Khi mà Thales lấy lại được sự tỉnh táo thì đó cũng là lúc cậu đã bị Quide bóp chặt lấy cổ và nâng lên giữa không trung.
Thales dùng hết sức để giãy dụa.
Cậu nắm chặt vào phần cổ tay của Quide nhưng dường như cả người cậu không còn tí sức lực nào.
Cậu cố mở thật to mồm ra nhưng chẳng thể hít được tí không khí nào vào.
Hai chân của cậu điên cuồng đạp vào giữa khoảng không khi mà đầu óc cậu dần trở nên mê muội.
Âm thanh huyên náo xung quanh truyền đến tai cậu một cách đứt đoạn, cứ như chúng bị ngăn lại qua một lớp vải vậy: tiếng khóc của Coria, âm thanh run rẩy của Ryan, tiếng nỉ non của Kellet.
Sinti và Ned thì tức giận kêu lên một tiếng.
Rồi hai người dũng cảm xông lên, một người thì ôm đùi Quide, người còn lại thì dùng cánh tay nhỏ bé đập vào bụng hắn.
Sau đó, Ned bị Quide sút cho một phát.
Cậu hét lớn một tiếng, rồi ngã văng ra đất, không thể gượng dậy được nữa.
Thales chẳng có thời gian mà đi biểu lộ sự kinh ngạc trước lòng dũng cảm đến bất ngờ của Ned, hay sự hèn nhát của Ryan và Kellet nữa.
(Cậu hiểu rõ về tính cách và con người của Sinti).
Cậu điên cuồng dùng móng tay cào cấu vào cả hai mặt bàn tay Quide.
Cậu muốn trốn thoát để hít thở vài ngụm không khí.
Và rồi, bỗng nhiên móng tay cậu chạm vào một cái lỗ nào đó ở trên tay phải Quide, nó trông như là miệng của một vết thương.
Khuôn mặt của Thales đã trở nên đỏ bừng.
Cậu không còn thời gian mà do dự nữa.
Thales liều mạng dùng móng tay của mình moi thật sâu vào cái lỗ đó.
“Aaaaa!”
Quide hét lên một tiếng vì đau đớn.
Hắn buông đôi tay đang tóm chặt lấy cổ Thales như một cái kìm sắt ra, rồi ném thật mạnh cậu về phía bức tường.
‘Bốp’
Thales cảm thấy hoa mắt, chóng mặt và cổ họng thì đau rát.
Cậu cố tựa mình vào bức tường và bắt đầu ho liên tục không dừng được.
Quide ôm lấy bàn tay phải của mình.
Trên đó, miệng vết thương bị Yara dùng dao đâm xuyên qua đã bắt đầu chảy máu lại.
“Yara Charlton đáng chết! Thằng nhóc đáng chết!”
Quide cố nén đau đớn và gầm lên một tiếng.
Rồi hắn cảm thấy cơn say rượu và sự tức giận đang đồng thời dâng lên trong người.
“Bang!”
Quide đột nhiên quay đầu lại.
Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn khi nhìn thấy Ensola đang ngã lộn nhào vì muốn chạy ra khỏi cửa.
Có điều tấm ván cửa vừa mới bị Quide đá văng ra đã không chịu nổi trọng lượng của cậu mà bị gãy làm đôi.
“Ha ha, mày muốn chạy?”
Quide cười lên một cách dữ tợn.
Hắn sải bước nhanh về phía trước và tóm lấy cái chân trái của Ensola.
“Không! Đừng!”
Ensola kêu thét lên khi bị Quide nhấc ngược người lại.
“Nhóc con, mày đã từng rèn sắt bao giờ chưa? Rồi? Hay chưa? Ha ha, không quan trọng, để tao dạy cho mày!”
Thales bò lại lên trên trong sự đau đớn.
Nhưng khi mà cậu còn chưa kịp định hình được điều gì, thì đập vào mắt cậu là hình ảnh tên Quide đang kéo lấy cái chân trái của Ensola và đập mạnh đầu cậu vào bức tường phía sau lưng mình.
