Vương Phi Trở Về

Chương 17

Vĩnh hằng chi gian gió thu âm thầm thổi, sắc trời càng ảm đạm hơn, trước mặt không có Dịch nhai cũng không có bàn cờ đá, đám người Lam sứ giả cũng không có, chỉ thấy lá phong đầy núi, khí hậu ở đây lạnh hơn bên ngoài, lá phong đã đỏ vài phần, sắc màu không thuần khiết nhưng lại có một vẻ đẹp thuần khiết, một sự biến hóa hoàn mỹ, một vẻ đẹp nguyên sơ.

Thân hình quen thuộc chắp tay đứng trong rừng cây, bên cạnh không có cờ cũng không có đàn, vạt áo lam nhạt trải dưới đất, ngọc bội ở eo khẽ lay động.

“Thích không?”

Nhạn Sơ nhớ hôm nay không phải là ngày nuôi hoa, bỗng nhiên được đón đến Vĩnh hằng chi gian, nàng vốn hơi bất ngờ, nghe vậy gật đầu nói: “Thích.”

“Tại sao lại thích?”

Chính tay trồng phong khắp núi, đương nhiên hắn cũng là người yêu phong, Nhạn Sơ không biết đáp thế nào mới hợp ý hắn, lòng suy nghĩ, nàng cười nói: “Trước lúc tôi mất trí nhớ trưởng thành ở Việt Ất Sơn, ở đó rất ít phong nên hiếm khi được nhìn thấy.”

Tây Linh quân nói: “Vì nguyên do này sao?”

Ánh mắt Nhạn Sơ khẽ động: “Lẽ nào không phải?”

Tây Linh không đáp trả lời: “Lá phong vừa chuyển đỏ, chi bằng cùng thưởng thức.”

Thăm dò thất bại, Nhạn Sơ hơi thất vọng, nhìn rừng phong thuận miệng nói: “Không ngờ Tây Linh quân cũng có những sở thích như vậy.”

“Ồ?”

“Người đời đều nói Tây Linh quân rất thần bí, thì ra cũng…” Lời chưa nói hết đã thấy hắn tiến lại gần, Nhạn Sơ vội lùi vài bước, nhưng nàng lập tức phản ứng lại, giễu cợt nói: “Đường đường là Vĩnh hằng chi chủ mà lại tính toán với tôi những chuyện nhỏ nhặt này, trước mặt người ngoài thì oai phong lắm.”

Tây Linh quân nói: “Người ngoài?”

Nhạn Sơ phát giác lời nói hơi lẳng lơ, chưa chờ nàng lên tiếng thì Tây Linh quân lại cúi đầu nói: “Không sai, có giao dịch tức là bằng hữu, không coi là người ngoài.”

Nhắc đến giao dịch đó, Nhạn Sơ nghĩ đến việc bị hắn lừa, nàng giận dữ lạnh giọng nói: “Tây Linh quân yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”

“Sẽ có, trước lạ sau quen mà.” Tây Linh quân vừa tùy tiện cất lời, vừa theo con đường nhỏ đi về phía trước.

Nhạn Sơ tức nghẹn đến đỏ bừng mặt, mím chặt môi đứng tại chỗ, chờ khi nguôi giận muốn rời đi mới phát hiện cánh cửa sau lưng đã biến mất từ lâu, nàng không còn cách nào chỉ đành đi theo.

Đi vào trong rừng như đang bước vào trong tranh, đôi lúc lại có chim bay ngang, hoàn toàn không chết chóc như vẻ bên ngoài.

Lá phong lướt qua áo như bàn tay dịu dàng, tiếng phong quen thuộc như tiếng người than thở.

Chuyện xưa? Có liên quan gì đến chuyện xưa đã đánh mất không?

Nhạn Sơ cụp mắt im lặng bước tiếp.

