Nhìn từ xa, cảm giác Liễu Thiến xinh đẹp không gì sánh được. Nhìn gần, mới biết được cái gì mới thực là nhân gian tuyệt sắc. Trên đời này, không ngờ lại có người con gái xinh đẹp như thế.
Liễu Thiến bước vào, dịu dàng cúi người chào, khuôn ngực cong cong. “Thiến Nhi tham kiến Vương gia, tham kiến tướng quân.” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hút hồn. Vô cùng diễm lệ, nhưng không thô tục. Đẹp đến mị người, nhưng không phóng đãng.
Tần Mộ Phong khẽ cong môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng. “Nàng chính là Liễu Thiến?”
“Đúng là Thiến Nhi.” Liễu Thiến cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng đôi chút. Trong lòng muốn buồn nôn, làm duyên làm dáng với nam nhân như y thực là mắc ói.
“Đứng lên đi.” Tần Mộ Phong vươn người, đỡ lấy eo nàng, bàn tay không biết vô tình hay cố ý sờ soạng trên người nàng.
“Tạ ơn Vương gia.” Liễu Thiến lui ra sau một bước, khéo léo tránh xa. Đúng là sắc lang, nhìn thấy nữ nhân liền nhào đến ăn đậu phụ. (= dê xồm)
Tần Mộ Phong cười gian nói, “Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?”
“Vương gia, hồng phấn tri kỷ của ngài khắp thiên hạ, sao có thể để ý dung mạo của Liễu Thiến?” Liễu Thiến cười nhu hòa, có ám chỉ khác, “Vương gia, đừng làm bẩn thân phận của ngài.”
Tần Mộ Phong ngả ngớn nâng cằm Liễu Thiến lên, con ngươi đen nheo lại, si mê nhìn nàng, “Gương mặt thật là xinh đẹp.”
“Hồng nhan dịch lão, phương hoa khoảnh khắc [1]. Tuyệt thế dung nhan thì sao chứ? Đối với Thiến Nhi mà nói, chỉ là mây khói mà thôi.”
Liễu Thiến nhẹ nhàng đẩy tay y ra, nhìn thẳng vào mắt y.
“Quả nhiên là hoa khôi của Túy Yên Lâu.”
Nụ cười trên môi Tần Mộ Phong càng mang ý thâm hiểm, nữ nhân dám cự tuyệt y, nàng là người đầu tiên, nữ tử này quả nhiên thú vị. Nàng chẳng những có tư sắc, gan dạ, sáng suốt, kiến thức học thức đều là nhất đẳng. Y từng cho rằng nàng là một nữ tử quyến rũ phóng đãng, xem ra y sai lầm rồi.
“Vương gia đúng là Vương gia.” Hơi thở Liễu Thiến thơm như hoa lan, “Bên ngoài đồn rằng Vương gia ngài phong lưu đa tình, Thiến Nhi hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng kiến thức rồi. Rốt cuộc là phong lưu đa tình ư, hay là… “Liễu Thiến cười cười, không nói tiếp.
Phong lưu đa tình gì, nàng chỉ thấy hạ lưu vô sỉ.
“Liễu cô nương tán thưởng, bổn vương vô cùng vinh hạnh.” Hoa khôi này cũng quá lớn mật, không ngờ mắng y chẳng kiêng nể.
“Mọi người đều nói Bình Nam Vương là dũng sĩ đệ nhất của triều đình ta, quả nhiên là thật. Ngay cả da mặt, cũng là thuộc hạng dày nhất đẳng.”
Thanh âm Liễu Thiến nhu hòa, thong thả, làm cho người nghe thấy vui vẻ thoải mái. Nhưng lời từ miệng nàng nói ra, lại đủ để làm tức chết người.
“Ha ha, thú vị lắm.” Tần Mộ Phong cất tiếng cười to, lâu rồi không có nữ nhân nào có thể làm cho y thoải mái như vậy.
“Vương gia, cái gì gọi là thú vị?” Trong đôi mắt trong suốt kia, chỉ nhìn thấy ý cười, không có chút cảm xúc nào.
Trên người Liễu Thiến có một phong thái như thể thách thức vị quân vương thuộc hàng cao quý nhất trong thiên hạ này, tựa hồ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của nàng.
Tần Mộ Phong tới gần, thì thầm bên tai nàng, “Làm nữ nhân của bổn vương.”
“Nữ nhân?” Liễu Thiến giương mắt, nhìn vào mắt y có thâm ý khác, “Vương gia, tại sao là nữ nhân, mà không phải là thê tử?” Các cô nương đâu có thiếu.
“Bổn vương không cần thê tử, chỉ cần nữ nhân.” Nữ nhân đối với y mà nói chỉ là công cụ giải tỏa dục vọng.
Hoắc Thiên cũng ở một bên xem kịch hay, Tần Mộ Phong trước giờ luôn ở trong đám đàn bà đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ thì đá trúng thiết bản rồi.
Liễu Thiến kéo mớ tóc trước ngực nghịch ngợm, như thể mệt mỏi lười nhác vô cùng, không thèm bận tâm.
Làm nữ nhân của y? Vậy mà y cũng nói ra được.
