng không tự đắc.

Cô cũng chỉ đi chơi sẽ không đụng phải ai đâu, vậy mà hắn cứ lo thái quá.

"Được, ta nói nàng không nghe thì cứ ở trong phòng này đợi ta về đi, đừng đi đâu hết, bổn vương sẽ không lo nữa" Hắn nhếch chân mày nhìn cô.

"Ơ kìa, thôi mà vương gia.

Chàng muốn cho bao nhiêu người đi theo ta cũng được nhưng đừng cấm ta ở đây một mình, chán lắm" Cô đi lại khoát tay hắn, năn nỉ ỉ ôi.

"Được rồi, ta cho nàng đi nhưng hứa phải ngoan" Hắn cười nhẹ, búng trán cô.

"Ta lúc nào cũng ngoan mà" Cô ủy khuất đưa tay lên xoa trán, bĩu môi nhưng không dám trách cứ.

"Được Được chúng ta mau đi ăn thôi, cả buổi chiều hôm qua nàng đã không ăn gì rồi" Hắn yêu chiều nói.

"Ngươi cũng có ăn gì đâu!"
"Ừ nhỉ, ta quên mất, vậy chúng ta mau đi thôi"
Cả hai vừa đi vừa tán gẫu rồi lại cười khúc khích, khung cảnh thật hạnh phúc làm sao..

Bình Luận (0)
Comment