Đối với lá phong nàng có một loại mê luyến không thể nào nói rõ, năm xưa lúc mới tỉnh dậy, lần đầu tiên thấy Hồng diệp đồ trong Thư phòng đã ngẩn ra một hồi lâu, Việt tiểu tướng quân vì vậy đã đặc biệt tìm hai cây phong thượng hạng trồng trong vườn, mỗi lần đến mùa thu thời thiết tốt, hai huynh muội lại so đao dưới gốc cây, Thu Ảnh ở bên cạnh nấu trà, cùng ngắm lá đỏ chiếu ánh tà dương.

Sau đó nàng gả vào Vân Trạch gia, Tiêu Tề đặc biệt xây Phong viên cho thê tử mới cưới, hai người chỉ cùng ngắm lá đỏ có mỗi một lần, đúng là một duyên phận phu thê mỏng manh, mỗi đêm lẻ loi bên gối bầu bạn với tiếng phong, nàng đều cảm thấy vô cùng thê lương, đến cuối cùng nàng mới hiểu đó là gì.

Vương phi chết đi lại trở về, nay Phong viên tràn đầy oán hận, ác độc và ngụy trang của nàng.

Nàng càng không ngờ có một ngày lại được cùng Vĩnh hằng chi chủ đỉnh đỉnh đại danh cùng ngắm lá đỏ.

Người không thể có liên hệ nhất lại có ơn cứu mạng với nàng, biết tất cả về nàng, nàng thậm chí có cảm giác bị nắm bắt, vì vậy nên nàng đối với hắn luôn có một cảm giác bài xích kỳ lạ, không muốn gần gũi hắn, đặc biệt là sau khi xảy ra quan hệ ngượng ngùng đó.

Lá phong phấp phới, sắc thu dịu dàng, cuối con đường nhỏ lại thấy động phủ.

“Đến rồi à.” Tây Linh quân để lại một câu rồi đi thẳng về phía trước.

Thấy bóng hắn, Nhạn Sơ cắn môi, có địa vị như vậy, chỉ e là hắn chưa từng đặt ai trong mắt, so ra thì hành vi giận dỗi của nàng vô cùng ấu trĩ.

Nhưng cánh cửa kia…

Nhạn Sơ im lặng một hồi, cuối cùng cũng bước tới.

Không hề kinh ngạc, dường như nên là như vậy, không có bàn ghế, trong động chỉ có một chiếc kệ cũ kĩ, bên dưới có dấu vết từng bị lửa đốt, hình như có người từng đốt một đống lửa ở đây, trong góc có một chiếc giường đá đơn giản to rộng, bên trên phủ chăn nệm nhã nhặn, đầu giường có đặt một giá nến.

Nhạn Sơ nhẹ hít một hơi nói: “Đây là nơi Tây Linh quân bế quan tu hành?

Tây Linh quân đứng trước giường: “Lại đây đi.”

Ánh mắt bị khóa chặt vào chiếc giường kia, Nhạn Sơ mặc kệ sự ám muội trong lời nói của hắn, bất giác bước về phía hắn.

Trường bào lam nhạt to rộng đang phủ lên hai người quấn lấy nhau…

Nữ nhân bên dưới vô lực thở dốc, nhưng nam nhân không định tha cho nàng.

“Đang nhớ ai vậy?”

“Không có… Chàng! Nhớ chàng! Phụng Kỳ! Chàng… quá đáng!”

“Vậy sao?”



Bàn tay xoa lên hoa văn lá phong bên giường đá, sắc mặt Nhạn Sơ hơi tái, nàng lập tức rụt tay lui về phía sau vài bước.

Tây Linh quân không để tâm đến phản ứng của nàng, tiện tay lấy một thứ: “Có biết vật này không?”

