Vương Phi Trở Về

Chương 23

Dịch viên vẫn tĩnh lặng như cũ, từng phiến từng phiến lá phong thấm sương gió, cái đẹp bắt mắt khiến người ta mê đắm, Nhạn Sơ không kìm được mà dừng bước vịn tay vào một nhánh cây, cố gắng tìm kiếm trong kí ức.

Bỗng một bàn tay hất nhánh cây ra.

Nhìn lam bào trong lá đỏ trước mặt, Nhạn Sơ bỗng nảy sinh một cảm giác vui mừng và nhẹ nhõm, nàng bỗng nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp Tiêu Tề, lá đỏ đầy núi, vừa hay hắn cũng mặc lam bào, nàng vừa thấy đã nhận định hắn là người trong định mệnh, có lẽ Tiêu Tề thật sự nói không sai, nàng vẫn luôn cố chấp với cảnh tượng lam bào trong lá đỏ kia mà thôi.

Nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì, nàng yêu hắn sao?

Bỗng nhiên nhớ đến lời Tiêu Viêm, Nhạn Sơ giật mình, vội dịch chuyển tầm mắt: “Vết thương của Tây Linh quân…”

Tây Linh quân nói: “Ta đã không sao rồi.”

Nhạn Sơ thở phào, không nhịn được mà nhìn bốn phía.

“Nguyên quân đã về rồi.” Tây Linh quân không đáp tạ, hắn vén tóc mai cho nàng, động tác vô cùng thân mật tự nhiên, “Vì ta mà đi cầu xin hắn, nàng chịu uất ức rồi.”

Nhạn Sơ mất tự nhiên ngoảnh mặt đi: “Hắn không sao chứ?”

Đôi mắt đen của Tây Linh quân khẽ lóe lên, nhìn nàng một cách đầy thâm ý.

Nhạn Sơ nói: “Dù sao hắn cũng từng giúp tôi.”

Tây Linh quân mỉm cười: “Để tâm đến hắn nhưng lại chọn ta, ta chỉ sẽ vui thôi, nàng không cần căng thẳng.”

Nhìn nụ cười ôn hòa đó, Nhạn Sơ bỗng thấy bất an kỳ lạ, nàng lại giải thích: “Con người hắn chỉ hơi điên khùng thôi, thật sự không hề làm gì tôi hết.”

Muốn bảo vệ sao? Ý cười của Tây Linh quân càng thâm sâu: “Tốt lắm, nàng phải nhớ lời ta, đừng nghĩ đến nam nhân khác, ta sẽ cho nàng đạt thành nguyện vọng.”

Biết tính tình của hắn, Nhạn Sơ không hề kinh ngạc với tuyên bố độc chiếm này, phản ứng của nàng đối với nửa câu sau càng mạnh hơn: “Không phải Vĩnh hằng chi gian không nhúng tay vào chuyện bên ngoài sao?”

“Vĩnh hằng chi gian đương nhiên không nhúng tay vào chuyện bên ngoài.” Tây Linh quân chuyển chủ đề, “Cây Tử chi đó có thể làm giảm thương thế của nàng.”

Nhạn Sơ biết lời này không giả, đặt Tử chi trong lòng, dọc đường gặp phải trời mưa bệnh cũ cũng không tái phát: “Tôi biết, đa tạ Tây Linh quân nhắc nhở.”

Tây Linh quân nhìn nàng: “Ừ, khách sáo rồi.”

Hắn không mặn một nhạt buông một câu, Nhạn Sơ nghĩ với quan hệ hiện tại của hai người mà đa tạ thì đúng là quá không tự nhiên, nàng ngượng ngùng nói: “Nếu ngài đã không sao…”

Tây Linh quân ngắt lời: “Đổi thành Ngài* rồi, tốt lắm.”

*Nhạn Sơ luôn gọi là Tây Linh quân chứ hiếm khi dùng trực tiếp đại từ nhân xưng.

Hắn cố ý cường điệu xưng hô, Nhạn Sơ không biết trên mặt mình đang có biểu hiện gì, nàng vội vã cúi đầu: “Tôi còn có việc gấp, xin đi trước.”

“Ta tiễn nàng nhé?”

“Không cần đâu.”

