[ Vậy mới ngoan, ta bảo ngươi yêu Mộ Phong, ngươi phải yêu Mộ Phong, nghe ta đi, không sai đâu.]
[ Biến.] Thiên Mạch gần như hét lên, tâm phiền ý loạn.
[ Làm sao vậy? Ăn phải thuốc súng sao?]
[ Đừng phiền ta, tìm chỗ nào mát mẻ xéo đi, không rảnh để ý đến ngươi.]
[ Nam nhân tốt như Mộ Phong, ngươi còn do dự cái gì a? Thích y không tốt sao?]
[ Đó là ngươi thích, không phải ta.]
[ Vô nghĩa, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Tin ta đi, không sai được, ta nói ngươi thích Mộ Phong thì chính là thích Mộ Phong.]
[ Ta đem vị trí tặng cho ngươi, thế nào?]
[ Tốt.] Liễu Thiến nhảy cỡn lên, nhịn không được kêu lên.
[ Bệnh thần kinh, chả thấy Tần Mộ Phong tốt ở chỗ nào.]
[ Còn Tần Vật Ly thì sao? Cả ngày như một tên lưu manh, có điểm nào giống vua của một nước không? Vẫn là Mộ Phong tốt, Mộ Phong khốc (=tàn ác, sao lại thích tàn ác???), Mộ Phong....]
[ Được rồi được rồi được rồi, bớt ở đó nói hưu nói vượn đi, ngươi đúng là phiền chết đi được.]
Liễu Thiên Mạch nằm ở trên giường, rên khe khẽ.
Đầu nàng đau như búa bổ, trên người tựa như bị một tảng đá nghìn cân đè nặng.
Nàng yếu ớt trở mình, khó nhọc ngồi dậy.
Dầm mưa cả một đêm, chắc là cảm lạnh rồi, chả trách khó chịu như vậy.
Nàng theo thói quen dựa vào đầu giường, tay xoa xoa trán. Tóc rũ lòa xòa xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Nàng chậm rãi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, nhìn màn mưa trắng xóa. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tuôn như thác. Từng giọt mưa rơi xuống đất, tạo nên những tiếng tí tách không ngừng.
Khi nàng thu hồi ánh mắt lại, thân mình thoáng cứng đờ, kinh ngạc nhìn bóng lưng Tần Mộ Phong.
Nàng đúng là bệnh đến hồ đồ rồi, đến nỗi trong phòng có người cũng không biết.
Môi nàng run run định gọi y, nhưng lời ra đến miệng lại không thốt ra được.
Nàng không nói gì, ngược lại Tần Mộ Phong lại lên tiếng trước, “Tỉnh rồi sao?” Ngữ khí lạnh lùng, khiến cho không khí trong phòng trở nên quỷ dị.
“Ừm.” Thiên Mạch chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở như lan, “Ngài ngồi đó làm gì?” Bóng lưng của y, thoạt nhìn rất…. cô tịch.
Tần Mộ Phong chậm rãi siết chặt các ngón tay, thanh âm như hàn băng, “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Lúc cởi quần áo của nàng, y nhìn thấy toàn thân nàng đều là dấu hôn. Những dấu hôn này, như đâm vào mắt y đau đớn. Tuy rằng đã nhạt đi, nhưng vẫn có thể thấy được lờ mờ. Đã một ngày trôi qua, vậy mà còn có thể nhìn thấy nhiều dấu vết như vậy, bọn họ rốt cuộc đã mãnh liệt đến mức nào. Gã đàn ông chết tiệt kia rốt cuộc là ai, sao dám cùng nữ nhân của y quấn quýt cả một ngày.
Thiên Mạch như ngừng thở, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, “Ta có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với ngài, muốn nghe cái nào trước?”
Tần Mộ Phong cố nén cơn kích động, ngữ khí rất lạnh đạm, “Tin xấu.” Nàng muốn nói cái gì?
“Hôm qua ta bị trúng xuân dược.” Giọng nói Thiên Mạch có chút run rẩy, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của nàng.
Tần Mộ Phong trong lòng căng thẳng, chậm rãi quay đầu đi, “Sau đó thì sao?” Y cơ hồ không có dũng khí nghe tiếp. Y có thể tưởng tượng, kế tiếp nàng sẽ nói những gì.