Nhìn rõ đó là gì, Nhạn Sơ không nhịn được mà run rẩy, chỉ thấy ngực co thắt từng cơn, hơi thở khó khăn, nàng miễn cưỡng đè nén chấn động trong tim, trấn tĩnh đáp: “Đây là một đôi giá nến kiểu Song hỏa liên, lúc tôi vừa tỉnh lại trong nhà có dùng loại này, bây giờ đã hai trăm năm rồi, Song hỏa liên bên ngoài từ lâu đã không còn như vậy nữa.”

Không chờ Tây Linh quân lên tiếng, nàng vội bước ra ngoài: “Ở đây không có phong, vẫn nên ra ngoài thì hơn.”

Không còn tâm trạng tốt như lúc mới đến, vô số lá phong khoe mình trước mắt, mỗi một lá đều vô cùng chói mắt, mỗi một lá đều như con tim bị tàn phá.

Không biết phương hướng, Nhạn Sơ mơ hồ theo con đường đi thật xa, cuối cùng lảo đảo dừng lại dưới một cây phong, ôm chặt lấy ngực.

Những gì vừa trông thấy như khắc sâu trong đầu, không thể nào xóa đi được.

Hoa văn lá phong, hoa văn lá phong liên tâm, không cảm thán về sự trùng hợp, nàng chỉ biết nàng của bây giờ vẫn có thể vẫn có thể thành thục khắc ra hoa văn lá phong đó, đó là vết tích của Việt gia đao pháp.

“Lẽ nào đây là Nhất diệp hoa? Hoa luân hồi?”

“Giá nến này có đẹp không? Kiểu dáng thịnh hành nhất bên ngoài đó.”



Đất trời quay cuồng, ngực đau như xé, Nhạn Sơ vội đưa tay vịn vào gốc cây, đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy, không nhẹ không nặng, mang theo một nhiệt độ đặc biệt, hơi thấp hơn của nàng, mùi vị an nhiên đó giống hệt con người hắn.

Nhạn Sơ ngước mắt nhìn hắn.

“Không sao chứ?” Đôi mắt đó vẫn đen thăm thẳm như cũ, không hề có bất kỳ thay đổi nào.

“Tôi quen Tây Linh quân.” Nhạn Sơ bỗng nhiên nói, “Trên thế gian này có nhiều người như vậy, nếu chúng ta không hề quen biết, sao ngài có thể cứu tôi, nhưng tại sao tôi lại mất đi trí nhớ?”

Tây Linh quân đáp: “Đi thôi.”

Không cho phép phản kháng, hắn dìu nàng từ từ ra khỏi khu rừng, hai người không ai nói thêm lời nào nữa.

Vừa ra khỏi Phong lăng thì thấy Lam sứ giả đang đứng chờ ở cửa, hắn thấy Tây Linh quân vội tiến lên bẩm báo: “Dịch chủ, Bạch Kỳ tướng quân đến rồi.”

“Bảo hắn chờ thêm một lát.”

“Dạ.”

Nhạn Sơ giật mình, chờ Lam sứ giả lui rồi, nàng giả vờ đứng không vững, cả người dựa vào Tây Linh quân, khó hiểu hỏi: “Lẽ nào là Bạch Kỳ tướng quân dưới trướng của Phủ Liêm tướng quân Băng quốc? Tây Linh quân có giao tình với Địa sư, cũng có qua lại với Băng quốc sao?”

Tây Linh quâc dường như không phát giác mánh khóe của nàng: “Băng đế thọ nguyên sắp tận, nịnh thần sủng phi đương đạo, hoàn cảnh của Thái tử vô cùng đáng lo.”

Nhạn Sơ thăm dò: “Tây Linh quân rất lo cho chuyện của Băng quốc thì phải?”

Tây Linh quân đáp: “Vĩnh hằng chi gian tuy không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, nhưng cũng có qua lại với các nước, ta cũng xuất thân từ Băng quốc.”

“Là tôi lỡ lời.” Sắc mặt Nhạn Sơ lộ vẻ hổ thẹn, nàng rời khỏi ngực hắn, “Nếu đã có quý khách thì Nhạn Sơ không cản trở Tây Linh quân gặp khách nữa.”