Tây Linh quân vẫn đứng yên chỗ cũ, đưa mắt nhìn nàng rời đi, sau đó mới từ từ bước lên hành lang, ra lệnh cho Lam sứ giả đang đứng chờ: “Đem tin tức của Nguyên quân báo cho Văn Chu Trọng Tiêu.”

Lam sứ giả khó hiểu: “Cho Diễm hoàng biết để làm gì, Dịch chủ muốn giúp ngài ấy sao?”

“Lòng người đã mất, chuyện của Nguyên quân đâu thể nào nghịch chuyển được.” Tây Linh quân đáp, “Mất đi một ngọn Tà hỏa linh là khiến Diễm tà Nguyên quân trở về với thiên mệnh, người Diễm quốc cần tín ngưỡng từ Hoàng ấn, còn cho Văn Chu Trọng Tiêu biết là để tất cả mọi người biết chuyện của Nguyên quân đã xong, không còn quan hệ gì với Vĩnh hằng chi gian nữa.”

Lam sứ giả hiểu ra: “Bây giờ cho dù có Nguyên quân thì Hoàng vị của Diễm hoàng cũng không ngồi được lâu, Vĩnh hằng chi gian không chỉ không liên quan đến việc bên ngoài mà còn có ơn với Diễm quốc nữa.”

Lúc này Nhạn Sơ đã rời khỏi Vĩnh hằng chi gian, nàng lập tức cải trang, thuê một tiểu đồng, theo con đường ngang qua Ngân Xuyên mà đi về Tây Lâm, Tiêu Tề không phái người tra xét ở quan ải nên đường đi rất thuận lợi.

Nam vương phủ, trong Noãn các, Nam vương đang ngồi nghỉ trên giường, thân mặc cẩm bào, bên ngoài khoác áo choàng trên cổ có lông hỏa hồ, càng tổ điểm thêm cho gương mặt như ngọc.

Tiếng đàn du dương, ngón tay trắng tinh, nữ nhân đánh đàn dường như không sợ lạnh, chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, bờ vai trắng mịn hơn cả tuyết sương lộ ra bên ngoài.

Đối với sự dâng hiến này của nàng, Nam vương vừa ý hưởng thụ không hề khách sáo.

Bỗng nhiên một thân tín sắc mặt vui mừng tiến vào, nhanh chân đến bên cạnh hắn, cúi người thấp giọng nói một câu.

Nam vương không hề có phản ứng quá lớn, mắt vẫn nhìn đôi tay đánh đàn như cũ, tùy tiện hỏi: “Chắc chứ?”

Thân tín đáp: “Ngân phiếu lúc đầu bọn thuộc hạ đưa cho Nhạn Sơ cô nương nay đã có người đổi tiền ở Tiền trang tại Ngân Xuyên, nghe nói là một hiệu thuốc.”

Nam vương cong khóe môi, ý cười trong mắt hiện rõ: “Thật là một nữ nhân cứng cỏi, trời không phụ ta.”

“Nhạn Sơ cô nương an toàn trở về, đúng là trời giúp Điện hạ.” Thân tín thấp giọng nói, “Nhưng lần này cô ấy đi Tiêu Tề đã phát giác, để tránh đêm dài lắm mộng, sao Điện hạ không nhanh chóng về đất phong…”

Nam vương nhíu mày ngắt lời hắn: “Vừa rồi ngươi nói nàng ấy đi về phía Tây Lâm à?”

“Không sai.” Thân tín đột nhiên phát hiện ra vấn đề, nghi hoặc nói, “Theo thuộc hạ biết thì Tây Lâm không phải là nơi Việt quân đóng binh, lẽ nào không phải cô ấy đi gặp mấy vị Tướng quân?”

“Chờ xem đã, sự việc chưa thành, lúc này ta rời khỏi Kinh thành sẽ đánh rắn động cỏ.” Nam vương gật đầu ra hiệu cho cầm cơ tiếp tục, “Đã chờ nhiều năm vậy rồi thì không cần nóng vội nhất thời, chờ nàng trở về gặp ta rồi tính.”

