-" Ô ô vậy thì tà tựa mình xuống nhổ, mà ta nói này tiểu sử Lâm, bộ dạng Vương phi Thất vương phủ tắm áo ngày mai sẽ lan truyền khắp đại đô, hắc hắc, chắc ta mau nổi tiếng lắm.. ".
Vừa nói vừa cười, Võ Như Nguyệt vừa bước lại gần hồ sen và như dự đoán, Mộc Lâm nhảy đùn xuống, ủy khuất nhổ ngó sen...
Xong chuyện, nàng phân phó Mộc nhi xuống bếp làm mấy món cá gì gì đó ăn..
-" Nhưng mà vương gia không cho nô.. tỳ" Mộc Nhi hơi cuối đầu khó xử. Công chúa a, chọc giận ai thì thôi sao lôi ta vào.
Mộc Lâm vắt khô áo, giậc giậc khoé mày, bắt hắn xuống nhổ chẳng khác nào là đồng phạm, thực là khóc lóc không ra nước mắt..
-" Uầy, hắn nói ko cho ta ăn đồ trong phủ chứ ko có nói cấm ta ăn.." Nói xong nàng vẫy vẫy tay ra hiệu bảo Mộc Nhi làm nhanh lên, một mình lười biến bước vào phòng.
Và chuyện kể rằng kẻ thành thật sẽ được khoan hồng trước pháp luật. Vụ việc câu cá cũng từ miệng Mộc Lâm đến tai Hàn Thiên. Trong thư phòng, đôi môi gợi cảm khẽ cười, tia mắt loét lên vài phần thích thú.
Mộc lâm ủy khuất kể mình tựa tay nhổ ngó sen ra sao, rồi nàng bảo cái này không ngon, nhổ lại. Cái này không trắng nhổ lại. Nhổ nhổ nhổ một hồi trụi cả áo sen mới vừa lòng... Hayz một câu chuyện buồn, chắc rằng từ nay, Mộc Lâm không dám nhìn Võ Như Nguyệt với ánh mắt như xưa.
°°°°°°°°°°¤¤¤¤¤¤¤¤°°°°°°°°°°°°°
-"Vương phi.. vương phi".
-"Uầy, ta muốn ngủ.." Mộc nhi vội lay Như Nguyệt:" không được đâu vương.. công chúa vương gia tới..".
Ba câu cuối lọt vào tai Võ Như Nguyệt rõ ràng, nàng giật mình mở mắt, ngồi bật dậy..
-" Tên đại boss đó, hắn tới đây làm gì?? Mau mau giúp ta thay y phục.".
Chưa đầy ba nốt nhạc, nàng tiêu sái bước ra hiên nhà, một thân lam phục điểm vài đóa hoa hải đường đỏ nhỏ li tì theo viền áo, tóc cột một nửa, đôi môi đào khẽ mím.
Đã thấy Hàn Thiên ngồi đó, thân bạch y trường bào rộng, tay áo bay phấp phới, gương mặt tuấn kiệt như tạc tượng, âm lãnh nhìn nàng.
Quả nhiên, sen sáng nay chết hết, cái áo sa xỉ nay chỉ là cảnh vật tiêu điều. Phải biết gìơ đang là mùa xuân, và đây là giống sen " tứ quý" năm trước gắn đi giang nam mua được, quanh năm bốn mùa vừa nở rộ. Vậy mà trong một đêm... chỉ một đêm...
-" Hắc hắc, vương gia ngài có chuyện gì à?"
NÀng tủm tỉm cười, ánh mắt ba phần ngạc nhiên, bảy phần trào phúng. Nàng hận không thể cười lớn hơn nữa nữa.
-" Ngươi... tự nhốt trong phòng một ngày đi, không có lệnh ta không ai được lại gần dù là nửa bước".
Hắn phun ra từng chữ, nếu xét phượng diện lối suy nghĩ của con người thì có lẽ Hàn thiên sẽ " bóp" chết nàng, dù gì hắn ta mạnh như vậy, cũng tiện cho Võ Như Nguyệt thăm dò thực lực đối phương. Đáng tiếc hắn không phải là con người tầm thường có lối suy nghĩ bình thường..