Tây Linh quân nhìn nàng rồi quay người nói: “Uyển Ngọc, theo ta đi gặp khách.”

Tiếng xe lăn vang lên, Phủ Liêm Uyển Ngọc quả nhiên xuất hiện từ sau hòn đá, cụp mắt nở nụ cười, dịu dàng “Dạ” một tiếng, sau đó đi theo hắn.

Trà lầu, trong gian phòng đặc biệt bài trí vô cùng kiểu cách. Nam vương Văn Chu Thành Cẩm một mình ngồi trên giường, trên người mặc áo ngoài màu đen không bắt mắt, ngẩng mặt lên nhìn người đi vào.

Thân hình càng mỏng manh hơn trước, gương mặt đơn giản không son phấn, vẻ đẹp được giấu bớt, chỉ có đôi phụng nhãn vẫn mang ý cười như xưa, nhưng không còn cố ý làm ra vẻ quyến rũ, sâu thẳm đến mức khiến người ta không nắm bắt được bất kỳ cảm xúc gì. Nàng đứng lại, trên người tỏa ra một hơi thở vô cùng sắc bén, giống như Việt gia đao danh chấn thiên hạ.

“Chúc mừng Nam vương Điện hạ.” Nhạn Sơ hành lễ.

Đôi mắt đen sắc bén rực sáng, Nam vương ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi hỏi: “Hà cớ gì mà chúc mừng?”

Nhạn Sơ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đáp: “Biến cố ở Địa quốc, Tướng vương sớm muộn cũng kế vị, Điện hạ đặt cược đúng rồi.”

Nam vương không tiếp tục chủ đề này: “Có việc gì không?”

Nhạn Sơ đáp: “Tiêu Tề sắp xếp đi sứ Băng quốc, Điện hạ không định ra tay sao?”

Nam vương đáp: “Bổn vương không làm những việc tốn công vô ích.”

Nhạn Sơ nói: “Xem ra Điện hạ đã có chuẩn bị từ trước, lẽ nào Sứ giả của Điện hạ đã đi trước một bước rồi?”

Nam Vương đáp: “Đương nhiên, trên thực tế bổn vương vốn không cần lo lắng, biến cố ở Địa quốc cũng như nàng nói, Tướng vương sớm muộn cũng kế vị, Băng quốc và Mục Phong quốc sắp không liệu nổi thân, làm sao có thể quản chuyện nước ta?”

“Bởi vậy Điện hạ không cần lo lắng họ sẽ nhúng tay làm hỏng đại sự của ngài.” Nhạn Sơ gật đầu, “Điện hạ không định động đến Sứ giả, nhưng cần giúp tôi giết một người.”

“Ai?”

“Tần Xuyên Lưu Lâm, hắn chỉ là một Phó thủ, giết hắn không cần phí quá nhiều công sức.”

“Được.” Nam vương nhanh chóng đồng ý, “Sứ đội lúc qua biên giới bị Mục Phong quốc hành thích, Tần Xuyên tướng quân vì bảo vệ Sứ giả nên mất mạng.”

Nhạn Sơ đứng dậy hành lễ lần nữa: “Đa tạ Điện hạ.”

Nam vương gật đầu, sắc mặt càng rạng rỡ hơn: “Nàng của hôm nay mới xứng hợp tác với bổn vương.”

Nhạn Sơ cung kính đáp: “Điện hạ đề cao rồi.”

Đối với đối phương thì nàng của bây giờ là một quân cờ, một quân cờ không hề quan trọng.

Hai hạ nhân bước vào, nửa quỳ dâng trà nóng lên, sau đó im lặng rút lui.

Nam vương bỗng nhiên hỏi: “Định vương phủ gần đây xảy ra chuyện gì vậy?”

Xem ra hắn đã chú ý trong phủ có điều dị thường, rất có khả năng đã phái người thăm dò, kết quả không khó suy đoán, chỉ cần là người đụng phải Tiêu Viêm thì chắc có đi không có về.

