Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Chương 93

Hoa đào trong Ngọc Cẩm Viện rơi lả tả, thỉnh thoảng những cơn gió xuân thổi nhẹ, cuốn theo những cánh hoa rụng đầy trên đất.

Gió xuân len qua mành, những cánh hoa đào cũng bay theo vào trong phòng. Một vài điểm đỏ hồng rơi trên mặt đất, xinh đẹp chói mắt.

Tần Mộ Phong bế Bạch Phi Yên đi vào bên trong, đặt nàng lên giường.

Bạch Phi Yên chui vào trong chăn, che kín cả người, “Ngài có thể đi được rồi.” Mặt nàng giấu dưới chăn, thanh âm rầu rĩ.

“Nàng yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng đâu.” Tần Mộ Phong nhìn người trên giường, cười chọc ghẹo.

“Tần Mộ Phong, con mẹ nó cút ngay cho ta, ta không muốn gặp lại ngươi nữa. Khiến ta xấu mặt ngươi vui lắm có đúng hay không? Có gan ngươi đem ta lột sạch rồi bế ra ngoài đi.” Tên nam nhân này cố ý gây sự, bất chấp sự phản đối của nàng, dám bế nàng về vương phủ.

“Ta sủng ái nàng nên mới bế nàng, nàng không vui ư?” Tần Mộ Phong thô lỗ lột y phục của nàng ra.

Bạch Phi Yên đoạt lấy chiếc chăn trên tay y, quấn chặt lại trên người, “Vương bát đản, trả lại y phục cho ta.”

“Hắn có thể động vào nàng, còn ta thì không sao.” Y cười lạnh một tiếng, hai tay chống trên giường, ánh mắt bí hiểm nhìn xuống Bạch Phi Yên.

Bạch Phi Yên hừ nhẹ, lạnh lùng nhìn y, “Ngươi muốn làm gì? Cũng muốn cường bạo ta sao?”

“Nếu như ta nói phải thì sao?” Tần Mộ Phong cười gian tà, tay chống trên giường chậm rãi di chuyển về phía trước.

“Ngươi dám.” Ngữ điệu âm trầm, khiến người ta không rét mà run.

“Ta cứ muốn.” Giọng nói Tần Mộ Phong đột nhiên lạnh đi, mâu trung lóe ra một ánh nhìn kích động khát máu.

“Mơ tưởng.” Bạch Phi Yên ngước mặt, không né tránh ánh mắt của y.

Trong mắt y bùng lên hai ngọn lửa nóng rực, túm chặt lấy chân nàng, “Ta muốn.”

“Con bà nó, ngươi cường bạo thành nghiện rồi.” Nàng thầm mắng một tiếng, chân còn lại dùng sức đá vào cánh tay y, “Ngươi đi chết đi.”

Bị Bạch Phi Yên đá đau quá, Tần Mộ Phong đành phải buông chân nàng ra. Tranh thủ lúc nàng vẫn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã với tới trước ngực nàng.

Bạch Phi Yên lạnh lùng, không lưu tình chút túm lấy cánh tay y, “Phân cân thác cốt thủ.” Bàn tay mềm mại của nàng nắm lấy cánh tay y, vặn mấy cái. Mỗi lần vặn, nụ cười trên mặt nàng lạnh đi vài phần.

Tần Mộ Phong bị Bạch Phi Yên vặn tay đau quá, khổ sở nghiêng người vào giường, “Nữ nhân, buông tay.” Bởi vì đau đớn, trên trán y đã lấm tấm mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch.

“Tần Mộ Phong, thứ ngươi nợ ta, ngày hôm nay trả hết một lần.” Bạch Phi Yên cười châm chọc, bàn tay lại tăng thêm sức lực.

“A.... Buông tay.” Giọng nói của y vì đau đớn mà lạc đi, thở hổn hển từng hồi.

“Đáng kiếp.” Bạch Phi Yên nhếch môi, khóe miệng lộ rõ một nụ cười độc ác hung dữ. Lực đạo trên bàn tay lại gia tăng lần nữa.

“Á....” Tần Mộ Phong tái mặt, ngẩng đầu lên, miệng phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ. Xen kẽ trong tiếng rên la đó, còn có tiếng các khớp xương kêu răng rắc.

Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương đó, có một âm thanh gầm gừ phẫn nộ mà đau đớn chấn thiên động địa, “Bạch Phi Yên....” Cơn đau thấu tim dần dần bao phủ Tần Mộ Phong, mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng trên trán.

