Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Chương 22

Lời Tần Mộ Phong nói không phải lúc nào cũng có thể xem là thật.

Năm ngày trước, y nổi khùng lên, tuyên bố không muốn nhìn thấy mặt Hoắc Thiên nữa. Năm ngày sau, y mặt mày hằm hằm, sai Phi Dương mời Hoắc Thiên tới Bình Nam Vương phủ.

Vừa mới đến thư phòng của Thính Phong Hiên, Hoắc Thiên vốn linh mẫn lập tức nhận ra có điểm quỷ dị.

Tần Mộ Phong ngồi trước án thư, một tay tì cằm, tay kia thì ngón trỏ không ngừng gõ xuống mặt bàn. Những lúc y trầm tư, chính là có điều bất ổn. Năm đó trên chiến trường, mỗi lần gặp sự cố, y đều bày ra bộ dạng này. Nhưng sau khi trở lại kinh thành, Tần Mộ Phong tựa hồ khôi phục lại thái độ bất cần đời, đã lâu không thấy y trầm tư. Nhìn y bộ dáng nghiêm túc, nhất định là gặp phải sự tình khó giải quyết.

“Chuyện gì vậy?” Hoắc Thiên rung nhẹ án thư. “Mời ta tới đây làm gì? Không phải mấy ngày trước nói không muốn nhìn thấy mặt ta nữa hay sao?” Vốn đã quen nhìn bộ dáng bất cần đời của y, đột nhiên khôi phục lại sự nghiêm túc như hồi trên chiến trường, thật là có chút không quen.

Tần Mộ Phong hơi ngẩng đầu lườm hắn một cái, “Hoàng Thượng muốn đối phó với ta.”

Hoắc Thiên ngẩn người, lập tức cười nói, “Nếu Hoàng Thượng có tâm đối phó với huynh, sẽ không đem binh quyền giao cho huynh và ta đâu. Ai cũng biết chúng ta là bạn tốt, ngài sẽ không ngu ngốc đến mức như vậy đâu. Hoàng Thượng đã dùng người tất sẽ không nghi ngờ, huống chi huynh là đệ đệ của ngài.”

Tần Mộ Phong mặt âm trầm, lấy từ trên người một khối lệnh bài đặt lên bàn. Y đứng dậy, xoay lưng về phía Hoắc Thiên. Hai tay bắt chéo sau lưng, Ánh dương nhàn nhạt chiếu lên người y, bóng dáng cao ngạo mà mê người. Tuy chỉ là một cái bóng, nhưng đã chứa một khí phách không thể giải thích nổi. Cùng phong phạm đế vương, tản mát khí thế bức người.

Con ngươi đen huyền thâm trầm, không chút gợn sóng hay sợ hãi, thật không ai có thể hiểu y đang suy nghĩ gì.

Hoắc Thiên thu hồi giọng cười biếng nhác, thần sắc ngưng trọng, “Từ đâu huynh có?”

“Có hai tên hắc y thần bí xông vào Thính Phong Hiên, hiển nhiên bọn họ không phải đồng bọn, cho nên đã giao đấu với nhau, tại chỗ bọn chúng đánh nhau Phi Dương đã nhặt được khối lệnh bài này.” Thanh âm trầm thấp nhẹ tựa mây gió, tựa hồ chẳng quan tâm, nhưng trong cái nhẹ tựa mây gió ấy ấy, lại phảng phất mang theo vài phần lãnh đạm, u buồn.

Hoắc Thiên nhìn theo bóng dáng Tần Mộ Phong, không tự chủ được nhớ tới nữ tử thổi tiêu kia, cảm thán nói, “Thật giống Liễu cô nương a.” Giống chiếc áo trắng bay bay, giống vẻ lạnh nhạt vừa lo âu, giống nét ưu nhã mà khí phách, giống vẻ thâm trầm khó hiểu. Hai người giống nhau như thế, lại đối chọi gay gắt, kiếp trước bọn họ tuyệt đối là oan gia.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Tần Mộ Phong con ngươi đen lóe lên, sao lại nhắc tới cái nữ nhân kia.