Nhạn Sơ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Điện hạ không cần biết vội, tóm lại là chuyện tốt.”

Nam vương bèn không hỏi nữa.

Từ biệt Nam vương, Nhạn Sơ cẩn thận đi ra từ cửa sau của Trà lầu, cố gắng tránh những chỗ náo nhiệt, xuyên qua mấy con hẻm vắng vẻ, đến bức tường phía sau Từ đường của Vân Trạch gia, Tiêu Viêm quả nhiên đang ngồi trên tường chờ nàng, tóc dài áo bào đen, mắt cong cong ý cười, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nắng vô cùng sinh động.

“Biểu hiện của sư phụ cho ta biết giao dịch rất thuận lợi.”

“Đa tạ ngươi yểm hộ ta.” Thật ra Nhạn Sơ không ngờ là hắn sẽ giúp nàng thật, sự tồn tại của hắn vốn là một biến số, khiến người ta khó lòng nắm bắt, lúc này có khi khiến người ta thích, nhưng lúc sau có khi lại đáng ghét vô cùng.

“Cô thật sự muốn tiếp tục sao?”

“Ta muốn bắt Tần Xuyên Lưu Vũ cũng nếm thử mùi vị mất đi người thân.”

“Báo thù là một việc vô cùng ngu xuẩn.” Tiêu Viêm cúi xuống nhìn nàng, “Cô xem, người trước sau gì cũng phải chết, một ngàn năm nữa tự nhiên họ cũng chết, lúc đó thù của cô cũng vẫn được báo thôi.”

Nhạn Sơ phì cười: “Đạo lý hoang đường như vậy mà ngươi cũng nói ra được.”

Tiêu Viêm cảm thấy đó là điều đương nhiên: “Kết quả như nhau, cần gì quan tâm đến quá trình?”

Nói đạo lý với kẻ này tuyệt đối là người ngốc, Nhạn Sơ vẫy tay nói: “Ta không thèm nói với ngươi nữa.”

“Hoa của ta ơi.” Tiêu Viêm ngửa mặt lên trời thở dài, “Tại sao nó không chịu kết quả vậy!”

Nhạn Sơ vẫn không thể lý giải được sự cố chấp của hắn đối với hoa, nàng không nhịn được nói: “Ngươi biết rõ là nó không thể kết quả mà.” Tây Linh quân chịu tặng hoa tàn cho hắn đương nhiên là vì nguyên nhân này, trên đời này cũng chỉ có kẻ điên như hắn mới mắc lừa.

“Ta biết.” Tiêu Viêm xoa ngực, “Nhưng ta cũng có hi vọng như cô mà, vậy nên ta không muốn từ bỏ.”

Thấy hắn lại bắt đầu nói bừa, Nhạn Sơ nhún người nhảy vào trong tường đi thẳng về phòng.

Có lời hứa của Nam vương, Nhạn Sơ chỉ cần chờ đợi kết quả, nàng quả thật hẹn Bình Dương quận chúa ra, giúp Tiêu Tề cự tuyệt hôn sự, Diễm hoàng quả nhiên không nhắc đến nữa. Sau đó Lưu Vũ nghe chuyện này lại giận dỗi một trận, Tiêu Tề không tiện làm ầm ĩ nên chỉ đành nén giận dọn đến Thư phòng, muốn lạnh nhạt để cảnh cáo nàng. Nhạn Sơ giả vờ như không thấy, mỗi ngày vẫn cười nói như thường, trong lòng thầm tính toán làm thế nào để tìm cơ hội gặp Lư Sơn Trì, thiết nghĩ mấy lần gặp gỡ, Lư Sơn Trì chắc đã phát giác ra.

Từ trong động tuyết đi ra, Nhạn Sơ như thường lệ hỏi một câu: “Tây Linh quân có ở đây không?”