“Kêu cái gì? Ta bị Mạc Bắc thập bát sát chém ba mươi mấy đao, lúc ngươi cường bạo ta, ta còn đau đớn hơn ngươi trăm ngàn lần.” Nàng hừ một tiếng bực bội.

Tần Mộ Phong xụi lơ trên giường, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng, “Bạch — Phi — Yên.”

Bạch Phi Yên lườm hắn một cái, “Trật khớp thôi, nghỉ ngơi năm ba ngày là được. Ngài đánh ta năm mươi gậy, lại đem ta giam vào địa lao chờ chết, còn không cho mời đại phu. Mạc Bắc thập bát sát chém ta ba mươi mấy đao, ngài lại lợi dụng lúc ta gặp nạn cường bạo ta. Chút đau đớn này so với ta, chỉ là một giọt nước trong biển cả, một hạt cát trong sa mạc.” Nàng một tay xô Tần Mộ Phong ra, chuyển người bước xuống giường. Bàn chân trắng nõn vừa chạm đến sàn nhà, một cảm giác lạnh như băng lập tức truyền khắp cơ thể, một âm thanh khẽ khẽ thốt ra từ miệng nàng, “Lạnh quá.”

“Bạch Phi Yên, nàng đi đâu?” Tần Mộ Phong có chút lo lắng hỏi.

“Phí lời, y phục của ta bị huynh đệ các người kéo tới kéo lui, sắp rách đến nơi, phải tìm quần áo mới thay.” Bạch Phi Yên ngáp một cái, chậm rãi đi tới tủ quần áo trước mặt, mở tủ quần áo, những bộ quần áo hoa mỹ khiến người ta lóa cả mắt.

Những bộ y phục này đều là do Tần Mộ Phong sai người may riêng cho Bạch Phi Yên từ lần trước nàng vào ở trong Ngọc Cẩm Viện. Nàng xưa nay vốn không ưa quần áo lòe loẹt tầm thường, lại càng không muốn đồ của y tặng cho, nên vẫn để nguyên trong tủ.

Lấy ra một bộ y phục màu xanh nhạt, Bạch Phi Yên ngoái đầu lại cười, “Vương gia, ngài cứ từ từ mà hưởng thụ, chờ ta mặc xong y phục sẽ quay lại cứu ngài.” Cầm lấy y phục, nàng nghênh ngang bước ra ngoài, không thèm liếc hắn một cái.

Nhìn theo bóng nàng biến mất, Tần Mộ Phong oán hận nói, “Bạch Phi Yên, nàng là đồ điên.”

Bạch Phi Yên đứng sau bình phong thò đầu ra, mỉm cười tinh nghịch, “Cảm ơn quá khen.” Mặt nàng tuy tươi cười, nhưng trong mắt lại ngập tràn thê lương.

Tần Mộ Phong chỉ còn biết rên rỉ một tiếng, bò lên giường một cách thảm hại.

Y chưa bao giờ thật sự hiểu được Bạch Phi Yên, nữ nhân này, đáng sợ hơn y tưởng tượng rất nhiều, cũng khả ái hơn y tưởng tượng rất nhiều.

Nàng có sự lãnh khốc vô tình của một thiên hạ đệ nhất sát thủ, nhưng cũng có sự hoạt bát hồn nhiên của một thiếu nữ ngây thơ.

Y càng ngày càng không biết, đâu mới là nàng thật sự.

Trong lúc y còn đang ngẩn ngơ, Bạch Phi Yên đã trở lại, “Được rồi, ta sửa tay lại cho ngài đây.” Nàng mặc một bộ y phục xanh mỏng, không tô son phấn. Khi mặc trang phục trắng trông nàngcao ngạo quạnh quẽ, lại khó có thể thân cận. Còn nàng hiện tại, bớt đi ngạo khí, lại có phần ngây thơ hoạt bát hơn.

Vô luận là cao ngạo quạnh quẽ, hay là ngây thơ hoạt bát, nàng đều khiến kẻ khác rung động.

Nhìn dung nhan xinh đẹp tươi tắn của nàng, Tần Mộ Phong bất giác ngây dại. Vô ý cử động cơ thể, một cơn đau đớn khắc cốt ghi tâm dâng lên. Y đột nhiên nhớ ra, nữ nhân kiều mị trước mắt này, chính là thủ phạm đả thương mình. Đỉnh đầu giống như bị ai đó giội một gáo nước lạnh, hảo cảm của y dành cho nàng nhất thời không còn lại chút gì.