Ánh nắng hiếm thấy trong ngày đông chiếu xuống mái hiên, lớp sương mỏng tan vào trong gió, tùng bách thảo mộc được tắm ánh nắng, trong giá lạnh nhưng vẫn không mất đi màu xanh. Vùng này rừng rậm núi sâu, có rất nhiều thảo dược sinh trưởng, tuy không có thôn làng nhưng thỉnh thoảng cũng có không ít nhà hái thuốc mưu sinh.

Trong vùng núi tĩnh lặng vang lên tiếng gõ cửa.

Chẳng bao lâu, cửa mở ra, một nam nhân trung niên áo xanh nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người gõ cửa là một thanh niên tuấn tú, thân mặc bạch y viền đen, eo đeo một cái hồ lô, rõ ràng là trang phục đại phu, bên cạnh còn có một tiểu đồng đang vác giỏ thuốc.

Trên núi không ít người hái thuốc, nam nhân áo xanh cũng không ngạc nhiên lắm: “Các hạ là…”

Người thanh niên quả nhiên hành lễ nói: “Tại hạ là người Thành Châu, làm nghề hành y, lên núi hái thuốc khát nước, không biết có thể xin gia chủ chén nước không?”

Nam nhân áo xanh còn chưa kịp trả lời thì trong sân đã truyền ra một giọng nói ôn hòa: “Ai đang ở bên ngoài?”

Nghe giọng nói thì người lên tiếng tuổi tác không lớn, hơn nữa trung khí không đủ, chắc là do bệnh nên hư nhược.

Nam nhân áo xanh vội đáp: “Hồi công tử, là một vị đại phu mang theo tiểu đồng lên núi hái thuốc, muốn xin nước uống.”

Người kia nói: “Cho họ vào đi.”

Đại phu trẻ tuổi đáp tạ rồi đi theo vào cửa.

Tiểu viện bình thường, tường vôi ngói xanh, nhà như vậy thì trong vùng này đã được coi là giàu có. Trong sân có một chiếc ghế nằm, một công tử trẻ tuổi đang nằm phơi nắng, ăn mặc đơn giản, sắc mặt vô cùng xanh xao, bệnh trạng hiện rõ, đặc biệt là đôi tay lộ ra ngoài tay áo, đầu ngón tay đã hiện sắc tím. Dưới mái hiên, một gia đinh đang dùng lò sắc thuốc.

Thấy khách vào, công tử trẻ tuổi mỉm cười: “Thứ cho ta không tiện đứng dậy, thất lễ rồi.”

Đại phu vội nói: “Đã làm phiền nhiều, thật thấy hổ thẹn.”

Công tử trẻ tuổi ra lệnh cho gia đinh rót trà rồi cho chủ tớ đại phu ngồi xuống.

Đại phu ngồi xuống cái bàn bên cạnh, tiểu đồng cũng ngoan ngoãn đặt giỏ thuốc xuống đứng sau lưng hắn, do thói quen nên đại phu đương nhiên là chú ý đến trọng bệnh của chủ nhân nơi này, sau khi xem xét hắn trong chốc lát, không nhịn được mà biến sắc thăm dò: “Thứ cho tại hạ nhiều lời, bệnh này của công tử e là không tầm thường?”

Công tử trẻ tuổi còn chưa lên tiếng thì nam nhân áo xanh bên cạnh có lòng nên giành hỏi trước: “Lẽ nào đại phu biết chứng bệnh này?”

“Vẫn chưa chắc chắn, nếu công tử không ngại thì cho tại hạ xem một lát.” Sau khi được đồng ý, đại phu đến gần chiếc ghế xem xét kĩ lưỡng khí sắc của công tử kia, sau đó lại giở tay áo bắt mạch cho hắn.

Đàu ngón tay trắng tinh chạm vào da thịt, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác dị thường, công tử trẻ tuổi bỗng ngẩn ra.

“Bệnh của công tử đúng là không tầm thường.” Đại phu quay trở lại chỗ ngồi, trầm ngâm một lúc mới nói, “Đây có phải là chứng Huyết cương không?”