“Không có gì.” Hoắc Thiên thở dài, không nói gì thêm. Quen biết Tần Mộ Phong nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ biết được Tần Mộ Phong đang suy nghĩ cái gì. Tần Mộ Phong nhìn như lỗ mãng táo bạo, lại bất cần đời, tiêu dao tự tại, kỳ thật y có rất nhiều tâm sự, có rất nhiều bí mật không muốn người ta biết. Ở đằng sau sự lỗ mãng của y, lại cất giấu một tâm tư khó hiểu. Đã rất nhiều lần, y chơi bời phóng túng chỉ vì muốn đem thống khổ chôn sâu dưới đáy lòng.

“Ngươi thấy thế nào?”

“Huynh chắc chắn Hoàng Thượng muốn đối phó với huynh sao?” Ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, theo hắn thấy, Tần Vật Ly không phải loại người cốt nhục tương tàn.

Nhưng mà……

Hoắc Thiên cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, trong lòng không khỏi có chút không vui.

Lệnh bài được đúc bằng vàng, hai mặt đều khắc hình rồng. Ở chính giữa hai mặt lệnh bài, một mặt khắc ‘Đại nội’, mặt còn lại khắc ‘Tuyết Nhạn’. Đây là tín vật của đệ nhất đại nội mật thám Tuyết Nhạn a.

Đại nội có tam đại mật thám, Tuyết Nhạn, Hắc Hổ, Ngân Ưng, ba người đều là tâm phúc của hoàng đế, thay hoàng đế làm một số việc bí ẩn.

Tam đại mật thám chỉ sợ là những nhân vật thần bí nhất vương triều Thiên Diệp, trừ hoàng đế ra, không ai biết được chân diện mục của bọn họ. Đến nay, ngay cả bọn họ là nam hay nữ đều không ai biết.

Tam đại mật thám thề sống chết nguyện trung thành với hoàng đế, nếu không có lệnh của hoàng đế, bọn họ nhất định sẽ không lấy thân phận mật thám đại nội hành động thiếu suy nghĩ.‘Tuyết Nhạn’ xuất hiện ở vương phủ, thực sự có thể là ý của Tần Vật Ly.

Tần Mộ Phong lạnh lùng nói,“Tuyết Nhạn là đệ nhất đại nội mật thám, trừ hoàng huynh ra, ai có thể ra lệnh cho hắn?” Thực làm cho y thất vọng đau khổ, sinh ở gia đình đế vương, quả thực vô tình vô nghĩa.

“Có lẽ, có điều gì đó hiểu lầm.” Hai người đều là bằng hữu sinh tử của hắn, khi sự tình còn chưa được làm rõ, hắn không thể thiên vị bên nào.

“Hiểu lầm?” Con ngươi Tần Mộ Phong lóe lên một tia âm lãnh,“Có phải hiểu lầm hay không y là người biết rõ nhất.”

“Cùng là thân huynh đệ, huynh hẳn biết ngài là người như thế nào.” Thủ túc huynh đệ tương tàn, hắn thật không mong nhìn thấy điều đó.

Tần Mộ Phong khẽ nhếch môi, cười đến châm chọc,“Thân huynh đệ? Ha ha……” Đương kim thiên tử thân huynh đệ? Danh hiệu thật là tôn quý a, chỉ sợ y gánh không nổi.

“Không thể chỉ bằng một khối lệnh bài, mà kết luận luôn Vật Ly không tín nhiệm huynh.”

Tần Mộ Phong càng cười châm chọc, tự giễu nói,“Tín nhiệm? Y đã từng tín nhiệm ta sao?”

“Vậy bây giờ huynh tính làm gì?” Chuyện đã tới nước này, hắn nói cái gì đều vô dụng.

“Có thể làm gì được? Lấy tĩnh chế động.” Tần Mộ Phong sắc mặt phút chốc âm trầm,“Ta hoài nghi, Liễu Thiên Mạch là nội gián của y.”

“A?” Một lần nữa Hoắc Thiên lại giật mình, “Lần trước nói nàng là nội ứng của Liễu tướng, hiện tại nói nàng là nội ứng của Tần Vật Ly, huynh đa nghi quá rồi đấy.”

“Liễu Thiên Mạch chỉ là nữ nhi do hạ đường thê sinh ra, nhiều năm qua Liễu tướng đối nàng chẳng quan tâm. Nàng một thân khí chất cùng tài hoa do đâu mà có? Ngươi không thấy khả nghi sao? Từ khi nàng gả tiến vương phủ, Phi Yến xuất hiện, tiếp theo Tuyết Nhạn cũng xuất hiện, ta có thể không hoài nghi nàng sao?” Y phân tích sắc bén, vạch điểm đáng ngờ.

“Huynh đừng nói Liễu Thiên Mạch là Phi Yến hay là Tuyết Nhạn a.”

“Ta không biết.” Y chính là đoán Liễu Thiên Mạch gả cho y không có mục đích đơn giản, nhưng nếu muốn nói Liễu Thiên Mạch là Tuyết Nhạn hoặc là Phi Yến, y không dám tự tiện vọng đoán.

“Huynh thật sự cảm thấy Liễu Thiên Mạch không đơn thuần sao?” Nghe y nói vậy, Hoắc Thiên cũng hiểu được Liễu Thiên Mạch có vấn đề.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng đang đứng dưới ánh trăng. Đạm mạc lạnh lùng, một thân ngạo khí, khi đó ta đã cảm thấy nàng không đơn giản, nàng là một nữ tử thông minh nhưng giỏi che giấu. Sau đó, nàng lại nhát gan yếu đuối, so với lần đầu nhìn thấy nàng hoàn toàn bất đồng. Từ sau khi đánh nàng năm mươi trượng kia, nàng tựa hồ khôi phục lại bộ dáng lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.”

“Cho dù nàng sống giỏi che giấu, cũng không thể kết luận nàng là nội ứng. Nàng rất nhu nhược, tựa hồ không biết võ công, hơn nữa nàng mỗi ngày đều bị huynh nhốt tại Đạm Tình Cư, sao có thể đem tin tức truyền ra ngoài.” Liễu Thiên Mạch này, quả thực khó hiểu.

Tần Mộ Phong nhíu mày, “Nếu nói nàng không biết võ công, sao nàng có thể thoát khỏi ánh mắt của Hương nhi, gây sóng gió trong vương phủ? Nếu nói nàng biết võ công, vì sao để yên cho ta khi dễ? Ta thật không thể hiểu nàng, tâm tư của nàng, ta vĩnh viễn nhìn không thấu.”

Liễu Thiên Mạch thật sự là gian tế sao? Nhớ tới ánh mắt đơn thuần của nàng, Hoắc Thiên nhịn không được vì nàng biện giải.

“Ở những gia đình giàu sang phú quý, thê thiếp trong đó đấu tranh rất ghê gớm. Liễu Thiên Mạch từ nhỏ đã không có mẫu thân, lại không được sủng ái, nàng giả vờ là một nữ tử nhu nhược bình thường để bảo hộ chính mình cũng không phải không có khả năng. Tiến vương phủ, nàng biết bốn vị thị thiếp của ngươi rất lợi hại, cho nên tiếp tục giả vờ nhu nhược bình thường, muốn tránh khỏi thị phi. Sau khi bị huynh đánh, nàng biết một mực tránh né không phải là biện pháp tốt, cho nên đem hết dũng khí đối mặt với huynh. Ta có cảm giác, nàng rất lãnh đạm, vô tranh vô cầu, mong muốn có một cuộc sống bình thường. Có lẽ, nàng thật sự đơn thuần.”

Nghe Hoắc Thiên nhận xét, Tần Mộ Phong mê mang, thở dài một tiếng, “Có khả năng sao?” Trong nội cung, cũng có rất nhiều nương nương cùng công chúa cũng sống như vậy, Liễu Thiên Mạch xác thực có thể giả vờ nhu nhược bình thường để bảo hộ chính mình.

“Đừng lo lắng nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Hoắc Thiên vỗ vỗ bờ vai y, “Gần đây không thấy huynh không đi tìm Liễu Thiến cô nương của huynh a?”

Vừa nghe đến hai chữ Liễu Thiến, sắc mặt Tần Mộ Phong chợt biến, “Lần trước lúc từ Túy Yên Lâu trở về, người ta có điềm khác lạ, vô cớ lại bị ngứa ngáy ba ngày liền.” Tám chín phần là do Liễu Thiến giở trò quỷ, y một tháng cũng không dám quay lại Túy Yên Lâu.

“Ha ha.” Hoắc thiên cười lớn, “Huynh đắc tội gì với nàng rồi?”

“Ta làm sao mà biết được.” Tần Mộ Phong bất đắc dĩ lườm hắn một cái. Bị một nữ tử thanh lâu chơi xỏ, đây là lần đầu tiên y gặp phải.
Bình Luận (0)
Comment