Mộ U Minh nhìn về phía xa, tướng sĩ thì đã về hết chỉ còn mình hắn.
Thanh An thấy vương gia nhà mình có vẻ như hơi kì quái.
Minh vương đứng nhìn dòng sông này đã hai canh giờ.
Trời thì đã tối, cái lạnh của mùa đông khiến cho Thanh An phải run lên vì rét.
Cô bay nhanh như gió về trại quân, lấy áo choàng mang đến cho hắn.
" Vương gia, người khoác vào cho khỏi lạnh.
"
Mộ U Minh đứng im để Thanh An khoác áo lên cho mình.
" Vương gia thuộc hạ to gan, có một ý kiến không biết có nên nói.
"
Mộ U Minh tuy không nhìn nàng ta,nhưng lại mở miệng ra nói:
" Nói đi, bổn vương cho ngươi nói.
"
" Thuộc hạ có cách tiêu diệt quân địch, tuy quân Ung hùng mạnh nhưng lại sống ở thảo nguyên mênh mông, họ lại không biết bơi.
"
" Nói đi, ngươi muốn ta làm thế nào.
"
" Bẩm chủ tử, thiết nghĩ, con sông này là khoảng cách giữa quân ta và quân Ung, sông vừa rộng vừa sâu chúng ta có thể lợi dụng nó, biến nó thành đường chiến được không?"
Mộ U Minh ngạc nhiên, đây là điều mà hắn chưa nghĩ đến bao giờ:
" Lợi dùng thành chiến trường? "
Thanh An lại tiếp tục nói:
" Đối với quân Ung, họ không giỏi bơi lội nên họ rất thích dòng sông này cạn, bọn họ có thể hành quân nhanh hơn thường ngày.
Chúng ta sẽ tạo cho họ cơ hội, tặng họ một dòng sông không có nước.
"
Mộ U Minh:
" Ý của ngươi là? "
" Bẩm vương gia, nếu ta phái một nhóm lính tinh nhuệ, lợi dụng lúc sáng sớm dòng sông này không có nước,cho họ đi lên đầu nguồn.
Lấy đất, đá, gỗ to lớn chặn dòng chảy của con sông lại, chẳng mấy hôm mà đã hoàn thành.
Vương gia người cảm thấy kế này thế nào? "
Mộ U Minh nghĩ một lúc, môi không tự chủ được cười, quay sang Thanh An mà nói:
" Ngươi đó, ngươi đó, hay cho một Thanh An lại có suy nghĩ bày mưu tính kế lợi hại đến vậy."
Thanh An cúi người:
" Vương gia, Thanh An tận chung vì vương gia chết không từ.
"
Mộ U Minh vỗ vai nàng ta, vừa cười vừa nói:
" Thanh An người thật dấu tài, một người có mưu kế, cơ trí khiến ta có chút ngưỡng mộ.
"
Thanh An đứng ra xa:
" Được dốc sức vì vương gia là vinh hạnh lớn nhất của cuộc đời Thanh An.
"
" Tốt, tốt lắm.Nào ta cùng ngươi về quân doanh, bổn vương phải nói cho Tưởng đại nhân biết mới được.
"
Mộ U Minh cùng Thanh An trở về doanh trại, sau khi tát cả đều dùng bữa xong.
Các vị thống lĩnh tướng quân đều ngồi ở cáu lều lớn nhất.
Ai ai cũng cười nói vui vẻ.
" Minh vương đến.
"
" Tham kiến vương gia.
"
" Các vị tướng sĩ đừng đa lễ, ta gọi mọi người tới muốn giới thiệu với mọi ngươid một người.
"
Tưởng thừa tướng:
" Không biế là vị nhân tài nào lại được đích thân vương gia giới thiệu? "
" Thanh An.
"
Triệu tướng quân:
" Vị cô nương này là? "
Mộ U Minh:
" Triệu tướng quân thật tinh mắt, đã nhìn ra đây là một cô nương rồi.
"
" Thuộc hạ không dám.
Chắc là vị cô nương đây ắt hẳn có tài.