Nghe nói đến tuyệt chứng trong truyền thuyết, nam nhân áo xanh không những không kinh ngạc mà còn lộ sắc mừng, liên tiếp tán thưởng: “Cao minh! Đại phu quả nhiên cao minh! Năm xưa biết bao danh y đều không chẩn đoán được bệnh này, sau đó là Vĩnh hằng chi gian…” Phát hiện mình lỡ lời, hắn lập tức dừng lại. Bá tánh bình dân đâu thể dễ dàng tìm đến Vĩnh hằng chi gian? Hắn lập tức cải chính, “Sau đó có một cao nhân đến từ Vĩnh hằng chi gian đi ngang, nói bệnh của công tử đúng là chứng Huyết cương, rồi cho một phương thuốc mới giữ được tính mạng của công tử.”

Đại phu gật đầu mỉm cười: “Thiết nghĩ trong phương thuốc đó có một vị sinh trưởng ở núi này, sau khi hái nhất định phải dùng ngay, bởi vậy công tử mới dọn đến đây.”

“Lời đại phu quả nhiên không sai.” Nam nhân áo xanh càng thêm kính phục, “Nếu đại phu đã biết chứng bệnh này, lời nói lại vô cùng cao minh…”

“Bệnh này cũng không phải là không có cách cứu.” Đại phu hiểu ý hắn, sắc mặt lộ vẻ khó xử, “Chỉ là tôi phải đích thân châm cứu một hai năm, nay tôi đang có việc gấp, một hai ngày nữa phải khởi hành trở về.”

Vừa nghe lời này, không chỉ trong đáy mắt công tử trẻ tuổi dậy lên hi vọng, mà gia đinh đang sắc thuốc dưới hiên nhà cũng lập tức ngẩng đầu.

Nam nhân áo xanh mắt lộ tinh quang, bước lên vài bước: “Đại phu quả thật có thể trị sao?”

Đại phu đáp: “Hôm nay có duyên gặp mặt, tôi sẽ châm cho công tử một lần, rồi thêm vào mấy vị thuốc, thạm thời có thể giảm bớt bệnh tình.”

Nam nhân áo xanh nhìn công tử trẻ tuổi, cố nén kích động khom người hành lễ: “Nếu vậy thì mời đại phu nhanh chóng châm cứu.”

Rất nhanh công tử trẻ tuổi cùng chiếc ghế đều được khiêng vào phòng, đại phu cũng theo vào trong, xem xét xung quanh một lúc, gật đầu tỏ vẻ vừa ý, sau đó mới quay sang nam nhân áo xanh: “Lúc tôi châm cứu người ngoài cần tránh đi.”

Nam nhân áo xanh vẫn bất động: “Lúc đại phu châm cứu, tôi sẽ không làm phiền ngài là được.”

Đại phu nhíu mày: “Nếu không yên tâm…”

Công tử trẻ tuổi lên tiếng: “Thiết thúc không cần lo lắng, cứ để đại phu thử đi.”

Nam nhân áo xanh ngập ngừng, chuyện vốn đã từ bỏ đột nhiên có thể xoay chuyển, lúc này làm sao dám đắc tội với đại phu? Huống hồ mình canh giữ bên ngoài, không sợ người chạy mất, vậy nên hắn gật đầu: “Tôi sẽ chờ ngoài cửa, công tử có việc gì hãy gọi tôi.” 

Nhìn bóng hắn, đại phu khẽ cong khóe môi.

Người này che giấu tinh quang trong mắt, nhưng thói quen lộ ra trong cử chỉ đâu giống gia đinh của gia đình bình thường?

Một lúc sau, đại phu lại gọi tiểu đồng, lấy trong giỏ thuốc ra mấy thứ dặn dò hắn đem đi sắc, sau đó đóng cửa sổ, không hoảng không loạn đến trước mặt công tử trẻ tuổi, lấy trong ngực ra một cái hộp rồi mở ra, bên trong có xếp mấy cây ngân châm.

“Lần này châm cứu không giống bình thường, cần phải cho công tử ngủ trước.” Đại phu thiện ý giải thích.

Công tử trẻ tuổi mỉm cười: “Ta hiểu, làm phiền đại phu.”

Đại phu nghe vậy bèn không ngần ngại nữa, điểm mấy đại huyệt của hắn, nhìn hắn mất đi ý thức chìm vào giấc ngủ, đại phu không hề châm cứu mà gỡ hồ lô bên eo xuống, một tay nâng đầu hắn, từ từ đổ nước thuốc bên trong vào miệng hắn.

