Vương Phi Trùng Sinh Ký

Chương 13

Phụ thân đã trở về, Bùi Ngọc Kiều đặc biệt vui vẻ. Mỗi ngày dường như một con chim khách, đợi chỗ Thái phu nhân một hồi rồi lại bay đến chỗ phụ thân.

Hiện tại đang ở thư phòng, Bùi Trăn theo dõi nàng viết chữ.

Nét bút hạ xuống rất đoan chính, tuy không có “đại gia chí khí” giống mọi người, nhưng đối với cô nương gia mà nói, vậy là đủ rồi.

Ông kinh ngạc: “Bắt đầu từ lúc nào mà con học tốt như vậy?”

Giọng nói vui mừng.

“Con vẫn thường len lén học. Sau đó bị té một cái, hình như đã sáng dạ ra một chút.” Đối với chuyện này Bùi Ngọc Kiều chỉ có thể nói dối. Đương nhiên, không tin, cũng không có biện pháp khác để giải thích, sở dĩ đây là một lý do tốt nhất.

Bùi Trăn cau mày, vén tóc nàng nhìn: “May mà không để lại sẹo.”

“Tóc bên trong, để lại cũng không ai thấy.” Nàng hì hì cười.

Như không có điều gì phải phiền não.

Rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, che lấp đi tất thảy.

Nhìn khuôn mặt giống hệt thê tử của mình, trong lòng Bùi Trăn trào lên một dòng nước ấm. Cần gì phải lấy vợ nữa, ông có hai nữ nhi này cũng đã đủ, tin tưởng bọn chúng dù có gả ra ngoài, cũng sẽ thường trở về gặp ông. Bọn chúng nhu thuận như vậy, là thứ cuối cùng thê tử để lại cho ông, cũng là lễ vật tốt nhất.

Bùi Ngọc Kiều cười híp mắt nhìn về phía bức họa trong phòng. Vẻ mặt người phụ nữ điềm tĩnh, so với bản thân mình, mẫu thân có mười phần tiểu thư khuê các, trong ấn tượng, bà nhẹ nhàng cười, vừa ngọt ngào vừa ôn nhu.

“Cha đã trở lại rồi.” Nàng nói với bức họa, “Nương phải phù hộ cho cha không đi đánh trận nữa đấy.”

Bùi Trăn nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó?”

“Đi đánh giặc rất nguy hiểm.” Bùi Ngọc Kiều mân mê miệng, “Nương khẳng định cũng cảm thấy như vậy.”

“Cái đứa nhỏ này.” Ông vỗ nhẹ một cái vào đầu nàng, “Nhưng chỉ cần ngoại giặc hàng phục, là có một đoạn thời gian an bình thật lâu.”

Trừ khi có phản loạn ở các nơi.

Nhưng mà những cái này, đa số đều giao cho các tổng binh để ý tới.

Rất ít khi cần ông tự mình xuất chinh.

Bùi Trăn cười với nữ nhi của mình: “Vừa lúc nhìn con xuất giá.”

“Cha, con không muốn lập gia đình, gả ra ngoài sẽ bị người khi dễ, con thà ở nhà bên cạnh cha.” Nàng lôi kéo ống tay áo Bùi Trăn.

“Ai dám khi dễ nữ nhi bảo bối của ta? Có cha ở đây, con không phải sợ.” Bùi Trăn buồn cười, cầm một tờ giấy Tuyên Thành bằng phẳng đến, “Viết lại một chút chữ cho cha xem.”

Bùi Ngọc Kiều nhấc bút lên, nghiêm nghiêm túc túc viết xuống những nét chữ xinh đẹp, nịnh nọt người cha tốt.

Viết một chút, nàng nghiêng đầu nói: “Cha, người dạy con cưỡi ngựa có được không? Hai con ngựa kia thật đẹp!”

Bùi Trăn cười rộ lên, không giống phụ thân người khác sẽ nói tiểu cô nương cưỡi ngựa cái gì, cũng không nói với nàng nữ tử phải nhã nhặn lịch sự, không nói hai lời dắt tay nàng, thay xong y phục đi tới chuồng ngựa.

Bảo mã Tây Vực quả nhiên không bình thường, cao to thần tuấn, một con cả người trắng như tuyết, một con thì xích đỏ như lửa, Bùi Ngọc Kiều dựa vào hàng rào ở bên cạnh, tay chỉ đại mã màu đỏ nói: “Cha, con muốn cưỡi con này, con này nhìn đẹp nhất, màu lông của nó giống hệt màu lá phong mùa thu, thật là hiếm gặp.”