“Tìm đại phu, không cho nàng chạm vào ta.” Khẩu khí của y vô cùng ác liệt. Tần Mộ Phong giận nàng, cũng giận bản thân. Nữ nhân này không những yêu đươngvụng trộm với Tần Vật Ly, còn đánh y thành ra như vậy, không ngờ y lại rung động vì nàng. Không biết là do nàng quá mức kiều mị, hay là bản thân y đáng khinh bỉ.

Bạch Phi Yên ung dung bò lên trên giường, thờ ơ nhìn cánh tay của y, “Ngoại trừ tà thủ thần y Lãnh Băng Băng, vết thương này không ai có thể trị khỏi. Đương nhiên, đại tỷ sẽ không chữa thương cho ngài, cho nên, không cho ta giúp, ngài cứ ở đó chờ tàn phế đi.” Nàng há miệng ngáp một cái tỉnh rụi, xoa xoa đôi mắt cay xè.

“Ngươi...” Tuy không phải lần đầu tiên bị người ta uy hiếp, nhưng là lần đầu tiên trong đời bị một nữ nhân uy hiếp. Hơn nữa nữ nhân không biết tốt xấu kia, lại chính là tiểu thiếp của y.

“Thủ pháp độc môn của Vô Tranh Sơn Trang, đại sư phụ và tứ sư phụ của ta cố ý nghiên cứu chế tạo ra để đối phó với sắc lang.” Bởi vì năm xưa đại sư phụ của nàng đã từng bị ‘cường bạo ’, cho nên sáng chế ra một bộ chiêu thức đề phòng sắc lang.

“Giúp ta nối lại.” Tần Mộ Phong oán hận trừng mắt với nữ nhân trước mặt.

“Yên tâm, không gãy đâu, chỉ trật khớp thôi.” Nàng híp híp mắt, chậm rãi kéo cánh tay cuả y, dùng lực sửa lại.

“Á....” Một tiếng rên đau đớn.

Bạch Phi Yên ho khan một tiếng, cợt nhả nói, “Xin lỗi nha, sửa lệch rồi, để vặn lại.” Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng khớp xương kêu rắc rắc.

“Áaah...” Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Tần Mộ Phong lăn xuống, thấm vào đệm giường.

“Xin lỗi, lại lệch rồi.” Bạch Phi Yên vẫn tiếp tục cợt nhả.

“Ngươi... áaah...” tiếng khớp xương lại vang lên lần nữa, khiến người ta khiếp vía.

Cơn đau đớn dữ dội khiến Tần Mộ Phong suýt ngất, y yếu ớt ngước mắt, “Bạch Phi Yên, nàng cố ý.”

“Dán thêm vài miếng thuốc giảm đau.” Bạch Phi Yên đi tới bên cửa sổ, lười nhác đích y.

Tần Mộ Phong trợn mắt bừng bừng lửa giận, “Ta biết rồi.”

Nàng mỉm cười, xoay người mở toang cửa sổ. Hoa đào bay lượn, một màu đỏ hồng tràn ngập khắp bầu trời khiến nàng không rời mắt ra được.

Tần Mộ Phong bước tới sau lưng nàng ngồi xuống, hơi thở yếu ớt, “Bạch Phi Yên, nàng làm sao có thể đồng thời sắm vai Phi Yến và Liễu Thiên Mạch.”

Bạch Phi Yên khóe miệng chậm rãi cong lên, “Thiên hạ đệ nhất xảo thủ, thiên diện Tu La Lãnh phu nhân tinh thông thuật dịch dung là sư phụ của ta.”

Tần Mộ Phong trầm mặc một hồi, ngước mắt nhìn bóng lưng của nàng, “Nàng tinh thông thuật dịch dung, cho nên có thể đóng đủ loại vai?”

“Không sai, buổi tối tiết Đông Dương đó, ngài đã được tận mắt thấy thuật dịch dung của ta.” Đưa tay đón lấy một cánh hoa đào, Bạch Phi Yên mỉm cười, một nụ cười rất thê lương, trong nỗi thê lương, thấp thoáng chút tự giễu.

“Liễu Thiến phải chăng cũng là nàng?” Giọng nói y rất bình thản, hỏi mà không cần câu trả lời. Y gần như có thể xác định, Liễu Thiến, Liễu Thiên Mạch, Phi Yến đều là một người.

Bạch Phi Yên cúi đầu, cười khổ. Nam nhân này không ngu ngốc, chỉ mấy câu đã hiểu ra. Liễu Thiến và Bạch Phi Yênkhông có quan hệ gì, hơn nữa chẳng bao giờ cùng xuất hiện với Liễu Thiên Mạch. Chỉ khi Liễu Thiên Mạch biến mất, nàng mới có thể xuất hiện, ngẫm lại, rất dễ suy ra đáp án.