Sắc chiều mông lung, hàn ý đậm dần, trên con đường lớn hướng về Biên Châu có hai con tuấn mã đang phi nước đại, đi đầu là một người trung niên, y phục bình thường, tóc đen râu ngắn, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị, toàn thân bất giác toát ra mấy phần sát khí, cứ một lúc hắn lại vung ngọn roi trong tay, thúc ngựa phi nhanh.

Qua hai ngày trị liệu, khí sắc của công tử trẻ tuổi đã đỡ hơn rất nhiều, có thể bước xuống đi lại, kết quả này đủ để người ta phấn chấn, nam nhân áo xanh và gia đinh ngoài vui mừng thì trong lòng lại càng lo lắng hơn. Biên Châu cách nơi này không gần, đại phu cao minh chỉ đồng ý ở lại ba ngày, nhưng chủ nhân lại chậm trễ không đến kịp, để hắn đi thật thì há chẳng phải đã cắt đứt hi vọng cuối cùng hay sao?

“Sở y chịu thiệt ở lại thêm vài ngày nữa thì chủ nhân nhà tôi nhất định sẽ đến kịp.”

“Tại hạ còn có chuyện quan trọng, e là không thể tuân mệnh.”

Nam nhân áo xanh nào chịu nhường bước: “Nếu trị khỏi bệnh của công tử, chủ nhân nhà tôi nhất định không bạc đãi ngài.”

“Thân phận của công tử không đơn giản, lẽ nào tôi lại không nhìn ra?” Đại phu đáp, “Tôi đã nói từ sớm, tôi chỉ là hạng vô danh, hành y kiếm sống, chưa từng qua lại với người của quan phủ triều đình, càng không muốn dính dáng gì đến họ.”

“Ta họ Ô, tên Nguyên Phương.” Nằm bệnh nhiều năm, công tử trẻ tuổi cũng không muốn từ bỏ cơ hội, “Chúng ta có điều giấu diếm thật ra là vì…”

Nam nhân áo xanh ngắt lời hắn: “Đại phu từng cự tuyệt người trong triều, lẽ nào là sợ lần này trị khỏi cho công tử sẽ chuốc lấy phiền phức, nhưng chủ nhân nhà tôi không hề có chút quan hệ gì với quan phủ triều đình, lẽ nào đại phu không tin? Tại hạ đảm bảo chuyện này tuyệt đối không có người ngoài biết được, đại phu không màng danh lợi, tế nhân độ thế, sao lại nhẫn tâm thấy chết không cứu?”

“Biên Châu cách nơi này rất xa, quý chủ nhân e là không đến kịp rồi.” Đại phu nói, “Thứ cho tôi không thể chờ lâu.”

Nam nhân áo xanh nào chịu để hắn đi, bước lên cản lại.

Sắc mặt đại phu không đổi: “Các người muốn cưỡng ép tôi ở lại sao?”

Bất luận là ai cũng phải giữ lại, nam nhân áo xanh đang nghĩ xem giải thích thế nào để hắn nguôi giận, bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng cười, giọng cười sang sảng, lộ ra khí thế bức người.

Chỉ có hai ngày mà từ Biên Châu đến được đây, nhất định là lên đường ngày đêm, nam nhân trung niên kia tuy người đầy bụi đường nhưng trên mặt lại không lộ ra chút mệt nhọc, bước chân vẫn bình ổn, toàn thân toát ra một khí thế nghiêm nghị, nhìn thấy Ô Nguyên Phương đã có thể đi lại, đôi mắt kia càng sáng hơn, hắn đích thân kéo đại phu vào phòng, phân ra khách chủ ngồi xuống, sau khi dâng trà lên, hắn vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui ra.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người.

Nam nhân trung niên bỗng đứng dậy bái đại phu: “Ô mỗ cũng biết thất lễ, nhưng xin đại phu hãy cứu tính mạng tiểu nhi, tiện thê mất sớm, chỉ để lại một đích tử này, vì bệnh này của nó bao nhiêu năm nay Ô mỗ tìm danh y khắp nơi nhưng vẫn vô hiệu, mong đại phu thương xót mà cứu nó! Nếu lo lắng cho việc làm ăn ở y quán thì Ô mỗ sẽ sắp xếp để tiểu nhi theo đại phu trở về, nếu trị khỏi cho nó thì đại phu chính là đại ân nhân của nhà họ Ô.”