“Con ngựa này mồ hôi chảy ra có màu đỏ, nên được gọi là hãn huyết bảo mã(*).”

(*) hãn: mồ hôi

“Thật ý nghĩa!” Tuy đời trước đã nghe cha nói qua, nhưng bây giờ lặp lại, Bùi Ngọc Kiều vẫn rất hưng phấn.

Bùi Trăn dắt ngựa tới, con ngựa kia không ngừng phì lỗ mũi.

“Nó mất hứng?”

“Nó đang vui vẻ, nó muốn chạy.” Bùi Trăn hất mày, lấy tay vỗ vỗ cổ con ngựa, “Cẩn thận chút, chớ làm nữ nhi của ta ngã, nếu không ngươi đừng có trách.”

Cư nhiên uy hiếp con ngựa.

Bùi Ngọc Kiều mím môi cười.

Cha ở trước mặt người bên ngoài luôn luôn lạnh lùng, nhưng ở trước mặt nàng thì chưa bao giờ. Ông luôn luôn ôn hòa, hình như làm nàng sợ, chỉ có một lần...

Ngày đó thánh chỉ tới, cha biết nàng phải gả cho Tư Đồ Tu, sấm sét giận dữ, ngay trước mặt quan viên lễ bộ tuyên chỉ, ở trước mặt nàng, vỗ gãy cả đại án.

Nàng sợ quá khóc.

Không biết tại sao ông tức giận như vậy.

Đến hôm nay thì nàng hiểu rồi.

So với cuộc hôn nhân bất hạnh của muội muội, hôn nhân của nàng càng nguy hiểm.

Hơn nữa, nhà mẹ đẻ có không hài lòng, cũng không thể nào hòa ly. Cho dù sau này nàng đã sáng dạ ra một chút, mỗi lần tiến cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng quý phi, hay là cùng với các Vương phi khác gặp gỡ, cũng đều thấp tha thấp thỏm. Tư Đồ Tu nói rằng, đi nhầm một bước, hoặc để cho người khác lợi dụng, không chỉ nàng, cả người nhà nàng đều khó thoát khỏi cái chết.

Làm nàng sợ hãi biết bao!

Trong một khoảng thời gian dài đều nhắm chặt miệng không dám nói lời nào, người khác hỏi tới, suy xét mấy phen, hao hết đầu óc, nhưng chính là vậy, nàng về sau vẫn phải chết.

Cũng không biết bọn họ phải thương tâm thế nào.

Nàng và muội muội nhân duyên đều không tốt, mẫu thân cũng không còn ở nhân thế, cha một mình...

Mũi nàng đau xót, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Trăn.

Tròng mắt nàng rưng rưng nước trong suốt, còn có tình cảm phức tạp, Bùi Trăn giật mình, sờ sờ đầu của nàng hỏi:“ Làm sao vậy, Kiều nhi? Nhìn thấy con ngựa lớn như vậy nên sợ?”

Nàng lắc đầu, miễn cưỡng cười rộ lên:“Đều không phải, chỉ là thấy cha bên người, thật cao hứng.”

“Đứa nhỏ ngốc.” Bùi Trăn cảm giác được, hình như nữ nhi này so với trước kia còn dính người hơn.

Ông dẫn nàng đến trước ngựa, bế nàng lên lưng ngựa:“Ngựa này đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, nuôi ở trong cung, để cho hoàng thượng cưỡi tiêu khiển, con không phải sợ.”

Bùi Ngọc Kiều gật đầu: “Có cha ở đây, dù cho ngã xuống, cũng không có việc gì.”

Bùi Trăn ở phía trước cầm dây cương, cười nói: “Trước tiên chậm rãi đi một vòng, lúc trước cha đã dạy con, con còn nhớ rõ tư thế ngồi không?”

“Vâng, phải ngồi vững vàng, nhưng cũng không được cứng ngắc, chân phải kẹp tốt.”

Đời trước, Bùi Trăn đã dạy nàng.

Nhắc tới việc học này nọ, Bùi Ngọc Kiều trước đây phàm là ngồi ở chỗ của phu tử, không phải là không tập trung thì là nghe không hiểu, đều dựa vào ngốc mà thành danh. Thái phu nhân theo dõi nàng học mệt mỏi, không đành lòng ép nàng. Bùi Trăn thì quanh năm ở bên ngoài, khó có dịp được trở về một chuyến, yêu thương còn không kịp, làm sao quản được chuyện này, vì vậy Bùi Ngọc Kiều không hơn người dốt nát, vô học là bao, nếu không phải Tư Đồ Tu không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, bắt bẻ lỗi sai trách phạt, nàng tất nhiên cũng học không được.

