Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 114


Vị bác sĩ theo như lời của Willow rất nhanh được áp giải đến.

Thales quan sát kỹ càng người đàn ông kỳ quái ở trước mặt này.

Ông ta khoảng chừng đã ngoài năm mươi, đầu gần như hói nhưng diện mạo lại vô cùng nổi bật, chiếc mũi lớn trên gương mặt hẹp, đôi mắt xanh lục liên tục chuyển động kết hợp với nụ cười xấu xa tạo cho người khác một cảm giác quái dị và khó chịu.

“Ngài hẳn là tân hoàng tử”, ông già có vẻ ngoài kỳ lạ này khoác một chiếc áo da màu vàng, trông nó khá bẩn vì quãng thời gian ở trong ngục tối.

Ngoài ra, trên người ông ta còn có mùi dược liệu rất kỳ quái.

Ông ta bật cười vô cớ và cúi đầu xuống.

“Kẻ hèn này tên Ramon”.

“Là một bác sĩ.”
Thales nhướng mày.

Cậu vẫy tay ra hiệu cho Wya đóng cửa phòng lại sau khi những người lính áp giải đã rời đi.

“Ông biết thân phận của tôi?”
Ramon rướn cổ lên phía trước, thỉnh thoảng lại gật nhẹ một cách quái dị, kết hợp với nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt, trông ông ta thực sự rất giống một nhà ảo thuật.

“Hehe, tin tức luôn truyền đi rất nhanh, còn nhanh hơn so với ngài tưởng… Đặc biệt là những người lính ở xung quanh đều đang bàn luận về tên của ngài.”
Giọng Putray chậm rãi vang lên, “Rất tốt, có một người ở đây đang cần được điều trị, nếu ông là bác sĩ…”
Putray nhìn về phía Jorah.

Ramon nở một nụ cười quái dị, rồi rướn cổ liếc sang Jorah.

“Tôi có thể thử, nhưng không thể đảm bảo”, Ramon bước tới chỗ Jorah, nhưng giữa đường lại đột ngột ngoảnh đầu lại và nhìn chằm chằm vào Thales với đôi mắt kỳ lạ của mình, “Nghe nói ngài muốn đi về phía Bắc để tới Aixenter, Điện hạ?”
Wya và Ralf đồng loạt nhíu mày.

Thales gật gật đầu.

‘Ông già này.’
‘Có gì đó rất kỳ lạ.’
‘Và cả quái dị nữa.’
‘Nhưng dù sao thì ông ta vẫn là một vị bác sĩ.’
“Ừm”, Ramon chậm rãi bước tới cạnh Jorah, rồi ngẩn ra như đang suy tư điều gì, “Một chuyến hành trình không tồi… Aixenter à”.

Tay bác sĩ quái dị quan sát tỉ mỉ Jorah sắc mặt trắng bệch và vẫn còn đang run nhè nhẹ.

“A, một chiến binh dũng cảm… Cũng có thể nói là một vị kiếm sĩ Siêu Phàm mang trong mình Lực Lượng Chung Kết.” Đôi mắt Ramon lóe sáng khi nâng cánh tay yếu ớt của Jorah lên.

“Lúc vung kiếm có thói quen xấu…”

“Thích tấn công và chiến đấu trực diện với kẻ địch của mình…”
“Cánh tay phải và cơ lưng khả năng sẽ bắt đầu đau sau tuổi sáu mươi…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Wya và Ralf, ông ta chậm rãi gỡ băng của Jorah ra.

“Có nhiều vết cắt và rách trên ngực và lưng.”
“Các vết thương không được xử lý ngay lập tức, không biết là do tình huống khẩn cấp hay không nhận ra…”
“Cũng khổ cho anh ta phải chịu đựng lâu như vậy…”
“Vết thương kiểu này, nhắm mắt cũng có thể đoán được là do móng vuốt của ma cà rồng…”
Thales trở nên nghiêm túc.

‘Bác sĩ này.’
‘Dường như trình độ không hề kém?’
“Cơ thể bị suy yếu do mất quá nhiều máu…”
“Mấu chốt là hai vết thương này không được xử lý đúng cách, đã mưng mủ khá nặng…”
“Nếu không được chữa trị ngay lập tức, tôi đoán anh ta có thể trụ được một ngày? Một đêm? Hehe…”
Ramon quay lại, vừa cười vừa nhìn Thales.

“Sao”, Putray hỏi, “Ông có thể cứu anh ta không?”
“Hehe.”
Ramon nhìn Thales với ánh mắt trầm ngâm.