Đại phu vội đỡ hắn dậy: “Không phải tôi không muốn cứu công tử, chỉ là…” Hắn nói đến đây lại ngừng, đưa mắt nhìn ra cửa.

“Ta có xem qua thư, biết đại phu không muốn dính líu đến triều đình quan phủ.” Nam nhân trung niên xoa dịu, “Ngài có thể yên tâm, nơi này đều là người đáng tin cậy.”

“Yên tâm?” Đại phu cười nhạt, “Ô tướng quân chẳng phải là người trong triều sao, bảo tôi làm sao yên tâm?”

Người đến chính là Ô tướng quân, trong thư biết được tính tình của vị đại phu này, hắn vì cứu ái tử nên che giấu thân phận, lúc này bị vạch trần, hắn không nén nổi ngạc nhiên, bấy giờ mới bắt đầu xem xét lại vị đại phu trẻ tuổi trước mặt, thần sắc nghi hoặc bất định, một lúc sau mới lên tiếng: “Đại phu đã biết thân phận của Ô mỗ nhưng vẫn chịu gặp, có thể thấy đã có chuẩn bị mà đến, rốt cuộc ngươi là ai?”

Đại phu không đáp lời hắn, mà trầm ngâm: “Thân là Thống soái của ba đội Việt quân, người đắc lực bên cạnh Định vương, Ô tướng quân đến gặp tôi khó tránh tin tức không truyền đến chỗ Định vương, truyền vào trong triều.”

Nghe hắn có sự dao động, Ô tướng quân thở phào: “Lần này Ô mỗ đến gặp riêng, không ai biết được, đại phu không cần lo lắng.”

“Vậy thì tốt.” Đại phu cười nói, “Thật ra bệnh của lệnh lang tôi đã dùng Tử chi chữa khỏi rồi, không quá nửa tháng là có thể lành hẳn.”

“Lời này là thật sao?” Ô tướng quân trong lúc vui mừng cũng không mất đi bình tĩnh, hắn nhìn người trước mặt trong chốc lát rồi hỏi, “Đại phu phí bao tâm tư như vậy, nói đi, muốn Ô mỗ làm gì?”

Tử chi khó tìm lẽ nào hắn lại không biết? Các đời Diễm hoàng vì tìm Tử chi đã tốn biết bao nhiêu nhân lực vật lực, không ai chịu dễ dàng đem ra.

“Tướng quân quả nhiên sảng khoái!” Đại phu nói, “Chẳng qua tôi chỉ thay người ta mang vật này cho Tướng quân thôi.”

Hắn lấy trong ngực và một chiếc nhẫn ngọc xanh đưa lên: “Vật này người khác không nhận ra nhưng Ô tướng quân nhất định nhận ra.”

Ô tướng quân lập tức biến sắc, vội đoạt lấy chiếc nhẫn: “Vật này từ đâu ngươi có?”

Sát khí lan tỏa trong phòng, đại phu làm như không phát giác, cười nhạt nói: “Ô tướng quân trong quân chấp pháp như sơn, người người đều biết, năm xưa Lư Sơn tướng quân muốn điều binh, binh phù không ở bên mình, lão nhân gia bèn tiện tay tháo chiếc nhẫn cho tùy tùng đưa đến cho Ô tướng quân thay tín vật, nào ngờ Ô tướng quân không thấy binh phù, từ chối phát binh.”

Chuyện xưa đương nhiên Ô tướng quân nhớ rõ, hắn là do một tay Lư Sơn Trì đề bạt, vì lần đó không chịu phát binh, Lư Sơn Trì tức giận vô cùng, sau đó đích thân chạy đến mắng “Đồ của lão tử ngươi đã thấy bao nhiêu lần rồi mà còn giả vờ không biết”, lúc đó hắn là nghé con không sợ hổ, giáo huấn lại Lư Sơn Trì một trận, “Việc quân đâu phải trò đùa, không thấy binh phù thì nhất định không phát binh”, rồi nổi danh từ đó.

