Vương Phi Thiên Tài

Chương 1

Đang thời chiến loạn, bảy nước cùng tồn tại, thiên hạ đua nhau đuổi hươu [1].

Nước Tề, một trong bảy nước, lập quốc được hai trăm ba mươi mốt năm.

Tề đô, Vân thành, là đầu mối giao thông thủy bộ trọng yếu nên cực kỳ phồn vinh. Các ngã tư đường thẳng tắp hình chữ vương (王) tỏa ra khắp nơi, ngựa xe như nước, dòng người nườm nượp, vô cùng náo nhiệt. Đầu đường kẻ đến người đi, có hai cô bé trắng trẻo, tay nắm tay vô cùng thân mật dạo bước. Nhìn kỹ hai người, đều có một gương mặt trái xoan thanh tú, một đôi lông mày cong cong thanh mảnh như hai chiếc lá liễu, đôi mắt trong vắt sáng ngời, xinh xắn như một cặp búp bê bằng sứ.

Có điều Đinh Phi Tình lớn hơn, vẻ đẹp diễm lệ hơn một chút, gây nên cảm giác ung dung quý phái, mà Đinh Đinh nhỏ hơn, chính giữa trán có một vết bớt màu hồng hình bông hoa đào, càng tăng thêm vẻ linh động của nàng. Nếu bảo Phi Tình là một đóa mẫu đơn cao sang đang chớm nở, thì Đinh Đinh chính là một đóa phong lan thanh nhã thoát tục sắp đưa hương.

Hai bên đường, vô số ánh mắt hâm mộ chăm chú nhìn vào Phi Tình. Cũng phải thôi. Đinh Phi Tình, Đinh gia ngũ tiểu thư, là nhân tuyển cho vị trí thái tử phi trong tương lai. Cả Vân thành ai cũng đều biết đến, khuê các tiểu thư vô cùng khó gặp, nên hôm nay càng phải tỉ mỉ ngắm nhìn.

Dừng lại trước một sạp bán kẹo đường bên đường, Đinh Phi Tình mỉm cười nhìn em gái, gọi nhũ danh của Đinh Đinh hỏi.

" Linh Đang, muốn ăn không? "[2]

Bởi vì cái tên Đinh Đinh, gọi lên nghe như tiếng chuông nhỏ rung rung, nên nàng đặt cho em gái cái tên dễ thương này. Đinh Đinh nghe tỷ tỷ hỏi mình, lập tức gật đầu liên tục, ánh mắt sáng bừng lên.

" Muốn! "

" Ngũ tiểu thư… "

" Lắm miệng! " Tên thị vệ vốn theo hai chị em nàng một tấc không rời vừa lên tiếng, Đinh Phi Tình đã nhíu mày ngắt lời. Nguyên là nàng muốn len lén ra ngoài đi chơi, lại bị những kẻ này phát hiện ra. Thế này thì hay rồi, trang phục trên mình đám người kia chính là của Đinh gia, khiến cho thân phận thái tử phi tương lai của Tề quốc bị lộ ra, không thể tùy ý dạo chơi được nữa, thật đáng giận.

Đinh Đinh thấy tỷ tỷ nổi giận, lập tức cong cong đôi mày lá liễu cùng đôi môi nhỏ xinh xắn, với tay đưa cho Phi Tình chuỗi kẹo đường vừa mua.

" Tỷ tỷ, tỷ ăn này, đừng giận mà. "

Đinh Phi Tình lập tức quay sang nhìn em gái, vô cùng dịu dàng chiều chuộng mà rằng.