Lam sứ giả đáp: “Dịch chủ ra ngoài chưa về.”

Nhạn Sơ đi vài bước rồi bỗng nói: “Ngực tôi hơi đau, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Lam sứ giả hơi kinh ngạc: “Đang yên lành sao lại đau, lẽ nào bệnh cũ tái phát?”

Nhạn Sơ miễn cưỡng cười: “Không sao, tôi ngồi một lát là được.

“Mấy ngày trước dịch chủ có chuẩn bị thuốc cho cô nương.” Lam sứ giả vội dìu nàng đến ngồi ở cái đình bên cạnh, “Cô nương chờ ở đây, tôi đi lấy.”

Phong lăng vẫn tĩnh lặng như cũ, con đường đá dưới chân kéo dài ra phía trước, bỗng nhiên lá phong xung quanh không có gió nhưng lại lay động, lá hướng về phía Tây.

Sát trận! Nhạn Sơ kinh ngạc, lập tức dừng bước.

Sát trận trong ấn tượng không phải ở vị trí này, hơn nữa kí hiệu vốn có sao giờ lại không thấy?

Không kịp suy nghĩ, mấy đạo kiếm quang lại bắn ra từ bốn phía, loan đao trong tay, Nhạn Sơ vừa đỡ vừa rút lui, đao và kiếm va chạm, nổ tung thành từng đốm hoa lửa, bay tung tóe như mưa.

Lại một lần nữa bước nhầm vào Sát trận hung hiểm nhưng Nhạn Sơ không hề lo lắng, Lam sứ giả đi lấy thuốc quay về không thấy nàng đương nhiên sẽ đi tìm, nàng chỉ cần chống đỡ trong chốc lát là đủ rồi.

Bỗng nhiên trong lưới kiếm quang thêm một đạo chưởng phong!

Nhạn Sơ giương đao lên đỡ, ánh mắt trở nên sắc bén: “Là ai!”

Không người đáp lại, chưởng phong của đối phương đến dồn dập, bị tập kích, Nhạn Sơ nhất thời luống cuống, chỉ đành miễn cưỡng di chuyển thân hình tránh những chỗ yếu hại.

Kiếm phong xuyên qua người phát ra một tiếng “bụp”, vai trái bị thương, máu tươi phun ra như suối.

Đối phương ra tay vốn có vài phần cẩn thận, nhưng thấy nàng bị thương nên không còn úy kị, chưởng phong càng bức ép hơn, yên tâm đẩy nàng vào chỗ chết.

Chờ không được rồi sao? Ánh mắt Nhạn Sơ sáng lên, nàng đột nhiên giương đao!

Nàng càng không chờ được hơn nữa kia…

Ánh sáng rực rỡ như một ngọn lửa thiêu đốt, che phủ khắp trời đất, đất đá dưới chân sụp đổ, toàn bộ cây phong trong vòng mười trượng đều bị chém ngã, Sát trận bị phá!

Cố ý vào trận để dụ đối phương ra tay, cố ý bị thương để đối phương lơ là, nàng chính là chờ thời khắc này, tìm đúng vị trí của đối phương, không để hắn có cơ hội đào thoát.

Đất cát rơi xuống hết, hai bóng người xuất hiện.

Nhạn Sơ cầm đao đứng vững, mũi đao chĩa vào nữ nhân trên xe lăn: “Quả nhiên là cô.”

Chuyện của Thu Ảnh bắt đầu khiến nàng nghi ngờ Vĩnh hằng chi gian, thử hỏi thị nữ bình thường làm sao có năng lực lấy ấn tín từ phủ Tướng quân Mục Phong quốc? Lần trước vào nhầm Sát trận đã chứng thực suy đoán này, nàng không thể nhớ lầm đường, có người muốn mượn Sát trận để giết nàng, bởi vậy nàng mới xin Tây Linh quân trận đồ để học cách phá trận, sự thật chứng minh nàng đã đúng, người có thể khiến Tây Linh quân bảo vệ chỉ có vị Phủ Liêm công chúa này, có thể trở thành Công chúa của Vĩnh hằng chi gian, có thể thấy quan hệ của hai người không bình thường.