Bởi vậy, con người có đôi khi là bị bắt buộc mà thể hiện ra ngoài.

Nhưng cưỡi ngựa, đối với Bùi Ngọc Kiều mà nói rất mới mẻ, còn không cần phải động não, tất cả đều dựa vào thiên phú hiểu biết và tiếp xúc với ngựa, Bùi Trăn ở phương diện này lại là lương sư (*), nàng học được rất nhanh, đây đại khái cũng là phương diện duy nhất nàng tinh thông.

(*) lương sư: thầy giỏi

Thấy nữ nhi vậy mà có thể phi ngựa nhanh đến vậy, Bùi Trăn rất kinh ngạc, sau phút chốc, ông lại tràn đầy kiêu ngạo.

Nữ nhi chảy huyết mạch của ông, tất nhiên phải giống ông, nếu là nhi tử, cố gắng có thể ra sa trường giết địch.

Thấy ông nở nụ cười, tùy tùng bắt đầu nhẹ giọng nói: “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia cùng Sở Vương điện hạ tới.”

Bùi Trăn cau mày.

Sở vương Tư Đồ Tu là đứa con thứ bảy của hoàng thượng, cũng là đứa con nhỏ nhất, xưa nay cùng hắn không có giao tình gì, sao lại đến phủ?

Đang nghĩ ngợi, đằng trước có người cất cao giọng nói: “Bản vương mạo muội đến đây, mong rằng Bùi đại nhân thứ lỗi.”

Ông nhìn về phía trước.

Tư Đồ Tu mặc áo bào màu lục, dáng người cao dài như trúc, thong dong đi tới, mặt mỉm cười, có cảm giác hắn như đang ở nhà mình.

Bùi Trăn không dám chậm trễ, hành lễ nói: “Gặp qua Thất điện hạ.”

“Không cần câu nệ.” Tư Đồ Tu thái độ khiêm tốn, “Bản vương tới thỉnh giáo Bùi đại nhân.”

Lúc các hoàng tử tuổi còn nhỏ, đều ở Xuân Huy Các nghe giảng bài, trọng thần cốt cán trong triều thường ra vào nơi đây, hoàng thượng muốn bồi dưỡng bọn họ thành trụ cột quốc gia, có lúc thậm chí còn tự mình chỉ dạy, hôm nay bọn họ đều đã phong vương, bình thường xử lý sự vụ, đều có quan đường theo sau chỉ điểm. Bùi Trăn lòng có nghi hoặc, vuốt cằm nói: “Chẳng biết điện hạ có chuyện gì cần hỏi?”

“Là về giặc Oa, hôm qua ta và phụ hoàng nhắc tới chuyện ngoại giặc, nhất trí phải quét sạch, tuy nhiên giặc Oa ở Giang Chiết vẫn như cũ hung hăng ngang ngược, tuy có Hồ đại nhân tọa trấn, vén không dậy nổi sóng gió, phụ hoàng vẫn rất lo lắng.” Bỗng nhiên ánh mắt hắn lưu chuyển, “Ta nói với phụ hoàng, Hồ đại nhân sang năm nhất định có thể tiêu diệt giặc Oa, phụ hoàng không tin, ta nói không bằng hỏi Bùi đại nhân một chút, hôm nay phụ hoàng liền để bản vương đến đây.”

Giặc Oa là nước nhỏ, lại có biển rộng chia cách, nói là hung hăng ngang ngược, Bùi Trăn nhìn thấy chẳng qua là tiểu đả tiểu nháo(*).

(*)Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.

“Trên dưới đồng lòng, không cần nói năm nào, dù là năm nay cũng chưa chắc không thể tiêu diệt.” Bùi Trăn liếc mắt nhìn trộm Tư Đồ Tu, nói có thâm ý, “Trừ ngoại không bằng trừ nội.”

Tư Đồ Tu kính nể ông nhìn rõ thấu suốt, vỗ tay nói: “Nghe nói Bùi đại nhân hữu dũng hữu mưu, nghe danh không bằng gặp mặt!”

Mặt hắn mang nét cười, chậm rãi nói.

Nghe đồn Thất hoàng tử mặt lạnh vô tình, ai ngờ đến, lần đầu tiên nói chuyện với nhau, như mộc xuân phong(*).

(*) Như mộc xuân phong(如沐春风): Giống như đứng trong gió xuân ấm áp.