Võ Như Nguyệt vẽ mặt ủy khuất, tay vội lau lau nước mắt vốn chẳng có một giọt nào, buồn bã về phòng. Bất quá chỉ có Mộc Lâm vừa vặn thấy nàng cụp mắt xuống, môi đỏ nở một nụ cười quỷ dị..
Nguyên lai, Hàn Thiên cũng không ngờ rằng vật nhỏ nào đó không an phận, ôm một đống trang sức hồi môn bỏ vào tay nải, cột ngang hông, rón rén bò qua cửa sổ, bò qua tường rào hớt ha hớt hải chạy ra khỏi Thất vương phủ.
-" HẮc hắc, không ai lại gần, không nô tỳ không tiểu Lâm, chỉ có lão thiên gia mới biết ta không ở trong phòng. Nàng tiêu sái dạo bước quanh đại đô nhộn nhịp, sạp hàng, cửa tiệm tấp nập người qua lại, không khác gì một khu đô thị nhộn nhịp, nếu có khác thì không khí ở đây trong lành hơn mà thôi.
Bất quá cái đầu tiên nên tìm là một "ngân hàng" tư nhân đổi mớ trang sức ra làm ngân phiếu. Dù sao của hồi môn nàng nhiều thế kia bán đi một ít, có hề gì.
-" Ây da, ta nói này cô nương, mớ trang sức này thật chân quý nha". Lão bản tắc tắc đánh giá đám vòng vàng trên bàn, rồi lại nhìn tiểu sử cô nương trước mặt, xem ra là một tiểu thư nào đó được cưng chiều.
Toàn bộ là ngân phiếu ngàn lượng, số nhỏ đổi ra bạc lẽ cho thuận tiện sử dụng. Đem cất sấp đầy ngân phiếu vào lồng ngực, nàng mân mê nén bạc, tiêu sai bước trên đường.
-" Bất quá nhìn giống một cục đá trên đường, vậy mà lại có giá trị ở đây". Nhớ lại có một thời kỳ lịch sử dùng vỏ ốc làm tiền tệ, Võ Như Nguyệt lắc lắc đầu, vậy chẳng phải đân miền biển thì giàu có còn dân miền núi ra đường làm cái ban hết còn gì?. Thật cảm khái!
Võ Như Nguyệt sờ sờ bụng rồi ngước đầu lên nhìn trời, quả nhiên đến trưa rồi mà nàng chẳng có gì vào bụng. Lại quay sang một tiểu lâu, đảo nhanh vào một bàn khuất.
-" ô ô, khách quan người dùng gì" Một tiểu nhị trẻ tuổi hớn hở chạy lại hỏi.
-" Ta..." Võ như Nguyệt nhìn qua một đám kí tự rồng phượng múa trên tường. Nếu không có kí ức nguyên chủ, thì lẽ ra nàng đã có cảm giác mù chữ mà đi gọi đồ ăn ở nhà hàng nước ngoài là gì. Gìơ nghĩ lại công sức 25 năm đi ngược về xuôi, biết bao nhiêu thứ tiếng từ châu Á đến châu Âu, kéo dài qua châu Mỹ của mình thật là như muối bỏ bể.
-" ừm.... thiên nga tung cánh... ừm.... nước ngọc rơi
..rơi đại dương gì gì đó... Mệt quá có gì ngon bưng hết lên cho bổn tiểu thư.. " Sau khi gọi món, nàng tùy ý rót một ly trà uống.
-" Ô ta nghe nói Hoàng Duợc Lâu sắp dóng cửa đến nơi rồi".
-"Ồ vậy sao.."
-" Chứ di... lần này họ lại kê sai đơn thuốc hại chết mấy mạng người.....
Đúng là chuyện thiên hạ, muốn biết nhiều thì đến tửu lâu mà nghe ngóng, quả là không sai. Nàng chăm chú nghe ba người bàn bên nới chuyện. Nghe đến đó, nàng nhanh qua tùy ý ngồi vào bàn trước sự ngạc nhiên của ba lão trung niên.