" Muội ăn đi, tỷ tỷ không giận đâu. " Vừa nói vừa vươn tay xoa đầu Đinh Đinh, trên nét mặt nàng hiện ra vẻ cưng chiều bảo bối, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của em gái, nàng không khỏi thầm thở dài. Sinh ra trong Đinh gia, một trong hai đại thế gia ở Tề quốc, nhưng lại không thể tu luyện âm công, cũng không thể học võ công, đã không tự bảo vệ bản thân được, càng không thể có ích cho hoàng tộc, cô bé này quả thật là một niềm bi ai vô cùng. Nhìn tỷ tỷ dịu dàng ngắm mình, Đinh Đinh vừa ăn kẹo đường vừa nói.

" Tỷ tỷ… "

‘Chíu’ Chưa nói dứt lời, bỗng không khí bên tai có sự rung chuyển, hai mũi tên đầy sát khí nhằm thắng hướng Đinh Phi Tình bay tới, khiến Đinh Đinh hoảng hốt sững sờ. Đinh Phi Tình vốn chỉ hơn em gái mình một tuổi, lại chỉ hơi nhướng chân mày, ôm lấy Đinh Đinh đạp chân một cái, xoay người trên không dễ dàng tránh đi hai mũi tên kia. Đám thị vệ đi theo lập tức nhào lên chống lại kẻ thích khách áo đen đang ào tới.

" Giết người a… " Chỉ trong nháy mắt hốt hoảng, đám người đang nhàn nhã thong dong như nước chảy bên đường lập tức hét toáng lên, nhốn nháo bỏ chạy khắp nơi, khiến con phố lớn hoàn toàn náo loạn, người người dẫm đạp.

”Ngũ tiểu thư, mau rời đi, nhanh lên. " Vài tên thị vệ vừa cố chống chọi với thích khách, vừa lo lắng gào lên với Đinh Phi Tình, đồng thời có người nhào tới mỗi người ôm một trong hai chị em vội vàng bỏ chạy. Nhưng họ ôm hai chị em nhà họ Đinh chạy chưa được vài bước, một tên thị vệ bị đánh bay về phía họ, đập thẳng vào vài người đang khiêng kiệu, khiến những tên khiêng kiệu hốt hoảng gào thét chạy trốn. Đinh Đinh bị vác trên vai một thị vệ, rõ ràng thấy tên thích khách áo đen kia chỉ cần một đường kiếm đã giải quyết hết đám thị vệ của chị em nàng, máu tanh vung lên khắp trời như đổ mưa máu. Tên áo đen xử lý xong chỗ thị vệ, lập tức nhấc chân chạy tới lao kiếm về phía tên thị vệ đang ôm nàng.

Chỉ một kiếm, lập tức từng đóa hoa máu rộ nở trước mắt cô bé, nồng nồng, gay mũi, nóng hổi, vài giọt bám lên hai má nàng. Còn người thị vệ đáng thương đang ôm nàng trước khi chết vẫn còn kịp vung tay ném mạnh Đinh Đinh ra ngoài.

Tên thích khách kia thấy thế, nhìn lướt về phía Đinh Phi Tình đã chạy xa, liền vung kiếm hướng về phía Đinh Đinh bị ném ra xa còn chưa kịp đứng dậy, sát khí bốc lên nồng nặc. Mà Đinh Đinh lại chỉ có thể ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn mũi kiếm tiến lại gần.

Đinh Phi Tình vốn đã được một người thị vệ ôm lấy chạy xa, giờ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức gào lên một tiếng, vừa đẩy tên thị vệ ra chạy ngược lại về phía Đinh Đinh, vừa thò tay vào trong tay áo rút ra một cây sáo nhỏ xanh biếc, đặt lên môi thổi lên.

Âm công kích phát, vô vàn đạo phong nhận sắc bén tỏa ra theo tiếng địch vang lên, vô hình vô ảnh bay về phía tên thích khách đang hướng về phía Đinh Đinh mà tấn công, khiến tên kia bắt buộc phải dừng lại chống đỡ.