“Hầu hết các bác sĩ khả năng sẽ bất lực vào lúc này.”
Thales nhíu mày.

“Họ chỉ có thể trông chờ vào may mắn, chờ vào vị kiếm sĩ này tự hồi phục lại hoặc chết đi”, Ramon phả ra một hơi nóng và chậm rãi nói.

“Khoan đã”, Putray lặng thing lên tiếng, “Ông nói là hầu hết?”
Ramon chỉ không ngừng cười hehe.

Thales giơ tay lên, ra hiệu cho Putray để mình hỏi.

Hoàng tử đệ nhị nghiêm túc nhìn Ramon, “Ý ông là ông có thể cứu anh ấy?”
Ramon nháy mắt phải, rồi lại hít một hơi.

“Tôi không nói như vậy nha.”
“Nhưng tôi có thể thử, dùng một chút thuốc nước, chữa trị vết thương, cắt bỏ phần thịt thối… Còn về phần cơ hội cứu anh ta…”
Putray đứng cạnh Thales lại nhíu mày.

Ramon lại nở nụ cười quái dị của mình, “Phụ thuộc vào tiền thưởng, ngài biết rồi đấy, tiền thưởng”.

Thales nhướng mày.

“Ông sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng”, Thales thản nhiên thêm một câu vào, “Phần thưởng xứng đáng – dùng danh dự của vương thất để đảm bảo”.

“Haha, mấy người hiểu lầm rồi”, Ramon đặt Jorah đang hấp hối xuống, ánh mắt sáng lấp lánh.


“Tôi chỉ có một yêu cầu”, Ramon nheo mắt lại và nhìn Thales một cách cẩn thận, “Tôi đã chịu đựng ngục tối ở nơi này đủ rồi…”
Ông ta gắng hết sức để nở một nụ cười thân thiện và nói, “Lúc Điện hạ tiến về phía Bắc để tới Aixenter, xin hãy dẫn tôi theo”.

Cả phòng chìm vào im lặng trong phút chốc.

Thales nhìn khuôn mặt tái nhợt của Jorah, khẽ siết nắm tay lại.

‘Dẫn ông ta đi?’
“Ông biết là tôi không có quyền thả ông”, Thales cố nén cảm giác khó chịu ở trong lòng, “Tôi không phải chỉ huy ở đây”.

Bác sĩ Ramon nở một nụ cười gian xảo để lộ hàm răng trên, “Nhưng cha ngài… là chỉ huy của chỉ huy của chỉ huy của nơi này, đúng không?”
“Hơn nữa không phải là ngài thả tôi đi, mà là đặt tôi dưới sự giám sát của ngài…”
“Hoang đường.” Wya khịt mũi, “Ông đang thương lượng điều kiện với Điện hạ?”
“Chỉ là chút yêu cầu nho nhỏ”, Ramon khép hai tay lại và mỉm cười, “Nếu như được đáp ứng thì tôi tin rằng mình sẽ càng tận tâm hơn trong việc khám và chữa trị cho quý ông đang bị thương nặng sắp chết này?”
“Không”, Thales nhìn chằm chằm vào Ramon với vẻ không mấy thiện cảm, “Ông không chỉ muốn thương lượng điều kiện, mà còn đang uy hiếp tôi”.

“Trên hết, thấy chết mà không cứu… ông thực sự là một bác sĩ ư?”
“Sao tôi dám?” Ramon dang hai tay ra và để lộ hai hàm răng ố vàng, “Ý tôi là, ngay cả là một bác sĩ thì cũng chỉ có thể cố hết sức mà cứu anh ta thôi… Nếu như thất bại, Điện hạ có lẽ sẽ ném tôi vào lại trong ngục tối, thậm chí còn kiếm ít rắc rối cho tôi…”
“Hiển nhiên là nếu như anh ta đủ may mắn để có thể được tôi cứu chữa khỏi… Thì chỉ cần chút lòng tốt của ngài để đưa tôi ra khỏi ngục tối…”
“Quý ngài nằm trên giường kia trông có vẻ rất đau đớn…”
“Chỉ cần mang tôi theo một đoạn mà thôi…”
“Ông đưa ra quá nhiều điều kiện”, Wya lạnh lùng thốt lên.

“Vỏn vẹn chỉ có một mà thôi”, Ramon cười cười, “Đồng ý hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Điện hạ”.