Bùi Trăn nghĩ thầm, hoàng thượng cũng giống như người có tám mặt, quay người này một mặt, quay người kia một mặt, chỉ là tại sao kết giao tình cùng ông?

Bên tai lại nghe Tư Đồ Tu nói: “Bùi đại nhân bảo vệ quốc thổ, vốn là nên nghỉ ngơi một phen, chỉ là ngũ quân doanh sơ vu sửa trị, quân kỷ tán loạn, xin Bùi đại nhân hãy tốn nhiều tâm tư mới phải.”

Thì ra là vì chuyện ông được nhận chức, thao luyện quân mã, đang lúc Bùi Trăn thật nhanh thay đổi tâm tư, bên tai nghe thấy tiếng vó ngựa đạp đạp.

Bùi Ngọc Kiều cưỡi một vòng đã trở về!

Tư Đồ Tu phóng mắt nhìn, chỉ thấy một người một ngựa chạy tới như gió xoáy, ngựa thần tuấn, dáng người cô nương thanh tú, phối hợp không chê vào đâu được, dường như năm tháng giống nhau, trong nháy mắt, hắn thấy rõ, người này chính là Bùi Ngọc Kiều.

Tóc nàng vấn thành con ốc, mặc kỵ xạ phục xanh biếc, dưới ánh mặt trời, lục sắc bắt mắt như vậy, hình như đất trời sáng tối chỉ còn lại một màu sắc, rơi vào trong mắt hắn. Hắn nhất thời ngây người, như gặp ảo giác, nàng tùy ý phóng ngựa như bay chạy qua hắn.

Kẻ ngốc này biết cưỡi ngựa từ bao giờ?

Hắn cũng chưa từng dạy...

Tư Đồ Tu nghĩ thầm, sao nàng có thể cưỡi ngựa tốt như vậy?

Bên cạnh, Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân lớn tiếng hò hét.

Bùi Trăn sợ ngựa cao, ôm Bùi Ngọc Kiều xuống.

Nàng cười nói: “Chơi thật vui, cha, chỉ là có chút mệt mỏi, ngày mai con lại cưỡi.”

Sóng mắt nàng lưu chuyển, ngây thơ khả ái, thanh âm ngọt ngào, đang làm nũng cùng Bùi Trăn.

Trong trí nhớ, nàng cũng chưa bao giờ nói như vậy với mình, Tư Đồ Tu hất mày nói: “Đây là Bùi đại cô nương?”

Nghe thấy thanh âm mang chút lạnh lẽo của hắn, cả người Bùi Ngọc Kiều cứng lại, trước đó nàng mải cưỡi ngựa không để ý hắn đang ở đây. Nàng quay đầu, chống lại ánh mắt sáng rực của hắn.

“Là tiểu nữ, Ngọc Kiều, mau tới ra mắt Sở Vương điện hạ.”

Đã gặp, dù sao cũng không nên để thất lễ, tuy rằng Bùi Trăn cũng không muốn nữ nhi bị người trong hoàng thất gặp được.

Bùi Ngọc Kiều cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Gặp qua điện hạ.”

Tư Đồ Tu cười cười: “Không nghĩ tới cô nương lại cưỡi ngựa tốt như vậy, không hổ là nữ nhi của Bùi đại nhân.”

Đời trước, nàng ở vương phủ không có cơ hội cưỡi ngựa, lại còn bị Tư Đồ Tu giáo dục trách phạt, nàng chưa từng nói với hắn chuyện của mình. Chuyện thú vị lúc nhỏ của nàng, thứ nàng thích, tất cả về nàng, hắn đương nhiên sẽ không biết, hắn cũng không có hứng thú tới hỏi.

Bùi Ngọc Kiều chẳng biết đáp lại thế nào, nói với Bùi Trăn: “Cha, con đi thay quần áo khác.”

Bùi Trăn gật đầu.

Bùi Ngọc Kiều xoay người rời đi.

Tư Đồ Tu thấy nàng hoàn toàn không để ý đến mình, hơi híp mắt lại, có một loại cảm giác khác thường xông tới, muốn hắn đi tới bắt nàng lại, nhưng hắn nhịn được, ở trước mặt Bùi Trăn, hắn không có khả năng làm ra hành động như vậy.

Trái lại lúc Bùi Ngọc Kiều đang trở về, đột nhiên nhớ tới Bàn Ngư ngọc trụy của nàng.

Chẳng lẽ hắn tới là để trao đổi ngân phiếu?
Bình Luận (0)
Comment