" Ngũ tiểu thư, tiểu thư mau chạy đi, công lực hiện giờ của tiểu thư còn chưa đủ. "

Viên thị vệ vừa bị Đinh Phi Tình đẩy ra vội vã xông lên định ôm lấy nàng lôi đi. Đinh Phi Tình giãy dụa, rồi hung hăng cắn vào tay người kia, tranh thủ lúc hắn ta còn đang sững người, vừa tiếp tục thổi địch vừa chạy tới chỗ Đinh Đinh chiến đấu cùng tên thích khách kia. Tiếng địch sắc bén dưới bầu trời vang lên, vô số âm nhận bắn ra theo đó. Đinh Phi Tình hoàn toàn không nghĩ bản thân mình liệu có đủ sức thắng một thích khách trưởng thành hay không. Nàng chỉ

biết là muội muội của nàng đang gặp nguy hiểm, nàng không thể bỏ chạy, nàng phải ở lại cứu muội ấy.

Đinh Đinh nhìn thấy một dòng máu tươi trào ra từ khóe môi tỷ tỷ, thấy sắc mặt tỷ ấy càng lúc càng tái nhợt. Tên thích khách trước mặt giơ cao thanh kiếm sắc bén, nhìn thấy tỷ tỷ quay người chạy tới đây, lập tức vừa đối phó với âm công của tỷ tỷ, vừa chuyển hướng về phía đó. Giết chết hoặc bắt sống Phi Tình mới là mục đích chính của bọn họ. Chính mắt nàng thấy luồng kiếm phong sắc nhọn càng lúc càng tới gần tỷ tỷ, Đinh Đinh không khỏi điên cuồng gào thét lên. Tiếng hét của cô bé hỗn loạn chứa đầy sự tuyệt vọng, đau đớn, vô cùng phức tạp.

Đúng lúc đó, vài tiếng quát chói tai vang tới. Binh sĩ tuần tra đã kịp chạy đến, giao thủ cùng bọn thích khách. Trong màn huyết lệ khắp nơi, Đinh Đinh chỉ thấy gương mặt tái nhợt của tỷ tỷ Đinh Phi Tình gượng lên nụ cười, thân hình mảnh khảnh từ từ ngã xuống, mà trên môi vẫn mấp máy hỏi.

" Linh Đang, muội không sao chứ? "

Đinh Đinh vội vã gật đầu. " Không sao, tỷ tỷ, muội không sao cả. "

Nước mắt cứ thế ràn rụa chảy tràn, nàng muốn đứng dậy nâng tỷ tỷ lên, nhưng thân mình lại hoàn toàn vô lực. Trước mắt, một mảnh máu đỏ che kín tầm nhìn của nàng, nhìn tỷ tỷ ngã xuống, mà mình lại bất lực.

" Không hổ là nhân tuyển thái tử phi tương lai của Đinh gia, tuy tuổi còn nhỏ mà đã gan dạ sáng suốt hơn người… "

" Cũng đúng, sớm nghe nói Đinh Phi Tình của Đinh gia tướng mạo xuất sắc, không ngờ âm công cũng không tệ, tính cách lại tốt như thế! "

Trong ánh đỏ rực che lấp trước mắt, Đinh Đinh thoáng nghe có người nói chuyện bên tai, vội vã ngẩng đầu lên lo lắng hỏi người bên cạnh.

" Tỷ tỷ không sao chứ? Tỷ tỷ không sao chứ? "

" Không sao, chỉ là mệt mỏi vô lực mà thôi. " Nhận được câu trả lời thỏa mãn, Đinh Đinh nở nụ cười, gương mặt nhuốm đầy máu tươi lại cười lên vô cùng sáng lạng cùng vui sướng.

***

Đinh Phi Tình, ra đời mới một tuổi đã có thể phân biệt âm chuẩn, ba tuổi đã giỏi dùng nhạc khí, năm tuổi đã được vào Âm công điện phủ, dùng âm sát nhận, nội ngoại đều tu luyện, tuổi còn nhỏ đã một thân võ công không tồi. Đây chính là nhân tài hiếm có của cả mấy thế hệ Đinh gia, được Tề quốc hoàng tộc chỉ định làm nhân tuyển thái tử phi tương lai, thật sự là nổi tiếng.