Liễu Thiến nàng là ai chứ? Gia tài vạn lạng, danh chấn giang hồ, nam nhân muốn kết hôn với nàng từ kinh thành xếp hàng có thể dài đến Đại Tây Dương.
Nàng yếu đuối, mùi vị yếu đuối rất tự nhiên.
Trong cái diễm lệ, lộ ra nét ôn nhu. Trong sự quyến rũ, lộ ra trí tuệ.
Dè dặt là nét cao quý của nàng, yếu đuối là sự ôn nhu của nàng.
Thiên hình vạn trạng, các hữu phong tình. [2]
Thế gian, chỉ sợ tìm không ra nữ tử thứ hai giống nàng.
Liễu Thiến khẽ cúi người, “Vương gia, Thiến Nhi xin lỗi không tiếp được.” Ngữ điệu mềm mại ngọt ngào, hết sức say lòng người.
Liễu Thiến quay người đi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ánh mắt lãnh khốc tựa sát nhân.
Hoắc Thiên phì cười, “Ha ha, thì ra thế gian này còn có nữ tử không thèm để mắt tới Bình Nam Vương huynh.” Hoắc Thiên bội phục nàng. Nàng có tướng mạo, có tài, càng có khí chất, đích thực là một vị kì nữ phong trần.
Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm vào nơi nàng vừa biến mất, cười gượng gạo. Nàng đích thực không giống người thường, nhưng mà nàng không thoát khỏi tay y đâu.
Hoắc Thiên liếc nhìn Tần Mộ Phong, cũng đưa mắt nhìn sang nơi Liễu Thiến vừa đi khỏi, giấu đi nụ cười, ra vẻ đăm chiêu.
*****
Tần Mộ Phong tuyệt không phải hạng người không thể sống thiếu đàn bà, đã rất nhiều lần, y chỉ sống một mình. Ở vương phủ, Thính Phong Hiên là thế giới riêng của y.
Từ Túy Yên Lâu trở về vương phủ, đã là quá nửa đêm.
Y cũng không muốn đến chỗ nữ nhân nào cả, trong đầu y, tất cả đều là hình ảnh Liễu Thiến lúc nhăn mặt lúc tươi cười, không còn nhìn thấy thứ gì khác.
Đứng trước cửa thư phòng, vốn định đẩy cửa đi vào. Đưa tay ra, lại buông tay xuống. Giờ này còn đến thư phòng làm gì? Liễu Thiến kia, thật sự làm y xao lòng.
Nữ tử kia…… rất thú vị.
Ánh trăng rọi trên mặt đất, phản chiếu hình bóng của y. Bóng y bị ánh trăng kéo dài trên đất, rất dài.
Đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa cọt kẹt.
” Ai……?” Tần Mộ Phong quay đầu lại, thấy một bóng đen nhảy lên mái nhà, chạy về hướng hậu viện.
Nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở vương phủ, tuyệt đối không phải người lương thiện gì. Tần Mộ Phong không cần nghĩ ngợi, lập tức dùng khinh công nhảy lên nóc nhà.
Tần Mộ Phong là Vương gia, lại một vị tướng quân sa trường, võ công của y tuyệt đối là nhất đẳng.
Đuổi theo vào trong một cái sân, hắc y nhân lập tức mất dạng.
Tần Mộ Phong lục soát chung quanh tìm dấu vết hắc y nhân, mới phát hiện mình đã vào Đạm Tình Cư.
Vì sao hắc y nhân chạy đến nơi này thì không thấy tăm hơi? Có chuyện đáng ngờ.
Chẳng lẽ…… hắc y nhân kia là Liễu Thiên Mạch? Không đúng, tuyệt đối không thể, bản lĩnh của Liễu Thiên Mạch là khóc, không thể nào có võ công giỏi như vậy. Nếu nàng giỏi võ công như vậy, sao có thể động một chút là khóc? Động một chút là run lẩy bẩy?
Lá gan của nàng quá nhỏ, quá yếu đuối, nhưng lại có vẻ quái dị, chẳng lẽ…… Nàng thật là gian tế của Liễu tướng?
Trực giác luôn mách bảo y rằng, Liễu Thiên Mạch không đơn giản.
Y đẩy mạnh cửa phòng Thiên Mạch, xông đến trước giường. Vén màn lên, thấy Thiên Mạch đang say giấc nồng.
Y tự dưng thở phào nhẹ nhõm, có vẻ mình quá đa nghi, cho dù Liễu Thiên Mạch là mật thám của Liễu tướng, nàng cũng không thể có võ công cao như vậy.
Hắc y nhân vừa nãy võ công khinh công đều cao hơn y, đương kim thiên hạ, không có mấy người có võ công cao như vậy. Liễu Thiên Mạch là thiên kim tướng phủ, không có khả năng học được võ công tinh thâm như thế.
Buông màn xuống, y nhanh chóng rời khỏi.
Tiếng đóng cửa vừa vọng lại, Thiên Mạch trên giường lập tức mở to mắt, ánh mắt trống rỗng khiến người khác không thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.
[1] Người đẹp rồi cũng sẽ già, hoa thơm cũng chỉ trong khoảnh khắc.
[2] Trong vô vàn kiểu cách, mỗi người có một phong thái riêng