Thales chỉ kịp nghiêng đầu để né theo phản xạ.
‘Bốp’
Một âm thanh trầm vang lên ngay phía trên đỉnh đầu cậu.
Nó nghe như là tiếng một người bán trái cây vừa mới đập vỡ một quả dưa hấu vậy.
Đúng rồi, đó cũng chính là người mà đã bị bọn cậu trộm đi bức tượng thần Trăng Sáng.
Tiếng kêu khóc của Coria bỗng nhiên biến thành một tiếng hét chói tai.
Thales trở nên ngây dại, cậu còn chưa kịp nhắm đôi mắt của mình lại.
Một hỗn hợp sền sệt có màu đỏ và trắng lẫn lộn vào nhau bắn thẳng vào mặt Thales.
Nó vừa ấm áp, vừa lạnh lẽo.
Ned vừa mới bò dậy từ mặt đất cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Cậu sợ đến mức hét lên một tiếng, rồi chạy vọt đi về hướng cái lỗ chó thông với phòng mười bảy.
Quide mở miệng hít một hơi.
Hắn tỏ ra vẻ say sưa, dường như thứ hắn hít vào không phải không khí, mà là rượu thông đen loại thượng hạng.
Con quỷ đội lốt người này quay đầu, ném bộ phận còn sót lại của Ensola xuống, rồi nở một nụ cười và bước về hướng Ned.
Ngay tại thời điểm đó, Thales tưởng tượng trong đầu rằng, vóc dáng của Ned hết sức nhỏ bé, linh hoạt nên cậu nhất định sẽ kịp chui qua lỗ chó trước khi Quide đến.
Chỉ cần chui qua nơi đó, mọi việc đều sẽ ổn.
Chui qua nơi đó, cậu sẽ an toàn.
Chui qua nơi đó.
Chui qua đi.
Chui.
Nhưng khi mà nửa thân trên của Ned vừa mới chui kịp vào trong lỗ, thì Quide đã tiến đến phía sau và tóm được hai chân của cậu.
“Mày là cái thằng nhóc đến tiền cũng không nộp đủ đúng không?”
Quide cười to: “Thế giữ lại mày có tác dụng gì đâu?”
Ned khóc toáng lên khi bị Quide nắm hai chân và lôi ra khỏi cái lỗ.
“Kêu lên! Kêu to lên! Nghe chưa đủ thảm thiết! Đáng tiếc là lu nước hỏng rồi không thì chúng ta đã có thể chơi câu cá.”
Quide lắc lắc đầu nhằm xua đi cơn chóng mặt do cồn gây ra.
Hắn nhìn Sinti vừa mới tỉnh dậy từ trên mặt đất và lu nước bên cạnh người cậu rồi lẩm bẩm một tiếng:
“Vậy chơi kiểu đơn giản đi.”
Trong tiếng kêu khóc, rên rỉ và đấm đá của Ned, Quide tóm lấy mặt cậu, ném mạnh xuống đất.
Rồi hắn nâng chân phải lên và hung hăng đạp mạnh vào phần lưng của một đứa bé sáu tuổi.
“Không!!!!!”
‘Bộp! Rắc!’
Vang lên cùng với tiếng rống giận dữ của Thales là một âm thanh gãy xương nghe đến xé lòng.
Mọi thứ trước mắt của Thales trở nên mờ ảo.
‘Bộp!’
Đây là cước thứ hai của Quide.
‘Bộp!’
Cước thứ ba.
Sinti dùng hết toàn bộ sức lực từ khi sinh ra tới giờ hét lên một tiếng, rồi cầm một mảnh nhỏ lu nước và xông về phía Quide.
Thế nhưng Quide cũng chỉ cười ha hả.
Hắn dùng một chân đá bay mảnh lu nhỏ ở tay Sinti, sau đó tóm lấy vạt cổ áo gai của cậu và nhấc bổng cậu lên.
‘Thì ra ta cũng chẳng làm được điều gì.’
Thales cúi đầu.