Trong từ đường Đinh gia, thân hình nhỏ nhắn của Đinh Đinh đang quỳ gối ẩn hiện trong ánh nến leo lắt, trước mặt là bài vị liệt đại tổ tông nhà họ Đinh. Gió đầu mùa xuân thổi vi vút vào từ đường, mang theo hơi buốt lạnh tận xương, khiến cơ thể bé nhỏ kia run rẩy co quắp lại. Hai chân đau đớn, lúc bị thị vệ ném ra xa, hai đầu gối của cô bé đã đập vào đất, máu tươi đầm đìa, giờ phải quỳ lâu nên càng lúc càng đau ngấm vào tới xương cốt.

Đinh Đinh lén nhìn về phía đại môn của từ đường, không có ai, không khỏi nhè nhẹ thở hắt ra.

Nàng biết trong ngôi nhà này nàng hoàn toàn khác biệt. Ở Đinh gia, trẻ con một tuổi sẽ phải trải qua sự khảo nghiệm của sư phụ, xem là học võ công hay học âm công. Ở thời điểm loạn thế này, để có thể đứng vững không đổ, cần nhất chính là phải có thực lực cường đại. Cho dù là nữ hài tử cũng thế, nếu không có võ công, ngay cả bản thân cũng không tự bảo vệ được, lại càng đừng nói là làm vẻ vang gia tộc, thế nên thuần túy là một thứ rác rưởi, một thứ rác rưởi ngay cả cái tên cũng không đáng được đặt

Đinh Đinh trải qua khảo nghiệm, tiên thiên ngũ âm không đầy đủ [3], không phân biệt được âm phù, tố chất thân thể cực kém, không học được võ công. Thế nên ngay cả bối tự chữ Phi của Đinh gia nàng cũng không được đặt, lấy đại một chữ Đinh làm tên. Nàng là đứa trẻ không được Đinh gia công nhận, nàng là nguồn gốc khiến Đinh gia bị người khác chê cười. Bởi vì ngay sau khi có một thiên tài là Đinh Phi Tình, lại có một phế tài là nàng sinh ra, khiến sự tồn tại của nàng chỉ là mối sỉ nhục của Đinh gia. Dù rằng, Đinh Đinh nào biết vì sao nàng lại là sự sỉ nhục của cha mẹ, nàng… nào có làm chuyện gì sai…

Đang suy nghĩ, mặt đất bỗng rung rung, Đinh Đinh vội vàng quỳ lại ngay ngắn, làm ra vẻ thành thật sám hối cùng liệt đại tổ tông. Đại môn sau lưng nàng được mở toang. Gia gia, nãi nãi (ông bà nội), thúc thúc, thẩm thẩm (chú thím), phụ thân, mẫu thân, ai cần đến thì đều đã có mặt.

Trong lòng Đinh Đinh không khỏi tuyệt vọng. Tỷ tỷ còn đang hôn mê chưa tỉnh, ai, ai sẽ tới cứu nàng đây?

" Gia pháp đâu! " Đinh gia đại lão gia, Đinh Bác Nhiên lạnh lùng nhìn phụ thân của Đinh Đinh là Đinh Mậu Thân, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Đinh Đinh đang quỳ lấy nửa điểm.

Đinh Mậu Thân nhìn Đinh Đinh, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm, thản nhiên tới trước bài vị tổ tông rút ra một thanh roi bằng trúc to bản, hai tay dâng lên phụ thân.

" Mậu Thân quản giáo không nghiêm, thỉnh phụ thân trách phạt đứa cháu hư kia! "

Đinh Đinh nhìn thấy thanh roi sần sùi kia, thân hình bé nhỏ hơi run lên, nhưng rồi lại trở nên bình tĩnh, sự bình tĩnh hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của mình. Cô bé soãi người nằm sấp trên đất không nói câu nào, chờ gia gia dùng gia pháp trừng phạt. Nàng… đã sớm quen rồi.