“Ta xuất thân giang hồ, cho nên, người ta đưa cho ta một tờ giấy, ta không biết có ý tứ gì, ta đã đến đó. Đầu tiên kẻ đó ướp một loại hương liệu trên quần áo của ta, tiếp đến dụ ta tới Bình An khách điếm. Trong phòng có một loại thực vật, loại thực vật này kết hợp với hương thơm trên quần áo của ta, tạo thành xuân dược. Có thấy vết thương trên đùi ta chứ? Vì giải xuân dược, ta đã dùng cây trâm đâm vào đùi mình. Lúc ta đi ra khỏi khách điếm, không cẩn thận vấp vào váy, ngã vào lòng y. Y bế ta đến khách điếm, chúng ta phát sinh quan hệ.” Khóe miệng Thiên Mạch thấp thoáng một nụ cười khổ. Nếu gặp được Tần Mộ Phong, sẽ không sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
(Sở Sở: Độc giả có thể vì thế mà mắng ta hay không, nhưng mà, nếu không như vậy sao có thêm nhiều mắc mớ về sau nữa chứ?
Maroon: mắng xối xả mấy ngày nay rồi chị ơi)
Tần Mộ Phong nghiến răng ken két, con ngươi đen âm u đáng sợ, nắm tay siết lại kêu răng rắc. Cơn phẫn nộ trong lòng chỉ chực chờ bùng nổ, “Đáng chết, hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chiếm tiện nghi của nàng, nữ nhân, nàng có đầu óc một chút được không, sao có thể cho người ta bế đi. Nàng tùy tiện như vậy sao? Vì sao người ta bế nàng đi thì nàng đi.”
Thiên Mạch đạm mạc nhìn Tần Mộ Phong, ” Bởi vì ta quen biết y.” Nàng không định giấu diếm.
“Chết tiệt, hắn là ai?” Biểu tình Tần Mộ Phong gần như điên cuồng, hắc mâu hung ác nham hiểm như vực sâu không đáy. Tiếng gầm rống giận dữ của y, cơ hồ truyền khắp toàn bộ vương phủ, “Là ai, ta giết hắn.” Y thật sự không thể chịu đựng được người đàn ông khác chạm vào thân thể của nàng. Thân thể của nàng là của y, tất cả đều là của y.
Liễu Thiên Mạch không để ý tới cơn phẫn nộ của Tần Mộ Phong, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt của nàng dừng trên người Tần Mộ Phong, “Tin tốt chính là… trước khi gả cho ngài, ta chưa từng bị nam nhân nào chạm đến.” Nàng vốn định đem bí mật này vĩnh viễn chôn giấu.
Tần Mộ Phong ngẩn người, thân mình như hóa đá. Nắm tay đang siết chặt, cũng chầm chậm buông ra.
Sao có thể như vậy? Lúc y ngủ với nàng, nàng rõ ràng không còn là xử nữ, sao có thể….
Nàng xoay người xuống giường, cúi xuống mang giày, “Buổi tối trước hôm gả cho ngài, ta đã dùng ngón tay đâm thủng cái màng mỏng manh kia. Đêm tân hôn không có lạc hồng, chính là vì như vậy.” Thiên Mạch rất bình tĩnh, tựa hồ đang nói một chuyện không liên quan gì đến y. Nàng bắt buộc bản thân không để ý đến.
Nàng tiện tay kéo y phục khoác lên vai, “Nếu ngài có thể chấp nhận, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Tất cả quá khứ, mọi người không tính toán nữa. Nếu không thể, ta rời khỏi vương phủ. Ngài cứ suy nghĩ cho kỹ, ta đi ra ngoài một chút.” Nàng cố hết sức giả vờ điềm đạm như không.
Tần Vật Ly có thể không tính toán chuyện quá khứ, vì sao y không thể?
Nếu thật sự yêu nàng, sẽ không bận tâm đến quá khứ của nàng. Nếu y không yêu nàng, nàng hà tất ở lại bên người y?
Tần Mộ Phong bảo vệ bản thân quá tốt, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào trái tim y. Nếu muốn yêu y, sẽ phải buộc y mở rộng cửa lòng đón nhận. Có thể mở rộng cửa lòng, có thể không thèm để ý quá khứ của nàng. Y từng cho rằng nàng đã bị nam nhân khác chạm vào, vậy chẳng phải đã chấp nhận rồi sao?
Nàng cho y biết sự thật, chính là đang bức Tần Mộ Phong, cũng là đang ép chính mình.
Giữa bọn họ là một sức ép cần phải chấm dứt. Từ nay, trở thành người xa lạ hay là tiếp tục cùng nhau chung bước, toàn bộ trông chờ vào Tần Mộ Phong.