Phủ Liêm Uyển Ngọc rất nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, đáy mắt ánh lên hận ý: “Là chàng dạy cô phá trận à?”

Nhạn Sơ không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Bất luận giữa chúng ta từng có ân oán gì, cái chết của Thu Ảnh là do cô gây ra, hôm nay ta phải giết cô.”

“Cô chắc chắn có thể giết được ta sao?”

“Mượn sát trận để đối phó với ta, có thể thấy cô tuy có chút pháp thuật cỏn con nhưng võ công lại không bằng ta, Công chúa, ta nói có đúng không?”

Chân khí ngưng tụ, ánh loan đao bắn ra tứ phía như một vầng trăng máu, triển hiện vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, tiếng sột soạt vang lên từng hồi, đao phong lại nổi lên, trong sát khí phát ra sự quả đoán.

Phản ứng của Phủ Liêm Uyển Ngọc cũng không chậm, lập tức di chuyển xe lăn ra hai trượng, đồng thời vung chưởng đánh trả.

Việt gia đao pháp vốn nổi tiếng thiên hạ, lúc này Nhạn Sơ toàn ý báo thù, dốc sức thi triển nên uy lực gia tăng gấp bội, Phủ Liêm Uyển Ngọc tuy công lực hơn nàng nhưng dù sao hành động cũng bất tiện, lại thua thiệt về chiêu thức nên ứng phó vô cùng vất vả, Phủ Liêm Uyển Ngọc thầm biết không hay, vội mượn thế muốn thoái lui, nhưng Nhạn Sơ nào để nàng trốn, thế đao biến hóa, phong tỏa đường đi của nàng.

Phủ Liêm Uyển Ngọc tức giận: “Việt Tịch Lạc, cô thật dám động vào ta sao?”

Dây dưa không thể đắc thủ, Nhạn Sơ cũng bắt đầu nóng vội: “Giết cô rồi ta sẽ thỉnh tội với Tây Linh quân.”

Đao phong sắc bén chém vỡ một nửa bánh xe gỗ, Phủ Liêm Uyển Ngọc té khỏi xe lăn, lộn nhào để tránh sát chiêu, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Cô có biết thuật Băng giải trên người cô là do ai hạ không!”

Nhạn Sơ làm như không nghe thấy, đao quang vô tình hóa thành sát chiêu cuối cùng, một vòng sáng cực lớn chụp xuống.

Phủ Liêm Uyển Ngọc không còn đường lui, la lên sợ hãi.

Bỗng nhiên một luồng sức mạnh xen vào chiến cuộc.

Hai bên va chạm, dưới sức mạnh to lớn của đối phương, chiêu thức mạnh mẽ nhất của Việt gia đao giống như trò trẻ con, tất cả biến hóa đều tiêu tan dưới sức mạnh vô hình kia, Nhạn Sơ trúng đòn này, cả người ngã lui về phía sau ba trượng, lăn tròn dưới đất. 

Người đến thân mặc lam bào, đứng bên cạnh Phủ Liêm Uyển Ngọc, ánh mắt lạnh lùng.

Nàng xin hắn trận đồ mục đích là giết Công chúa của Vĩnh hằng chi gian, hắn nổi giận là chuyện hiển nhiên, Nhạn Sơ không cảm thấy kỳ quái, chỉ não nề vì thất bại và lo lắng vì xử trí mình sắp phải chịu.

Nàng từ từ bò dậy, quả nhiên nhìn thấy ý cười trong đáy mắt của Phủ Liêm Uyển Ngọc.

Phủ Liêm Uyển ngọc kéo tay áo lam nhạt, thấp giọng nói: “Cuối cùng chàng cũng đến.”