" Hừ, dùng chiếc roi này đánh mi, quả là làm nhục cây roi này vậy! Tại sao Đinh gia chúng ta lại có thể xuất ra một thứ phế vật như mi chứ. "

Lão thái gia vô cùng oán độc thốt lên. Hôm nay quả thật vô cùng nguy hiểm khó mà tưởng

tượng. Nếu Phi Tình xảy ra chuyện gì, hoàng gia trách tội là một lẽ, mà con đường thăng quan tiến chức của Đinh gia sẽ hoàn toàn mất cơ hội. Thật là đáng giận!

" Kẻ súc sinh kia càng lúc càng to gan, dám dụ dỗ Phi Tình đi Liễu Khê chơi, may mà Phi Tình võ công không tệ, bằng không, bằng không… " Đinh Mậu Thân nhìn Đinh Đinh, lạnh lùng vô tâm quát. Chao ôi, người làm phụ thân gọi chính con gái mình là súc sinh, quả là lạnh lùng vô tâm

" Mười cái tát, ba mươi roi! " Lão thái gia lên tiếng. Không ai phản đối, không ai cầu xin. Ngay cả mẫu thân của Đinh Đinh cũng đứng đó, vẻ mặt không chút biến sắc, như thể đứa trẻ đang sắp phải chịu hình phạt kia là người xa lạ chứ không phải con ruột mình. Bọn họ nhìn Đinh Đinh, trên nét mặt thậm chí còn toát ra vẻ oán hận cùng chán ghét, không ai có nổi ý nghĩ rằng một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi, phạt nặng như vậy khác gì muốn lấy mạng của nàng.

Hình phạt vang lên, tiếng tát tai chát chúa cùng tiếng roi quật vun vút. Không hề có tiếng khóc của hài nhi. Đinh Đinh chỉ khóc với tỷ tỷ, chứ chưa bao giờ khóc trước mặt ai khác. Nàng, không oán hận tỷ tỷ, dù chính tỷ tỷ mới rủ nàng đi dạo phố, dù…

Đinh Đinh cắn môi, nàng biết, nàng, không giống với tỷ tỷ. Nàng biết.

[1] Nguyên văn là Trục lộc 逐鹿: đuổi hươu: chỉ việc tranh giành thiên hạ, tranh đoạt ngôi vua. Theo Sử ký, Khoái Thông nói: " Tần chi cương tuyệt nhi duy thỉ, Sơn động đại nhiễu, dị tính tịnh khởi, anh tuấn ô tập, Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục tri ư thị cao tài tật túc giả tiên đắc yên " (Kỷ cương nhà Tần bị đứt, miền Sơn đông nổi loạn, các miền khác đều nổi lên. Anh hùng tuấn kiệt tụ tập lại nhiều như quạ. Nhà Tần mất hươu, cả thiên hạ cùng đuổi bắt nó. Bấy giờ ai tài cao, chân nhanh thì bắt được trước), Trương Án thời Tam quốc chú giải: lấy con hươu để ví ngôi vua.

[2] Tên của Đinh Đinh đọc nghe giống tiếng chuông kêu, nên Phi Tình gọi em là Linh Đang, nghĩa là chiếc chuông nhỏ. Đây là tên thân mật gọi trong nhà.

[3] Tiên thiên: năng khiếu bẩm sinh.

Ngũ âm: năm âm giai cơ bản của âm nhạc cổ truyền Trung Hoa: Cung, Thương, Giốc, Vũ, Chủy, tương ứng với ngũ hành Thổ, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, đồng thời mỗi âm ứng với một trạng thái cảm xúc khác nhau: Lo lắng, U buồn, Giận dữ, Sợ hãi và Vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment