"Nhóc con này, dù ở đâu thì vẫn có thể ngủ say như vậy, không sợ bị người ta bắt cóc à?" Hắn cười hì hì nựng má cô, thầm đoán ra gì đó.
"Ưm, sao ngươi dám động vào ta, ta sẽ chặt gãy tay ngươi" Lam Ly quơ tay múa chân, nói mớ.
"Không chọc nàng nữa, ngủ đi ta còn có việc sẽ quay lại sau" Hôn nhẹ vào trán cô rồi dùng khinh công bay đi.
…
Không biết nhờ một năng lực siêu nhiên nào mà Lam Ly lại có thể ngủ đến tận trưa mới dậy nổi.
Bình thường cô thức sớm lắm cũng do Cao Hàn gọi.
Nay lại im lìm không một tiếng động.1
Bên trong xe ngựa rộng rãi thoáng mát, có lá chắn che đi những tia nắng đầu ngày nên Lam Ly mới có một giấc ngủ ngon như thế.
"Nhắc mới nhớ Triết Lãng gì đó đâu rồi nhỉ?" Cô nhìn xung quanh kiếm, rồi lại thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhưng căn bản nơi đây toàn là cây với cối bao phủ khắp nơi, nên cho dù có nhìn thì cô cũng chẳng thấy gì cả.
Lam Ly chán nản nằm xuống ngủ tiếp chắc lát nữa sẽ có người đi tìm cô thôi.
Đang chuẩn bị yên giấc lần nữa thì tiếng bước chân sột soạt vang lên.
Tuy nó phát ra rất nhỏ nhưng với người luyện võ từ khi còn bé như cô thì thính giác rất nhạy, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm cô chú ý.
Theo phản xạ tự nhiên Lam Ly ngồi thẳng dậy, tay quơ tìm đồ có thể phòng thân được.
/Phập/
Tiếng phi tiêu bay ngang làm tim cô cứ như cảm nhận được điều không lành, đập nhanh đến nỗi muốn rớt ra ngoài.
Lam Ly trợn mắt há mồm khi thấy quyển sách trên tay cô vừa mới tìm được khi nãy, đang bị dán dính chặt vào bức tường gỗ đằng sau lưng cô.
Cách để dùng phi tiêu thành thạo và nhắm chuẩn như hắn thì chắc là đã luyện tập rất lâu rồi.
"Ng..
ngươi làm gì vậy?!!" Đến hiện tại Lam Ly vẫn còn rất hoảng chuyện khi nãy.
"Cô có biết trong cuốn sách đấy có thuốc mê không, lỡ hít phải nó thì phải làm sao.
Nếu cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy" Hắn không lạnh không nhạt nói, làm như chẳng hề quan tâm đến cô mà vẫn ung dung lên tiếng.
"Ngươi không nói sao ta biết được!?"
"Thôi được rồi, mau ăn cho xong rồi đường ai nấy đi, tôi còn nhiều việc phải làm, bận lắm"
"Ừm, cảm ơn..
Mà ngươi có thể bán lại xe ngựa này lại cho ta được không?!" Lam Ly thành khẩn cầu xin.
"Ta không thiếu tiền, nếu bán cho cô thì ta đi bằng gì?"
"Nhưng ta không còn chỗ nào để đi cả!" Ba chiếc xe ngựa, hết hai xe dành cho những cặp đôi đang yêu rồi, cứ suốt ngày chìm đắm trong thứ tình yêu, mật ngọt làm Lam Ly tự dưng cũng muốn thử yêu ai đó xem sao.
Xe còn lại dùng để chứa đồ.
"Cô định đi đến nước Hi Mạc sao?"
"Đúng vậy"
"Vậy thì cùng đi đi, ta cũng đang trên đường về nước" Hắn tìm được cái cớ ở chung với cô liền không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
"Được thôi, nhưng ta muốn đi qua biên cương nước đó.." Lam Ly e dè không muốn nói.
"Người canh giữ biên cương là cấp dưới của ta nên cô yên tâm, giúp nếu được ta sẽ giúp"
"Thật sao, vậy thì tốt quá" Lam Ly vui mừng hớn hở ra mặt.