Nay thấy chiếc nhẫn này, Ô tướng quân làm sao không kích động, đanh mặt nghiêm giọng hỏi: “Lão tướng quân xảy ra chuyện gì?”

Đại phu đưa tay xuống eo, lập tức trong tay xuất hiện một thanh loan đao, truyền chân khí vào thân đao, loan đao lóe lên ánh lửa.

“Chuyện của Lão tướng quân chính là chuyện của người trước mặt ngài.” Đại phu chậm rãi nói, “Ô tướng quân chắc không lạ gì đao này.”

Nhận ra đao khí quen thuộc, Ô tướng quân cả kinh lùi lại một bước, hít một hơi lạnh: “Việt gia đao?”

Đại phu này chính là Nhạn Sơ cải trang, từ lúc lấy được chiếc nhẫn nàng đã hiểu ý của Lư Sơn Trì, biết người cần tìm là ai, lần này phí công bày kế dụ hắn đến đây, thuận lợi đạt được mục đích của chuyến đi này.

Nhạn Sơ đặt đao lên bàn, sau đó vuốt tay lên lưỡi đao nhàn nhạt nói: “Việt gia đao tuy trăm năm nay chưa từng xuất hiện, nhưng những chiêu thức thô thiển này cũng không bị ngoại truyền, đao này Việt tiểu tướng quân cũng có một thanh, sau đó vì thân vong nên đã mất ở Mục Phong quốc, năm xưa Ô tướng quân giao hảo với ngài ấy, không thể nào không nhận ra, tôi cũng biết chỉ dựa vào đao này thì Tướng quân nhất định sẽ không tin, e là sẽ coi tôi là gian tế của Mục Phong quốc, nay có tín vật của Lão tướng quân mới dám đến gặp mặt.”

Ô tướng quân nghi hoặc: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nhạn Sơ gỡ nón trên đầu, tóc dài xõa xuống: “Định vương phi tuy đã chết nhưng chưa có ai thấy thi thể, Tướng quân nói có phải không?”

“Cô là…” Ô tướng quân chấn động, một lúc sau mới hỏi: “Nếu đã là vậy tại sao Định vương lại nói Vương phi đã chết?”

“Vì hắn không dám nói ra chân tướng.”

“Lẽ nào…”

“Đúng như Tướng quân dự đoán, không chỉ Tịch Lạc may mắn thoát chết mà ngay cả cái chết của phụ thân và huynh trưởng cũng có nội tình.” Nhạn Sơ bỗng quỳ xuống, hai hàng nước mắt lăn dài, “Chỉ trách Tịch Lạc năm xưa chọn lầm trượng phu, liên lụy đến tính mạng của phụ thân và huynh trưởng, Ô tướng quân thương yêu ái tử, còn Tịch Lạc lại không thể báo thù của phụ huynh, làm sao chịu sống nhục trên đời? Lư Sơn thúc đã bị Tiêu Tề giam lỏng, tôi biết chỗ Tướng quân cũng có người của Tiêu Tề, nếu mạo muội tìm đến quân doanh ở Biên Châu chỉ bứt dây động rừng, bất đắc dĩ mới dùng cách này dụ Tướng quân đến đây, mong Tướng quân lượng thứ.”

“Ầm” một tiếng, vụn gỗ tung tóe, chiếc bàn đã bị đạp nát.

“Hắn dám giam lỏng Lão tướng quân!” Ô tướng quân nắm chặt chiếc nhẫn, nghiến răng nói, “Vân Trạch Tiêu Tề!”

Biết Lư Sơn Trì bị giam lỏng, cuối cùng hắn cũng không kìm được phẫn nộ, đi lại trong phòng mười mấy vòng mới dần dần bình tĩnh lại, dìu Nhạn Sơ đứng dậy: “Ô mỗ chịu ơn của Việt tướng quân, lại có tình huynh đệ với Việt tiểu tướng quân, nay tiểu nhi lại chịu ơn của Vương phi, nếu đã biết chuyện phụ tử Việt tướng quân bị hại là có nội tình, Ô mỗ sao có thể khoanh tay đứng nhìn, Vương phi đừng lo.”