“Là ta.” Liễu Thiến là nàng, cũng không phải nàng. Chỉ là, nàng không muốn giải thích.

Tần Mộ Phong nắm tay đấm mạnh lên mặt bàn, cất tiếng cười to, ” Tần Mộ Phong ta tự nhận phong lưu phóng khoáng, không ngờ vẫn bị nàng đùa bỡn từ đầu tới cuối.”

Bạch Phi Yên ngoái đầu nhìn lại, cười buồn, “Tất cả mọi người đều đang diễn kịch, không phải sao? Ta diễn kịch trước mặt ngài, ngài cũng chưa bao giờ thật tình với ta. Ta vẫn luôn muốn hỏi, vì sao ngài đột nhiên lại đối xử tốt với ta? Lại phát hiện ra mình yêuta?” Bạch Phi Yên lắc đầu, trên mặt tràn đầy châm chọc, giọng nói mang theo ý trào phúng, “Ta không tin, ngài đối với ta tốt bất ngờ, cũng quá giả tạo.”

“Muốn nghe lời nói thật?” Ánh mắt Tần Mộ Phong trở nên sâu thẳm, nhìn nàng không chớp mắt.

“Nói thật đi.” Bạch Phi Yên vẻ mặt đạm nhiên.

“Ta cho rằng nàng là Tuyết Nhạn.” Trước khi nhìn thấy gương mặt thật của Tuyết Nhạn, y vẫn cho rằng nàng là Tuyết Nhạn.

“Haha....” Bạch Phi Yên cười ra tiếng, “Vì sao?” Nàng sớm đoán ra được, chỉ là không chắc chắn.

“Chiếc chuông trên chân nàng, tiếng kêu của nó rất giống của Tuyết Nhạn.” Chuyện tới hôm nay, y không muốn giấu diếm nàng thêm nữa.

“Thông minh.” Bạch Phi Yên ngồi xuống trước mặt y, chậm rãi vỗ tay vài cái, “Thật thông minh. Cho rằng là Tuyết Nhạn, mê mẩn vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng, muốn nàng giúp ngài....” Nụ cười của Phi Yên đột nhiên trở nên rất cổ quái, “Mưu phản.” Phun ra hai chữ, nàng cố nén cảm xúc bình tĩnh nhìn hắn.

Tần Mộ Phong cũng điềm tĩnh nhìn nàng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.”Xin rửa tai nghe.” Trí thông minh của nữ nhân này cũng không thua kém gì y. Thậm chí, còn cao hơn y.

“Sách vở, là chết. Con người, là sống. Lời ngài nói rõ ràng như vậy, ta nghĩ kỹ một chút là có thể có ngay đáp án.” Bạch Phi Yên mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, “Sau này đừng nói những lời ám chỉ như thế nữa.”

Tần Mộ Phong sửng sốt, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn Bạch Phi Yên, “Nàng thật sự là Tuyết Nhạn.” Bạch Phi Yên tinh thông thuật dịch dung, nếu nàngcó thể dịch dung thành Liễu Thiến, tự nhiên cũng có thể dịch dung thành Tuyết Nhạn. Cho tới nay, y đều bị khuôn mặt của nàng lừa gạt.

“Là Tuyết Nhạn, cũng không phải Tuyết Nhạn. Nhưng mà, ta đích thực là nữ tử đã cùng ngài tranh cao thấp mưu lược binh pháp.” Bạch Phi Yên đưa mắt nhìn hoa rơi trong sân.

Vẻ mặt vân đạm phong khinh, ngoại trừ nụ cười tự tin, còn thì không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

Tần Mộ Phong hít sâu một hơi, “Quả nhiên, nàng là Tuyết Nhạn. Lúc nhặt được lệnh bài ta đã hoài nghi, không ngờ vẫn bị nàng đánh lừa.”

“Sai, ta là Phi Yến, không phải Tuyết Nhạn. Tuyết Nhạn là Đông Phương Tuyết, Phi Yến mới là Bạch Phi Yên. Tuyết Nhạnchí tại bốn phương, nửa đêm bỏ nhà trốn đi, chỉ để lại một khối lệnh bài, một thanh Ngân Tuyết.” Bạch Phi Yên xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói, “Làm sư muội, ta phải thu dọn chiến trường cho nàng.”

