Vương Phi Thất Sủng: Quỷ Y Như Nguyệt

Chương 14

Trời đã về khuya, kinh thành thưa thớt, thương hộ vội ra dọn dẹp hàng, ánh đèn vàng nhạt hẳn. Võ Như Nguyệt trong xe ngựa nghịch ngợm lồng đèn thỏ trắng, Hàn Thiên nhắm mắt dưỡng thần. Đoạn đường vắng, gió rít thổi lên, một cỗ khí lạnh bao quanh xe ngựa. Hàn Thiên là người cảm nhận đầu tiên, dĩ nhiên Như Nguyệt đã cảm nhận ngay sau đó.

Ầm, một đòn nội lực tấn công làm vỡ xe ngựa ra tứ phía, Hàn Thiên nhanh chóng ôm eo Võ Như Nguyệt phi thân ra ngoài, đáp xuống chổ trống. Trên tay Mộc Lâm đã rút sẵn kiếm. Một đội sát thủ hắc y chừng hai mươi người tay cầm trường kiếm bao quanh họ.

- Hoàng Phủ Hàn Thiên, nộp mạng đi!!! một tên hắc y nhân cầm đầu, tay cầm kiếm vung lên phi thân lại Hàn Thiên, nhưng chưa tiếp cận đã bị Mộc Lâm ngăn cản, hai người giao chiến. tinh quang tung tóe. Mấy tên còn lại đồng loạt xông lên, Hàn Thiên phất tay từ trong bóng tối, 4 ám vệ bay ra ngăn cản. Màn chém giết đẫm máu càng trở nên căng thẳng.

Võ Như Nguyệt dù đã có chuẩn bị tinh thần trước, nhưng xem một màn chém giết thế này, bất ngờ không tưởng... Ném ánh mắt hừ lạnh sang Hàn Thiên

- Ngươi gây thù chuốc oán khắp nơi, nên mới bị thế này!!!

Hàn Thiên mỉm cười:- "dù ta không giết họ, chúng có bỏ qua cho ta. ". Thế sự này là vậy chỉ có kẻ mạnh mới sống. Cho dù quyết sống một đời an nhàn, xa lánh sự đời thì không hẳn rắc rối sẽ không tìm tới ta. Triều đình sẽ có thị phi của triều đình, giang hồ có thị phi của giang hồ, chổ nào hể có dấu chân con người để lại thì nơi ấy mãi mãi không dứt thị phi.

Một mũi tên bay xoẹt qua chổ họ, Võ Như Nguyệt nhanh chóng ngồi cụp xuống: A, giết ngươi ta không nói, nhưng đừng liên lụy đến ta.

Mấy hắc y nhân lần lượt bị thu phục, những kể này chỉ chắc chỉ là sát thủ đánh thuê bình thường nên không khó đối phó, bất quá lúc này một đám thanh y cầm đao tiến lại.

- ""Ngươi.., có nhầm không, sao ngươi nhiều kẻ thù vậy""? Như Nguyệt uể oải. đám thanh y này sát khí hùng hồn, mặt không biểu cảm, khống phí phạm dù chỉ là lời nới hay ánh mắt dư thừa, bay lên mặc sức chém giết...

- "Người Hắc Tinh Môn?" Hàn thiên khiêu mi. Hắc tinh môn là tổ chức ám sát vang dội tam quốc trung tâm đại lục. Hắn nhớ bản thân chỉ đi dạo phố một vòng, hắc tinh môn đã nhanh cơ hội nắm bắt thời cơ, thông tin cũng nhanh nhạy gớm.

- "Ngươi ở yên đây". Hắn phải đích thân tham chiến, một tên thanh y bay mất đầu, máu chảy xối xả.

Võ Như Nguyệt âm thầm cảm thán, Hàn Thiên huynh đệ ra tay cũng tàn độc thật, chẳng qua... Hàn Thiên vừa đi đã có hai ba tên thanh y cần đao bay lại.

- ""Uầy, đến đây làm gì, giết thì giết hắn, liên quan gì ta"". Võ Như Nguyệt ôm đầu chạy đông chạy tây. Trong đám đông chém giết hỗn loạn, lẩn mất...

- ""Nguyệt!! ""Thiên phân tâm nhíu mày....

Một hẻm nhỏ, đường đá lởm chởm vừa nhìn là biết không phải cho người ở. Không khí tanh hôi ẩm mốc còn vương vãi đâu đây tiếng côn trùng âm u đậm chất sương đêm vọng lại. Lam y nử tử chạy trước, hai thanh y cường tráng ráo riết đuổi theo sau. Qua ngã ba, Võ Như Nguyệt trong tay tuột ra ngân kim lóe sáng quỷ dị, đối phương còn chưa kịp cảnh giác, đã bị kim châm xuyên qua yết hầu, mau chưa kịp phun ra, hắn đã nặng nề ngã xuống.