Đi thêm vài bước, hắn trầm ngâm nói: “Năm xưa phụ tử Việt tướng quân và Vương phi liên tiếp xảy ra chuyện, Lão tướng quân cũng từng nghi ngờ, chỉ là Vân Trạch Tiêu Tề diễn kịch quá giỏi nên gạt được bọn ta, không ngờ hắn quả thật tàn độc đến mức này, Vương phi đã gặp Lão tướng quân rồi, Lão nhân gia định thế nào?”

“Chuyện này Vân Trạch Tiêu Tề không phải là chủ mưu, với tài trí của Tương quân chắc chắn sẽ hiểu.” Nhạn Sơ lau nước mắt, “Việt Tịch Lạc thoát chết quay về là vì bất chấp tất cả mà báo thù, mưu toan chuyện đại nghịch bất đạo, nếu Tướng quân không dám thì có thể bắt tôi hỏi tội, áp giải về Kinh.”

Ô tướng quân nghe vậy sắc mặt lạnh đi: “Vương phi đã không tin Ô mỗ thì hà tất đến gặp ta?”

Nhạn Sơ lập tức phủ phục tạ tội: “Nếu Vân Trạch Tiêu Tề không úy kị Tướng quân thì ngôi vị Định vương phi đâu thể để trống đến nay? Tướng quân đối với Việt gia có tình có nghĩa, Việt Tịch Lạc sao có thể không biết tốt xấu? Vừa rồi đã lỡ lời, Tướng quân đừng trách.”

Ô tướng quân dìu nàng đứng dậy than: “Ô mỗ tự có tính toán, việc này không gấp được, bao nhiêu năm nay bề ngoài Tiêu Tề không động đến đám lão tướng công cao này, nhưng bên trong cũng làm không ít chuyện, nay trong tay ta chấp chưởng ba đội Việt quân, nếu ta hạ lệnh thì bọn họ không ai không nghe, nhưng trong sáu đội Việt quân kia, ba đội đã bị Tiêu Tề thu phục, ba đội còn lại, một nằm trong tay Nguyên Kỳ huynh, hai đội do Chiêu Hằng huynh chấp chưởng, còn có vài huynh đệ ở mấy quân doanh cũng trung thành cẩn cẩn với Việt tướng quân, ta có thể thử xem.”

Nhạn Sơ lại bái: “Từ lâu đã nghe Tướng quân túc trí đa mưu, thù của phụ thân và huynh trưởng có báo được hay không đều nhờ vào Tướng quân.”

Ô tướng quân nghi hoặc: “Tuy có năm đội Việt quân, nhưng muốn thành sự cũng…”

Nhạn Sơ đáp: “Tôi đã cầu trợ Nam vương.”

Đôi mắt Ô tướng quân sáng lên, thần sắc lập tức nhẹ nhõm hẳn.

Dù gì thì chuyện này cũng là đại tội tru di, không ai hi vọng chết oan, cho dù hắn chịu lấy trứng chọi đá, cũng khó đảm bảo những người khác bằng lòng đi theo, hợp tác với Nam vương chính là cho tất cả mọi người uống một viên Định tâm hoàn.

“Vị trí kia ai ngồi cũng được, Nam vương đúng là người thích hợp nhất, nhưng Nam vương cũng không phải là người nhân từ, tương lai e là…” Ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng hắn nặng nề thở dài, giọng điệu quyết tuyệt, “Thôi vậy, nếu Vương phi đã tìm đến ngài ấy thì thiết nghĩ đã hiểu từ lâu.”

“Chuyện này Tướng quân không cần lo lắng.” Nhạn Sơ hỏi, “Bây giờ bên cạnh Tướng quân chỉ e là lúc nào cũng có người của Tiêu Tề giám sát, Tướng quân dự trù sắp xếp thế nào?”

“Tiêu Tề cài tai mắt lẽ nào ta không biết sao? Ta luôn không vạch trần vì không muốn nảy sinh hiềm khích với hắn thôi.” Ô tướng quân cười lạnh, “Không có Việt quân, Vân Trạch Tiêu Tề hắn chẳng là gì cả, Vương phi không cần lo lắng, ta tự có đạo lý.”
Bình Luận (0)
Comment