Vương Phi Quyền Lực

Chương 59


"Vương phi, trời cũng khuya rồi ngươi mau nghỉ ngơi sớm đi, thời tiết này dễ sinh bệnh lắm" Hương Thảo bưng thau nước ấm vào lau mặt cho cô mà mồm miệng cứ luôn hồi nhắc nhở.

"Biết rồi cô nương, chẳng qua là ta không ngủ được nên muốn ngồi đọc sách một lát thôi" Lam Ly cầm quyển sách về binh pháp, ngồi trên chiếc ghế gỗ dài có lót đệm dày, mềm mà ngâm nga tách trà đang uống dở.

"Đọc sách hay là đang ngóng chờ ai đó" Hương Thảo hiểu cô quá mà, không nhìn cũng biết một người ham ăn mê ngủ như cô thì sao lại bỏ bê việc hệ trọng như vậy chỉ để đọc một quyển sách đầy nhàm chán cơ chứ.

"Đọc sách!! Ta thì có ai mà chờ" Lam Ly gấp lại sách, đánh nhẹ vào mông cô người hầu mà cảnh cáo.

"Uii, vương phi dạo này bạo lực quá!" Hương Thảo bất mãn lên tiếng, tay đưa ra sau xoa chiếc mông vừa bị đánh của mình.

"Mà nếu không phải thì sao đôi gò má của người lại đỏ lên như quả cà chua chín thế" Dù mới vừa bị cảnh cáo nhưng Hương Thảo vẫn kiên trì chọc vương phi nhà mình đến mức ngại muốn xì khói.

"Hừ, không thèm nói chuyện với ngươi nữa, mau đi để ta còn có tâm trạng mà đọc sách" Lam Ly ngại đỏ cả mặt vội đuổi người.

"Miệng nói là đọc sách nhưng mắt thì cứ ngó nghiêng ra ngoài cửa, đọc sách mà sách thì cầm ngược, ái chà cách đọc sách này cũng lạ thiệt hen" Hương Thảo định bụng trêu cô lần cuối rồi cũng bưng thau nước chạy như bay ra ngoài.

Chậm trễ thêm một giây nào nữa thì y có mà được nguyên cây kiếm ngọc của cô đâm xuyên qua người.

"Con bé này, nay ăn gan trời hả, còn dám trêu chọc mình.

May là cô chạy kịp không là chết với tôi.

Cứ chờ đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn" Lam Ly lắc đầu trong bất lực với cô em tinh nghịch này.

Đến giờ mới để ý là mình cầm ngược sách thiệt, ngó nghiêng xem có ai thấy không nếu có chắc cô quê chết.


Vừa ngồi vừa chú tâm đọc sách đôi lúc lại ngó đầu ra xem như đang ngóng trông ai đó.

"Không biết hắn lại đi đâu rồi, đi cũng chẳng nói một tiếng, thật là!" Lam Ly nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay, khuỷu tay chống xuống bàn.

Cả ngày mệt mỏi còn phải đấu khẩu với mấy cô tiểu thư đài các có ý muốn làm thiếp của hắn mà cô nhức cả đầu, định bụng sẽ chợp mắt một chút.


Khoảng nửa canh giờ sau, khi cô đang thiêu thiêu, từng chút đi vào giấc ngủ sâu liền nghe thấy tiếng sột soạt, theo bản năng hai mắt Lam Ly mở ra, dáo dác nhìn xung quanh.

Đèn dầu vẫn đang cháy, mọi thứ xung quanh im lìm như lúc cô chợp mắt chẳng có gì thay đổi cả.

"Vậy là hắn không về à, đêm hôm khuya khoắt rồi còn đi đâu nữa?!" Lam Ly nhăn mặt, ngồi thẳng người dậy, xoay xoay cổ tay đau nhức vì phải giữ một tư thế trong suốt nửa canh giờ nên có chút nhức mỏi.

/Vèo/
Một phi tiêu từ cửa sổ bay đến, đâm thẳng về phía cô nhưng Lam Ly mặt không biến sắc, thái độ vẫn thản nhiên, đỡ phi tiêu đó bằng hai ngón tay.

Mắt Lam Ly khẽ đảo quanh, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Nhưng chẳng thấy bóng dáng của ai cả.

Trên chiếc phi tiêu còn có đính kèm một tờ giấy, cô liền mở ra xem bên trong có gì.

Là một bức thư.

Sau khi đọc nội dung bên trong Lam Ly tức tốc đứng dậy, thổi tắt ngọn nến, dùng khinh công bay ra khỏi vương phủ bằng cửa sổ.


Tiện tay khóa chặt cửa chính và cửa sổ của căn phòng, điều đó thể hiện rằng cô không muốn ai biết chuyện mình ra ngoài trong đêm.

"Phiền phức rồi đây"

Lam Ly từng bước đi đến ngôi nhà hoang xập xệ, u tối.

Trời thì lạnh lẽo thấu cả tim gan mà còn bị gọi đến cái nơi quỷ quái này.

Thì chuyện là người gửi bức thư khi nãy là thuộc hạ của cô, nói rằng có chuyện gấp muốn bẩm báo hẹn cô ở ngôi nhà hoang này đây.

Lam Ly thở dài nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, tay nắm chặt thanh kiếm ngọc trên tay.

Bước vào bên trong đập vào mắt cô là cảnh màu đen trải dài khắp một khoảng lớn trong căn nhà, nhìn ra bên ngoài mới có thể thấy chút ánh sáng ít ỏi được chiếu rọi từ mặt trăng.