Bất luận y quyết định như thế nào, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.
Trước khi y ra quyết định, nàng sẽ không giao nộp trái tim của mình.
Sự vô tình của Liễu tướng, sự đa tình của Tần Mộ Phong, khiến nàng sợ hãi. Nàng là một nữ nhân có nội tâm vô cùng yếu ớt, không chịu đựng nổi sự phản bội. Cho dù đã yêu, cũng không nguyện ý giao ra chân tình.
Thấy nàng bước ra ngoài, Tần Mộ Phong trong lòng căng thẳng, vội vàng lên tiếng, “Nàng đi đâu?” Nàng phải rời khỏi sao?
Thiên Mạch đưa tay vuốt mái tóc mềm mại, bất đắc dĩ thở dài, “Ta chỉ muốn ra ra ngoài một chút, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta đều cần bình tĩnh lại một chút.” Nước mưa lạnh như băng, có thể làm cho nàng thanh tĩnh.
Nàng còn muốn đi dầm mưa? Định tra tấn bản thân đến chết sao? Tần Mộ Phong khẩu khí dữ dằn, lao tới nàng trước mặt, siết chặt cổ tay Thiên Mạch, cáu tiết gầm gừ, “Nàng đã ở trong mưa bình tĩnh một đêm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Nàng muốn chết cóng à?” Nhìn thấy bộ dạng xiêu vẹo sáng nay của nàng, tuyệt đối đã dầm mưa nguyên cả đêm.
“Buông tay ra.” Liễu Thiên Mạch nhẹ nhàng giật, vùng vằng vài cái yếu ớt.
“Liễu Thiên Mạch, kiếp này, nàng đừng mơ rời khỏi đây.” Tần Mộ Phong trừng mắt giận dữ nhìn Thiên Mạch, hung hăng đe dọa, ngữ khí ác liệt vô cùng.
“Sao?” Liễu Thiên Mạch ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu. Lời y nói, rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ nói…….
Tần Mộ Phong nắm lấy cằm Thiên Mạch, bá đạo nâng mặt nàng lên, bắt buộc nàng nhìn thẳng y. “Nhìn cái gì mà nhìn? Không cho phép nàng tiếp tục nghĩ đến nam nhân chết tiệt kia.” Y cắn răng, gân xanh trên mặt hằn lên, phẫn nộ không chỗ phát tiết.
Nhắc đến ‘nam nhân kia’, trong đầu Thiên Mạch hiện lên hình ảnh Tần Vật Ly. Đột nhiên, nàng tựa như nhớ ra chuyện gì, buột miệng hỏi, “Hôm nay ngày mấy?”
Tần Mộ Phong theo phản xạ trả lời, “Mười lăm.” Đến lúc trả lời xong, y mới nhớ tới việc hỏi nguyên nhân, “Hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Thiên Mạch mặt không chút thay đổi, trong lòng thoáng do dự. Hôm nay là ngày hẹn của nàng với Tần Vật Ly, nàng có nên đến đó không?
“Đi tìm tình nhân sao?” Tần Mộ Phong hừ lạnh, giọng nói thô lỗ khinh bỉ, “Sốt ruột sao?”
Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải.” Tần Vật Ly có thể xem là tình nhân ư? Ước chừng, hẳn là, tựa hồ, có thể, đại khái, có lẽ, không phải đâu.
Tần Mộ Phong giữ chặt cằm Thiên Mạch, mâu quang trở nên đặc quánh, ngữ khí tàn nhẫn kiên định, “Nàng là người của ta, từ nay về sau, chỉ thuộc về một mình ta.”
Thiên Mạch thở ra một hơi, chầm chậm gật đầu. Một đôi thủy mâu, từ từ khép lại.
Nàng gật đầu, từ giờ trở đi, Tần Mộ Phong sẽ là người đàn ông duy nhất của nàng. Không có Tần Vật Ly, càng không có nam nhân náo khác.
Đầu nặng quá, chỉ một gật đầu nhẹ, mà sao cũng khó khăn như vậy.
Tần Mộ Phong lạnh lùng quét mắt nhìn Thiên Mạch rồi phẩy tay áo bỏ đi, ngữ khí chưa bao giờ lạnh lùng như thế, ” Nhớ kỹ nàng đã đồng ý với ta.” Y thật sự có thể không bận tâm sao?
Thiên Mạch đột nhiên rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy hình như nàng đã chọn sai.
Thật sự sai lầm rồi sao? Chuyện tương lai, ai mà biết.