Thân thể của Ensola thỉnh thoảng co giật vài cái, nằm im ở bên bức tường.
Ned thì nằm úp sấp vào mặt đất, không một tiếng động.
‘Ta còn cho rằng ta có thể bảo vệ bọn nhỏ này.’
‘Nhưng ta lại chẳng thể làm được điều gì.’
‘Điều gì cũng chẳng làm được!’
Sinti vừa gào rít một cách giận dữ, vừa đá đấm lung tung vào người của Quide.
Nhưng tất cả những điều đó chỉ làm tiếng cười của hắn trở nên trầm trọng hơn.
“Nhóc con.
Hét lên! Tiếp tục hét lên! Tao thích nhất là nghe chúng mày gào thét! Biết đâu được, nhỡ đâu tao vui quá mà tha cho chúng mày thì sao?”
Trước mắt Thales hiện lên một mảng bóng tối.
Và rồi một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong não cậu.
“Hành vi lệch lạc.
Đây là cách mà chúng ta gọi các hành vi đi ngược với những chuẩn mực chung của xã hội.
Đối với người bình thường thì họ gọi đó là ‘phạm tội’, nhưng chúng ta cần phải biết một điều, đó là ‘phạm tội’ chỉ là một bộ phận rất nhỏ của ‘hành vi lệch lạc’.
Việc mà chúng ta cần chú ý tới không phải là bản thân hành vi này, mà là ý nghĩa và chức năng của nó ở cấp độ xã hội.
Durkheim là một trong những vị học giả đầu tiên đặt nền móng xây dựng bộ môn Xã hội học, và ông cũng là người đã nhìn nhận các hành vi lệch lạc dưới góc độ chức năng ...’
‘Có một quan điểm đối với việc trừng phạt và thực thi pháp luật đối với các hành vi lệch lạc như thế này , đó là nó chính là công cụ của các chủ thể quyền lực trong quá trình định hình, xây dựng kết cấu xã hội.’
Đây chính là một mảnh nhỏ ký ức kiếp trước mà Thales vừa mới tìm về.
“Ác ma! Ngươi! Tên ác ma này!”
Đúng vào lúc này, tiếng gào rít trong sự giận dữ của Sinti xua tan đi cảnh tượng trước mắt Thales.
“Đúng! Tao chính là ác ma!” Quide cười vui vẻ.
“Mày thử nói xem.
Ác ma sẽ chế biến mày như thế nào đây?”
Thales hít một hơi thật sâu.
Tên khốn kiếp chết tiệt.
Đầu óc của cậu trở nên vô cùng minh mẫn.
Cậu đã biết cần phải làm điều gì bây giờ.
Cậu phải làm như vậy.
Cậu cắn chặt răng, quay người chạy về phía góc phòng.
Cậu biết.
Thales nắm lấy một cục đá ở góc phòng, rồi nhấc nó lên.
Sau đó cậu cho tay vào trong một cái hốc ở đằng sau cục đá đó.
‘Nhanh lên.’
‘Phải nhanh chóng tìm thấy nó a.’
“Chậc.
Kể ra mày cũng có gan đấy.
Thôi để dành mày đến cuối vậy.”
Quide cười đến mức lệch cả hai môi.
Hắn hung hăng kéo đùi phải của Sinti cho tới khi môi cậu thâm tím hết lên, cho tới khi …
‘Rắc! Rắc!’
Cho tới khi chân cậu bị trật khớp.
Quide ném Sinti xuống, rồi dẫm mạnh một cái lên bên đùi đã bị trật khớp của Sinti.
Mặc dù Sinti đã cố gắng chịu đựng nhưng cậu không nén được nổi sự đau đớn kinh khủng này mà gào lên một tiếng.
Âm thanh truyền đến lỗ tai của Thales làm cậu gia tăng nhanh tốc độ tìm kiếm.
Quide rời khỏi sân, bước về phía trong căn phòng.
Ánh trăng xuyên qua nóc nhà đã bị sụp một nửa, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang nở một nụ cười tươi rói của Quide.