"Tham kiến chủ nhân!!" Thuộc hạ của cô khi nghe tiếng động từ bên ngoài liền đứng lên lẳng lặng quan sát, nghe tiếng bước chân quen thuộc, tay nhanh nhẹn thắp sáng nến lên.

Tất cả đi đến trước mặt cúi người chào cô.

"Được rồi, các ngươi bảo ta đến đây là có việc gì?!" Lam Ly mất kiên nhẫn vì bọn họ đang làm mất không ít thời gian quý báu của cô cho những câu chào hỏi vô bổ.

"Chúng tôi làm theo lời người giả làm dân buôn bán, nhờ vào chút vị thế mà trở thành những dân buôn có tiếng.

Trong một lần chúng tôi mua bán, giao dịch vô tình tìm thấy một cô gái ăn mặc không giống người bên nước Lạc Hi, còn tìm thấy trên người nàng ta một miếng ngọc bội.." Một trong đám thuộc hạ lên tiếng giải thích, tay dâng miếng ngọc bội lên cho cô xem.


"Ngươi cho người điều tra xem lai lịch của nàng rồi báo lại cho ta, còn về miếng ngọc bội này ta sẽ giữ nó" Lam Ly nắm hờ miếng ngọc bội trên tay, nhìn chằm chằm vào nó.

"Dạ rõ thưa chủ nhân, vậy còn nàng ta thì sao?!"
"Ta tự có sắp xếp" Nói rồi Lam Ly quay người rời đi.

"Cung tiễn chủ nhân" Tất cả đồng thanh lên tiếng.


"Chủ nhân, người muốn đi đâu sao?" Bước ra bên ngoài, tên thuộc hạ thân cận của cô cất lời hỏi.

"Ngươi có biết Cao Hàn hắn đã đi đâu không?!" Lam Ly vu vơ nhìn vào một khoảng đen vô tận mà hỏi.

"Theo như thuộc hạ biết thì.." Tên đó ghé sát vào tai cô thì thầm.

"Được rồi, ta có việc cần tìm gặp hắn, ngươi không cần phải đi theo.

Cứ làm theo những gì ta căn dặn là được" Lam Ly nói rồi cũng phóng ngựa rời đi.

"Trời lạnh thế này mà chủ nhân cũng không màn đến sức khỏe bản thân, mà chỉ muốn mau chóng gặp người thương, tình yêu đúng là thứ đáng sợ" Tên thuộc hạ tặc lưỡi, lắc đầu nói rồi cũng ôm tấm thân sắp lạnh đến cóng này đi vào ngôi nhà hoang.


Lam Ly theo lời tên thuộc hạ khi nãy mà cưỡi ngựa đi đến trước biệt phủ của hắn, nguy nga và tráng lệ.

Trời lạnh muốn sắp có tuyết luôn rồi, cô dùng khinh công bay thẳng qua cổng phủ được canh chừng nghiêm ngặt mà tìm đường đi đến gặp hắn.

"Có thật là tên đó đến đây không nhỉ?" Lam Ly giọng run run hỏi bản thân.

Chân lạnh run cầm cập từng bước từng bước đi về phía trước, mắt ngó nghiêng xung quanh tìm bóng hình quen thuộc.


Không biết theo linh cảm hay quán tính mà cô đi thẳng đến hậu hoa viên trong biệt phủ này.

Đập vào mắt cô là cảnh tượng hết sức chết tâm.

Cảnh hắn và Tử Thanh hôn nhau đang hiện rõ mồn một dưới ánh sáng của đêm trăng và đèn dầu.

Nếu bây giờ mà hắn đẩy y ra thì cô sẽ có thể tha thứ nhưng mọi việc đều trái ngược với những gì cô mong muốn, hắn không đẩy y ra mà còn chấp nhận nụ hôn này.

Cả chiếc áo choàng mà cô đích thân mua tặng hắn cũng được khoác trên đôi bờ vai gầy gò của Tử Thanh, thứ tình cảm đã nhen nhóm của cô với hắn đã dần vụt tắt.

Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa trên cây nến nhỏ.

Lam Ly gạt đi dòng nước ấm đang chảy từng hồi trên đôi gò má lạnh buốt.

Ngoài trời cũng đã đổ tuyết, bên ngoài lạnh trong tim cũng lạnh, đau đớn nhìn hắn hôn người con gái khác, lòng thầm tự trách mình đa tình, Lam Ly nhìn một hồi lâu liền cất bước rời đi, trả lại sự lãng mạn ngọt ngào này cho hai người họ.

Phía xa xa cũng dần xuất hiện thêm bóng người đó là Liên Nhi, phải nói sao nhỉ nhưng từ lâu cô đã biết Liên Nhi muội ấy thích Tử Thanh nhưng y thì trong lòng đã có người thương nên Liên Nhi chỉ biết đứng từ xa, âm thầm yêu y mà thôi.

Đau nhỉ, một khung cảnh hai người đau.

Cô nhìn Liên Nhi, muội ấy cũng quay qua nhìn cô, Lam Ly gật nhẹ đầu chào rồi cũng bỏ đi.

Chỉ sợ ở lại thêm giây phút nào nữa thì tim cô sẽ đau thêm từng ấy thời gian nữa, nó cứ nhói lên liên hồi, tim như bị ứ nghẹn, khó nói nên lời.

_____________________________________
Hông ai bình luận gì hết nên tui buồn tui ngược ????????.

Bàn phím bị lỗi nên tui viết nhanh đoạn tới nhà hoang với lúc Lam Ly đến biệt phủ của Cao Hàn, mong mọi người thông cảm????..

Bình Luận (0)
Comment