“Nếu như tôi nói không?” Thales nói khẽ, “Tôi không đồng ý thả ông ra khỏi ngục tối, cũng không đồng ý mang ông theo, vậy ông sẽ từ chối cứu chữa anh ấy sao?”
Ramon cười hehe, “Đương nhiên là không rồi…”
Nhưng một tia sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên trong mắt tay bác sĩ.

“Haha… nhưng ngài biết đấy, y thuật của tôi rất phụ thuộc vào vận may…”
“Haha… nhỡ có không chữa khỏi, thì cũng xin đừng trách tôi… Haha…”
“Thật tội nghiệp cho một người lính anh dũng… Than ôi, trông có vẻ vì đỡ đòn cho đồng đội nên mới như vậy…”
Sắc mặt Putray chợt thay đổi.

“Ông đang mặc cả với hoàng tử của Star”, Putray khịt mũi, “Thật thiếu tôn trọng”.

“Không dám”, Ramon lắc đầu, “Tôi chỉ là tin vào lòng tốt và sự khôn ngoan của Điện hạ”.

Wya cũng cảm thấy giận dữ, “Ông biết chúng tôi có thể đưa ông về lại ngục tối”.

“Người đưa đò cũng có thể đưa anh ta qua Ngục Hà.” Ramon chỉ vào Jorah.


Ralf lạnh lùng nhìn Ramon.

Potray liếc Jorah đang giãy giụa như vừa gặp ác mộng trên giường, rồi tiến lại gần và ghé vào tai Thales.

“Có lẽ chúng ta có thể đáp ứng ông ta trước…”
“Sau đó thì Huân tước Sasere ra mặt giữ ông ta lại vào giây phút cuối cùng, như thế thì ngài sẽ không tính là vi phạm lời hứa của mình…”
Thales mím chặt môi.

Cậu ngẩng đầu, ra hiệu cho Potray ngừng lại.

Thales nhìn về phía Ramon.

‘Đây là bác sĩ chuyên nghiệp duy nhất ở xung quanh Pháo đài Đoạn Long?’
“Ông biết là kỳ thực tôi hoàn toàn có thể đáp ứng ông.” Cậu nói khẽ.

“Cám ơn!” Ramon mỉm cười, “Với ngài thì đây chỉ là một chuyện nhỏ, tôi nghĩ Huân tước Sasere sẽ nể mặt ngài…”
Tuy nhiên, đúng lúc đó tiếng cười của Ramon lại bị cắt ngang.

“Nhưng tôi vừa mới trải qua một ngày rất tồi tệ, ngài Ramon.”
Vẻ mặt Thales không mấy thiện cảm.

“Ông biết vì sao không?”
Lời nói sắp ra khỏi miệng của Ramon bị kìm lại.

“Bởi vì tôi cho phép một người lạ tham gia vào sứ đoàn… Ngay cả khi anh ta kỳ thực rất trung thành và tận tụy”, Thales hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói trong ánh mắt lo lắng của Wya và Putray.

“Nhưng cuối cùng sứ đoàn đã mất đi hơn một nửa số nhân lực, họ đều đổ máu, hi sinh vì tôi.”
“Thậm chí kể cả là người đang nằm trên giường này, Jorah.”
Cậu lạnh lùng thốt lên.

“Tôi không thích người ta dùng chuyện này để mặc cả với mình.”
Ramon hơi ngẩn ra.

“Và, chuyện này còn dạy cho tôi một bài học”, Thales ngẩng đầu, trầm giọng, “Đối với chuyện mà ngươi không hiểu được, luôn luôn phải duy trì cảnh giác”.

Ramon cúi đầu xuống, lắng nghe từng chữ, từng lời mà Thales nói.

“Chẳng hạn như, ở trong vùng xung đột giữa biên giới hai nước, có một bác sĩ vô cớ bị giam vào trong ngục tối của pháo đài, trên người thì mang đầy vẻ khả nghi và kỳ quái, yêu cầu được tham gia vào sứ đoàn của tôi để đi tới một nơi càng nguy hiểm hơn, càng bất định hơn là Aixenter.”
Ramon nhíu mày trong vô thức.

‘Tên hoàng tử này…’
Thales tiếp tục, “Ngồi trong ngục tối của Pháo đài Đoạn Long có lẽ là không sung sướng gì, nhưng so với bầu không khí căng thẳng giữa hai nước ở biên giới, so với chuyến đi sứ ẩn có tương lai vô định của tôi thì còn an toàn và đáng tin cậy hơn rất nhiều”.