"Nhưng sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?!" Cô vừa ăn vừa hỏi, hắn chu đáo đưa nước đến chỗ cô, sợ Lam Ly bị nghẹn.
"Vì..
chúng ta là bạn mà" Hắn cười, rõ ràng chỉ là bạn, cô cũng đã nói với hắn như thế trước khi đi còn gì.
Nhưng sao khi nhắc lại tim hắn lại thấy nhói.
"Chỉ vậy thôi sao?" Lam Ly khi nghe hắn nói trong lòng lại có chút hụt hẫng nhưng rồi cũng thôi.
"Cô không định đi kiếm thuộc hạ của mình à!!?" Hắn ngồi xuống kế bên cô nói.
"Không, xíu nữa sẽ có người tự đi tìm ta thôi lo gì?"
"Bổn thiếu gia đây thì không nghĩ vậy!" Hắn cười cười, cứ như buông bỏ lớp mặt nạ bên ngoài, con người thật của hắn lại đáng yêu như vậy, giống tối hôm qua, nếu hắn hay cười thì tốt biết mấy.
"Này Triết Lãng, ngươi chỉ là một thương nhân sao lại là cấp trên của người canh giữ biên cương được!" Thắc mắc nãy giờ, bây giờ cô mới dám hỏi.
"Khi trước ta từng là binh sĩ của nước Hi Mạc, cũng có chức vụ khá cao trong triều đình nhưng vì muốn chăm lo cho đứa em gái nhỏ.
Không muốn con bé bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực nên ta đã xin giáng chức, làm thương buôn nhưng chiến công của ta thì không nhỏ, nên hoàng thượng vẫn giữ lại chức vị cũng như quyền hành cho ta" Hắn nói dối không chớp mắt, còn Lam Ly thì hai mắt đen láy to tròn vừa ăn vừa chăm chú nghe hắn kể.
"Hỏi sao nhìn ngươi lại thấy khí chất vương giả, quyền lực luôn phảng phất xung quanh" Lam Ly giả bộ vuốt cằm, phán xét như biết rõ mọi thứ về hắn vậy.
"Thật sao?!"
"Tất nhiên rồi, thôi ta đi kiếm thuộc hạ của ta đã.
Hình như họ quên mất người chủ nhân này rồi thì phải" Lam Ly bất xúc giãi bày.
"Ta đi cùng cô"
…
Tên này không đơn giản, từ từ tìm hiểu nếu được thì cũng có thể lợi dụng hắn để cứu người.
Còn nếu hắn không chịu giúp thì mình chỉ còn nước cua hắn thôi, rồi sẽ được giúp miễn phí cả đời Lam Ly vừa đi vừa mơ mộng.
"Này làm gì mà chăm chú thế?"
"Không có gì.."
"Ưm, buông ư, buông thiếp ra.." Tiếng Đào Liên từ đâu phát ra làm Lam Ly hoang mang không hiểu chuyện gì.
"Ngoan, một lần nữa thôi, nhé"
"Chỉ một lần thôi đấy..
ưm".
"Khụ khụ.." Cô bối rối trước tình cảnh này còn tên kế bên thì vẫn bình tĩnh mà nghe ngóng tình hình.
"Đi thôi, chiều quay lại cũng không muộn"
"Được, cô đi trước đi ta còn có việc"
"Ừ.." Lam Ly quay lưng lại, cả người hai nhìn nhau hồi lâu rồi cũng chạy đi.
/Xoạt xoạt/
"Giết chúng đi" Hắn lạnh băng nói.
"Rõ" Từ trong bụi cây vang lên tiếng nói của vài nam nhân mặc y phục đen.
_____________________________________
Nếu đạt 400fl tui ra 5 chap trong 2-3 ngày.
Hứa uy tín ????????????????
Người Việt Nam nói là làm ️.
Chap nhạt như tui.
Couple phụ: đam có, bách có nhưng tui không tag đâu nhé vì chỉ là phụ thôi.1
__________________
Cảm thấy đọc truyện của tui không hay hoặc không hợp gu thì bạn cứ thoát ra đi ạ..
Không yêu thương xin đừng nói lời cay đắng????..