Ryan ôm chéo hai tay lại với nhau.
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào hướng sàn nhà.
Cậu cố gắng đem thân hình của mình co nhỏ đến hết mức có thể vào bên trong cái hốc.
Kellet vừa run rẩy, vừa cố sức bò ra khỏi cái hốc.
Cậu muốn lôi kéo Coria đang nghẹn ngào cùng nhau chạy trốn.
Nhưng dường như Coria đã bị doạ đến mức nằm liệt ra.
Cô khóc nức nở và nằm im không nhúc nhích.
Kellet không dám nhìn về phía bên Sinti.
Cậu chỉ vừa cầu nguyện, vừa cố lôi kéo Coria ra khỏi cái hốc.
Nhưng sau đó bỗng nhiên Coria ngẩng vụt đầu lên và phát ra một âm thanh thảm thiết như tiếng kêu của một con cừu non.
Kellet dường như nhận ra được điều gì.
Cậu quay đầu lại.
Và đập vào mắt cậu là khuôn mặt dữ tợn với nụ cười đang nở trên đó của Quide.
Quần của cậu trở nên ươn ướt.
‘Tìm thấy!’
Thales sờ thấy đồ vật mà mình mong muốn, rồi cậu kéo mạnh nó ra bên ngoài.
Sau đó.
Sau đó?
Sau đó cậu bị tóm bởi Quide, người đang có biểu hiện hết sức vui sướng ở trên mặt.
Rồi hắn vòng tay ra sau lưng cậu và bắt lấy cánh tay phải Thales.
“Mày cho rằng tao sẽ bỏ quên mày sao? Thằng nhóc? Tao biết ngay, mày là đứa gian trá, giảo hoạt nhất trong lũ ăn mày này! Ha ha!” Quide cười lên một cách đắc ý và dần siết chặt tay của mình.
Không!
Thales cảm thấy dường như có thứ gì đó đang thít chặt lấy cánh tay phải của mình.
Cậu lập tức xoay người, cố gắng đâm thứ gì đó ở tay trái về phía Quide.
“Nhìn này!”
Quide hét lên như thể tìm được một kho báu vậy.
Hắn lắc nhẹ cơ thể mình và né được cú đâm của Thales một cách dễ dàng.
Sau đó, hắn đoạt lấy một đồ vật gì đó ở trên tay cậu.
“Một con … dao găm! Ha ha! Nhóc con, mày thực sự muốn dùng một con dao găm để đối phó tao? Ha ha ha ha ha! Mày định làm gì? Đâm vào đùi tao?”
Quide vừa dùng một tay kéo Thales lên vừa mở miệng cười lớn.
‘Không!’
‘Không!’
Thales suy nghĩ trong sự tuyệt vọng.
Cậu đã trộm con dao găm không vỏ kia ở quán bar Hoàng Hôn.
Đó là hi vọng cuối cùng.
“Ô!”
Quide ngạc nhiên hô một tiếng khi hắn nhìn về phía đằng sau Thales.
Đó là nơi mà Thales rút ra con dao găm.
Do cậu dùng sức quá mạnh nên một đồng tiền đã bị kéo ra theo.
“Xem tao tìm được cái gì này?”
“Một đồng bạc!”
“Đồng bạc! Ha ha ha, thằng nhóc khốn kiếp đáng chết! Mày quả nhiên là giấu đi một đồng bạc!”
Thales cố vùng vẫy bằng tay trái, nhưng dường như đó là một việc quá sức đối với một đứa trẻ bảy tuổi.
Cậu chỉ có thể tấn công một cách vô ích vào phần bụng cứng như sắt của Quide.
Thales biết mình không nói dối.
Đồng bạc kia là cậu được nữ quý tộc tặng cho ở khu phố Chợ Đỏ.
Và cũng đúng là bà ấy đã cho cậu mười hai đồng tiền đồng.
Và một đồng tiền bạc.
Thales suy nghĩ miên man trong sự tuyệt vọng.
Nhưng tất cả đều chấm dứt tại đây.
Chính mình đã thất bại.