Võ như Nguyệt khẽ cười, quay lưng đi thẳng về phía trước.

Hoàng Dược Lâu

- "" Cốc cốc""

Chu thúc dụi mắt mở cửa, giơ này ai còn tới phá rối giấc ngủ của lão a

- ""Là ta, Chu thúc"". Võ Như Nguyệt nhỏ giọng.

- ""Đại tiểu thư, thật lâu mới gặp được ngài"". Y mở cửa, vẻ mặt vui mừng.

Như nguyệt bước vào, từ lúc có nàng, Hoàng Dược Lâu đã tân trang hoành tráng hơn trước từ đội ngũ đại phu đến dược liệu quý hiếm. Người nhìn vào đã biết Dược lâu nay đã có chổ dựa vững chắc, thế lực cường đại cạnh tranh, giờ cũng kiên dè vài phần.

- "" Đại tiểu thư, đây là phần dược liệu ngươi cần."" chu thúc gói ghém kĩ càng, chỉ là phần dược liệu quý này đã làm cho đệ tử trong y quán tốn không ít công sức.

- "" Đa tạ, phiền cho các ngươi rồi"". Võ Như Nguyệt cất kĩ vào tay áo. Tiện thể đưa cho chu thúc sấp giấy tuyên thành. Chu thúc nghi hoặc, chăm chú đọc từng chữ, ánh mắt già nua sáng rỡ như sao đêm.

Bây giờ y quán chỉ có mười mấy nhân thủ, lúc trước ở đây môn đệ lên tới vài chục người, nhưng trong thời đọan khó khăn, các môn đệ người thì bị đe dọa, người sợ hãi, phần lớn đã rơi đi. số nhân thủ ít ỏi còn lại thì lòng trung thanh không thể nghi ngờ rôi.

- ""Bài sát hạch này, ta sẽ đích thân giám sát kĩ càng, đại tiểu thư yên tâm"" Chu thúc dõng dạc

Võ Như Nguyệt dựa theo kì thi các năm trong kiếp trước, viết các bài sát hạch cho các y sĩ để nang cao y thuật và tuyển chọn đầu vào. Không cần số lượng chỉ cần chất lượng, nàng không có khả năng tạo một đội quân hùng mạnh, nhưng một tốp quân tinh nhuệ thì có thừa, không cần hùng hổ dọa người, chỉ cần ngày ngày giúp họ nâng cao kiến thức nền tảng. Nên hiểu chiến tranh không nhất thiết xảy ra, nhưng người bệnh ngày ngày nơi nơi vẫn có, nàng không tin trong vài năm tới có vãn có người không biết y tông.

Một bên Võ Như nguyệt giảng cho Chu lão hiểu hơn, mỗi tháng hai lần trăng tròn và khuyết, các y sĩ sẽ có một bài thi chất lượng, có thể đó là tìm hiểu công dụng của một loại thảo dược, hay một căn bệnh lạ, những ai qua kì thi sẽ được tăng hạng. Những ai có cách phân tích khả quan và sáng tạo có thể bồi dượng làm đội quân đặc công, cùng tạo nhóm nghiên cứu. Cứ ba tháng sẽ có mọt đợt tổng kiềm tra, căn cứ vào sao tích góp hằng tháng sẽ được Như Nguyệt đích thân đào tạo và bổ sung vào vị trí quan trọng của y quán.

- " Đại tiểu thư quả nhiên là cao kiến"

Võ Như Nguyệt tâm đắc, còn phải nói, cuộc đua thi cử thời hiện đại còn chưa đẫm máu hay sao, học theo vài chiêu, quả nhiên là hữu dụng.

- " Ầ, Chu thúc khi tuyển đệ tử, hãy lưu ý xuất thân, và phẩm hạnh, mồ côi hay khó khăn đều tốt, chỉ có vậy họ mới toàn tâm toàn ý vì y quán chúng ta. Hậu viện phía sau chia nhau ra ở, kĩ cương tốt, tập thể mới vững mạnh"".

Sau này, một y tông danh chấn thiên hạ, có đồng phục riêng, môn hiệu riêng, chi nhánh khắp thất quốc. Người trong thiên hạ gọi đó la Y Môn, đại tiểu thư trẻ tuổi hành tung bí hiểm nọ được người đời truyền miệng chí tôn Quỷ y.
Bình Luận (0)
Comment