“Lúc nàng giết Ngọc La, chính là dùng Ngân Tuyết.” Lúc đó y chỉ biết, bảo kiếm trong tay nàng không đao kiếm bình thường nào có thể sánh bằng.

“Phải.” Ngân Tuyết là thần binh lợi khí ‘mị ảnh ’ trộm ra từ trong cổ mộ, từ khi tiểu sư tỷ cho nàng Ngân Tuyết, nàng không còn dùng những binh khí bình thường khác nữa.

“Trên chuôi Ngân Tuyết kiếm có hình một con chim nhạn, vì sao chuôi kiếm của nàng không có gì cả.” Do đau đớn, hơi thở Tần Mộ Phong vẫn còn run nhè nhẹ.

“Ngớ ngẩn, con chim nhạn đó không dính cố định, có thể gỡ ra.” Bạch Phi Yên lườm hắn một cái.

Tần Mộ Phong gật đầu, đột nhiên nhìn nàng chăm chú, “Phi Yên, ta có lỗi với nàng, thế nhưng, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa không?”

Nàng ngập ngừng, tâm hồn phiêu lãng, “Ta không biết.” Không buông tay được, không dám yêu, ngay cả chính nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Tần Mộ Phong nhẹ nhàng giữ lấy vai nàng, nhìn nàng đắm đuối, “Nàng là Tuyết Nhạn cũng được, Phi Yến cũng được, ta đều vẫn chờ nàng. Chờ đợi cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý.”

Bạch Phi Yên cười khổ, “Ta là truyền nhân của kẻ thù ngài.”

“Nhiều năm đã trôi qua rồi, cần gì phải chú ý.” Trải qua nhiều ngày tự hỏi, y đã hoàn toàn hiểu rõ lòng mình. Quá khứ suy cho cùng chỉ là quá khứ, tương lai mới là quan trọng nhất.

“Ta từng phản bội ngài.” Nàng né tránh ánh mắt y, “Ta và Hoàng Thượng… “

“Không có Thái Y, Thái Hà, Ngọc La, Hàm Thúy, và vô số nữ nhân khác.” Nếu như nói phản bội, là y phản bội nàng mới đúng.

Nàng đã từng hi vọng có thể được nghe câu nói này biết bao. Thế nhưng, hiện tại, lại có chút sợ hãi, “Sau này hãy nói.” Sợ những lời ngon tiếng ngọt, sợ những lời giả dối.

“Phi Yên, hoài nnàng biết vì sao ta ghi nàng không?” Tần Mộ Phong ôm chặt lấy Phi Yên, “Nàng biết vì sao không có nữ nhân nào của ta mang thai không?”

Bạch Phi Yên mặc dù không hiểu ẩn ý của y, nhưng mơ hồ cảm thấy có điều kỳ lạ, “Không biết.”

“Bởi vì ta… ta đã từng bị thương, thái y nói không có nữ nhân nào có thể mang thai hài tử của ta, nàng rõ rồi chứ.” Giọng y có chút chua xót, lại có chút cam chịu.

“Cái gì?” Bạch Phi Yên cao giọng, kinh hãi lui ra sau vài bước.

“Tần Mộ Phong ta nếu như lừa dối nàng, sẽ không được chết tử tế.”

Phi Yên trong đầu trống rỗng, cả người ngớ ra, “Nói cách khác, phép thử của ta là một... sự hiểu lầm?” Trăm phương ngàn kế tìm cách thử lòng, rốt cuộc là...

Y bất đắc dĩ đích thở dài, “Aizz, suy cho cùng, là ta khiến nàng mất lòng tin.” Y khiến nàng tổn thương thực sự quá nhiều, cũng khó trách nàng không tin tưởng y.

Tần Mộ Phong chậm rãi buông nàng ra, “Nàng nghỉ ngơi đi.”

Nhìn bóng lưng cô đơn của y, trong lòng Bạch Phi Yên bỗng nổi lên một cơn kích động không tên, vội đuổi theo, “Mộ Phong, chờ một chút.”

Nghe tiếng gọi của nàng, Tần Mộ Phong vội dừng chân, “Chuyện gì?”

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể tìm hiểu đối phương không? Ngài không phải Bình Nam Vương, ta không phải Tuyết Nhạn, chúng ta dùng thân phận nam nhân và nữ nhân đối mặt nhau.”

Tần Mộ Phong nhìn Phi Yên một hồi lâu, đột nhiên kéo tay nàng, “Ta đưa nàng đến một nơi.”
Bình Luận (0)
Comment