“Nhưng yêu cầu của ông lại là đi tới Aixenter.”
“Lý do thực sự của ông không phải là muốn rời khỏi ngục tối.” Thales hơi ngửa đầu ra, thản nhiên nói.

Ramon nhìn vị hoàng tử nhỏ bé ở trước mặt này với sắc mặt khác thường.

‘Nó…’
“Sẵn sàng hi sinh sự an toàn và ích lợi của bản thân để khám và chữa bệnh cho sứ đoàn của hoàng tử, sau đó còn muốn tham gia vào cuộc hành trình nguy hiểm của cậu ta.” Thales ngồi xuống ghế, bắt chéo tay.

“Ông chắc hẳn phải là một vị thánh sống, bác sĩ Ramon”, Thales lắc đầu, chậm rãi nói, “Còn nếu như không phải…”

“Thì ông phải có một động cơ bí mật nào đó.”
Ramon cau mày.

‘Không ổn.’
‘Có lên tên hoàng tử này không dễ bị gạt như mình nghĩ.’
“Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này…” Ramon ngẩng đầu lên, “Nhưng chiến tranh sắp tới, ngoài kia quá nguy hiểm, tôi nghĩ ở trong sứ đoàn của hoàng tử sẽ an toàn hơn rất nhiều”.

“An toàn?” Thales trừng mắt lên nhìn ông ta, “Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, tôi mang trên người món nợ máu của Vua Nunn, và giờ sắp phải đi tới vương quốc mà ông ta đang cai trị… An toàn?”
“Được rồi, được rồi.

Tôi không hy vọng xa vời gì rằng sẽ được đội vệ binh của ngài bảo vệ! Mấy người không cần mang tôi theo đến tận nơi, chỉ cần tới Aixenter là tôi sẽ lập tức rời đi”, Ramon nháy mắt, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Chỉ cần được như vậy là tốt lắm rồi, tôi đảm bảo sẽ chữa trị tốt cho anh ấy!”
“Hơn nữa tôi còn có thể giúp nhiều việc khác”, Ramon liếc sang phía Wya và Ralf, “Chẳng hạn như vết thương của quý ông trẻ tuổi này… tôi đoán cũng là do ma cà rồng gây ra? Còn người đàn ông đeo mặt nạ bạc này nữa, cánh tay bị gãy xương… Không thể đợi lâu…”
Wya thở ra một hơi.

Sắc mặt Ralf bất thiện.

“Chắc chắn có thể chữa trị tốt cho anh ấy?” Thales cao giọng, “Hừm, nhưng vừa rồi ông không hề nói như vậy?”
Ramon sững sờ, sau đó thì ấp úng, “Tôi rất có lòng tin vào bản thân mình… Vừa rồi chỉ là nhằm đảm bảo có thể rời khỏi ngục tối và tránh khỏi cuộc chiến…”
Tuy nhiên, Thales không thèm nể mặt mà tiếp tục cắt ngang.

“Tôi cho ông thêm một cơ hội để trả lời câu hỏi của tôi – mục đích thực sự của ông là gì?”
Ramon ngơ ngác nhìn Thales.

‘Thằng quỷ con chết tiệt này.’
Một giây sau, ông ta đột nhiên bật cười.

“Rồi rồi”, Ramon nhún nhún vai, dang hai tay ra, “Nếu như Điện hạ không thể tin tưởng tôi thì tôi đành phải quay trở lại ngục tối vậy…”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong.

“Ông đã dùng hết cơ hội của mình rồi, bác sĩ Ramon.” Thales đột nhiên cười tươi, “Đây là do ông ép tôi”.

Đồng tử Ramon co rụt lại.

‘Cái gì?’
‘Nó… chuẩn bị làm gì mình?’
“Dùng hình phạt bừa bãi chỉ là đặc quyền của bạo chúa”, Ramon nhếch mép, “Ngoài ra ngài vẫn còn trẻ, đúng không? Nếu bị truyền đi thì…”
Potray nghi ngờ nhìn Thales.

Chỉ thấy Hoàng tử đệ nhị từ từ nghiêng về sau, nhìn vào Ramon.

Sau đó thì giơ tay phải lên và ấn vào trán.

“Tôi xin lỗi trước”, Thales cười, “Tôi cũng không muốn… làm như vậy với ông”.

“Khả năng cấm kỵ này.”
Cái gì?
Potray, Wya, Ralf đứng bên cạnh, thậm chí là cả Aida vẫn đang lo lắng nãy giờ, không khỏi sững sờ.

Khả năng?
Khả năng gì?.

Bình Luận (0)
Comment