"
Tả tướng nhanh nhảu, nói không cần suy nghĩ:
" Nếu để ta đoán, đây có phải ý trung nhân trong lòng vương gia.
"
Tưởng thừa tướng ngồi im chờ đợi câu trả lời của Mộ U Minh, chỉ cần hắn bảo đúng, ông lập tức về kinh xin hoàng thượng hủy bỏ hôn sự giữa hắn và Lan Nguyệt.
Hạnh phúc của con gái, Tưởng đại nhân luôn coi trọng hàng đầu.
Ông không thể để hạnh phúc của con gái mình bị đứt đoạn, không trọn vẹn.
Mộ U Minh cười:
" Tả tướng quân nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ ngài đi quá xa rồi đấy.
"
Tả tướng đáp:
" Ti chức lỡ lời mong vương gia thứ tội.
"
Tưởng thừa tướng không đoán được rốt cuộc vị tiểu thư này có cái gì hơn người mà được vương gia coi trọng đến thế.
Thật là khiến ông càng thêm tò mò.
Nghe lời ấy, ông cũng không thể nào khẳng định cô gái này là gì của Minh vương, ông cần phải quan sát thêm.
" Thanh An trả dám nhận mình tài giỏi, cũng không dám nhận mình thông minh, nhưng được dốc sức vì vương gia, vì các vị đại nhân Thanh Anh cảm thấy vinh dự.
Có chút thụ sủng nhược kinh.
"
Tưởng đại nhân lên tiếng:
" Thanh Anh cô nương quá lời rồi, lão già đây làm gì có vinh hạnh được cô giúp đỡ.
"
Thanh Anh cảm thấy Tưởng đại nhân như đang làm khó mình, cô nói được một câu ông lại chọc ngược lại.
" Tưởng đại nhân, ta mạn phép hỏi người một câu?"
Tưởng đại nhân không để ý, cũng chẳng thèm nhìn Thanh An đến một cái , tay vẫn rót li trà.
Mọi người ở đây ai cũng nhìn ông, đợi ông trả lời câu hỏi của Thanh An.
Nhưng mọi người càng nhìn, càng chờ thì ông lại ngồi đó nhìn chén trà nhấp mấy ngụm rồi bỏ xuống.
Mộ U Minh thấy, đợi mãi mà ông vẫn không trả lời Thanh An, hắn không biết rốt cuộc ông đang làm cái gì.
Hắn liền ho mấy cái:
" Hụ....hụ...hụ.
"
Tưởng thừa tướng biết là Minh vương đang bảo ông là trả lời cô nương kia.
Nhưng ông vẫn ngồi đó, giả vờ như không quan tâm:
" Vương gia, người có bệnh chăng? "
Mộ U Minh không ngờ Tưởng thừa tướng lại cố tình không hiểu ý của mình đến vậy.
Hắn đang định lên tiếng thì Thanh An đã mở miệng:
" Tưởng đại nhân, không biết ta có thể hỏi ngài không? " - âm điệu nặng nề.
Nghe thấy lời Thanh An nói, ông đổ chén trà vừa rót ra nền đất, lấy một chén mới.Đợi khi ông uống xong, ông mới ngẩng đầu lên mà nói:
" Mời Thanh An cô nương nói.
"
Thanh An nói:
" Không biết ta đã làm gì mà khiến Tưởng đại nhân có vẻ phật lòng với ta đến vậy.
"
Tưởng thừa tướng chỉ đáp:
" Lão phu nào dám có ý đó.
Cô nương là ngưòi trẻ tài giỏi được đích thân vương gia giới thiệu, lão phu còn ngưỡng mộ nữa là.
"
Ông quay sang nhìn Mộ U Minh, miệng mỉm cười:
" Phải không vương gia? "
Mộ U Minh không biết thái độ của Tưởng lão đang ám chỉ hắn điều gì.
Hắn không biết mình đã chọc giận vì nhạc phụ này ở điểm nào.
Tại sao ông lại có thái độ như thế với Thanh An và thậm chí với cả hắn?..