Tây Linh quân không có biểu hiện gì, ra lệnh cho thị nữ mới đến: “Đưa Công chúa về.”

Chờ Phủ Liêm công chúa rời đi, Nhạn Sơ mới lên tiếng: “Lấy ấn tín của phủ Tướng quân Mục Phong quốc, Phủ Liêm công chúa là người chỉ thị chuyện này, pháp quy của quý môn có tác dụng với cô ta không?”

Tây Linh quân nói: “Ở Vĩnh hằng chi gian, chuyện nàng có thể làm chỉ có nuôi hoa.”

Ý tứ trong lời rất rõ ràng, Nhạn Sơ quả đoán thu đao phủ phục dưới đất: “Hôm nay mạo phạm Công chúa, xin Tây Linh quân khoan thứ.”

Người này trông có vẻ ôn hòa nhưng trên thực tế thủ đoạn tàn nhẫn, đối với người xúc phạm mình không hề lưu tình, Dịch chiến ở Tái thành năm xưa chính là một ví dụ sinh động, bây giờ tuy hắn mang danh thoái ẩn, nhưng hành sự thật không giống một ẩn giả thanh tâm đạm mạc, Nhạn Sơ cũng không muốn chọc giận hắn, dẫn đến chuyện báo thù xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vì vậy nàng cố ý không xử lý vết thương, mặc cho máu tươi chảy lênh láng trên vai, nhỏ giọng khẩn cầu, vô cùng đáng thương.

Thần sắc Tây Linh quân dịu đi: “Đứng dậy đi.”

Nhạn Sơ thở phào, vừa đứng lên thì bàn tay bị hắn nắm lấy, một sức mạnh dịu dàng nhưng mạnh mẽ truyền vào thân thể, như nước chảy vô hình, không thể nào kháng cự, trong chốc lát, vết thương trên vai đã cầm máu liền lại.

“Lại đang tính xem làm thế nào giết nàng ấy à?” Tây Linh quân kéo nàng trở về, “Nàng nên làm việc quan trọng trước thì hơn.”

“Tôi hiểu.” Nhạn Sơ đáp, “Nhưng tôi và cô ấy rốt cuộc có ân oán gì, lẽ nào là vì đố kị?”

Tây Linh quân nói: “Sao lại nói vậy?”

Nhạn Sơ ngập ngừng: “Chắc có không ít nữ nhân muốn thân cận với Tây Linh quân?”

“Chỉ mỗi nàng có được ta?”

“Nhạn Sơ không dám vọng tưởng.”

Tây Linh quân nói: “Nàng ấy muốn giết nàng, ta cũng muốn giết nàng.”

Giọng điệu khó phân thật giả, Nhạn Sơ sợ hãi run tay, miễn cưỡng cười: “Nếu Tây Linh quân thật muốn giết tôi, lúc xưa sao lại cứu tôi?”

Tây Linh quân nói: “Sợ rồi sao?”

Nàng hận hắn vô tình nhưng lại có thể đích thân mua Yên chi đan, vô tình bỏ đi đứa con ruột thịt, tình cảnh vừa rồi như chuyện xưa tái hiện, khiến hắn động sát ý, trong khoảnh khắc đó hắn gần như đã quyết định. Nhưng lúc trước có thể nhẫn nhịn nàng, bây giờ cũng không thể xuống tay, nhìn nàng bị thương nhận sai, nộ khí bất giác tan đi vài phần, nữ nhân bướng bỉnh kiêu căng trong ký ức đã quên hắn, nhưng vẫn biết sợ hắn.

Nhạn Sơ đáp: “Tôi không nhớ gì cả, xin Tây Linh quân cho tôi báo thù trước, sau đó mặc ngài xử trí.”

“Mặc ta xử trí.” Tây Linh quân lặp lại rồi buông nàng ra, “Điều này ta có thể đồng ý với nàng.”
Bình Luận (0)
Comment