Cho dù đã sống một cuộc đời rất dài nhưng Asda Sakern vẫn cảm thấy hết sức thú vị và buồn cười trong lần gặp mặt đầu tiên với cậu bé này.
Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến cũ, ấn tượng đầu tiên của hắn về Thales là một cậu bé non nớt với mái tóc màu đen.
Khuôn mặt bé nhỏ loang lổ những vết bầm tím.
Thậm chí trên trán cậu, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Cổ của cậu thì hằn lên những vệt ngón tay.
Thales khẽ run lên.
Bộ quần áo làm bằng sợi gai đã bị rách tung toé trong quá trình chạy trốn.
Và cậu có một con dao găm được buộc chặt ở dưới cổ chân.
‘Sau khi biết được thân phận của mình, thằng nhóc có vẻ bối rối.
Nó đặt tay lên ngực và tự hỏi.
Dường như nó biết ý nghĩa của từ “Ma Năng Sư”.
Áp lực không khí trên các bộ phận cơ thể của nó thay đổi liên tục.
Đến cả hơi thở cũng trở nên đục ngầu.”
‘Nhưng mà, đôi mắt của nó thật đặc biệt.’
‘Ẩn chứa trong đó không phải là sợ hãi và mờ mịt, cũng chẳng phải là hoảng loạn hay cảnh giác, mà thay vào đó là một chút tò mò, một chút hưng phấn được giấu kín.’
Những gì mà Thales đang nghĩ trong đầu khiến ngay cả chính cậu cũng phải ngạc nhiên.
Khoảnh khắc mà cậu nghe được từ “Ma Năng Sư”, thứ trỗi dậy trong lòng cậu đầu tiên chính là kinh ngạc.
Và sau đó là sự tò mò.
Đúng, cậu thậm chí còn muốn đặt câu hỏi: “Rốt cuộc Ma Năng Sư là thứ gì vậy?”
‘Aizz.
Bệnh nghề nghiệp!’
Đó cũng là lúc Thales nhìn thấy thứ gì đó qua khoé mắt mình.
Ở một góc tối của căn phòng, có ba quả cầu khá to đang nằm lăn lóc dưới mặt đất.
Và rồi Thales nhận ra một điều.
Dường như bề mặt của mấy quả cầu là tay và chân người.
Người Xuyên Việt đột nhiên tái mặt.
“Tôi đoán là cậu biết anh em nhà Talon và Moria.” Ma Năng Sư Asda trả lời với một nụ cười sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thales.
“Bọn họ khá là tham vọng.
Vừa mới đến họ đã lao thẳng tới trung tâm Phố Chợ Đỏ.”
“Ừm, sở thích của tôi không giống với Morris cho lắm.
Không ngạt thở.
Không nghiền nát.
Trên thực tế, tôi khá thích những phương pháp đơn giản mà hiệu quả.”
‘Vo tròn một người thành hình cầu? Thật đúng là một phương pháp đơn giản.’ Thales chửi thầm một câu trong lòng.
“Tới đây nào, cậu bé.” Asda nở một nụ cười nhã nhặn.
Giọng nói của hắn hết sức hoà ái, dễ chịu lại còn vô cùn lịch sự nữa.
“Đến xem bàn cờ của tôi này.”
Thales nuốt một ngụm nước bọt và quay đầu lại.
Rồi cậu cố gắng xua tan đi hình ảnh mấy quả cầu thịt người ra khỏi đầu mình để phân tích hoàn cảnh hiện tại.
Sau khi nhìn thấy quả cầu năng lượng màu xanh lam nằm trôi nổi trên tay trái Asda, Thales đã dứt khoát từ bỏ cái ý tưởng ‘xông lên và rút dao găm cứa cổ người đàn ông này’.
Dựa theo kinh nghiệm bảo vệ luận văn của kiếp trước, Thales hít thở thật sâu ba nhịp để giữ vững sự bình tĩnh rồi chậm rãi bước về phía trước.
‘Là phúc thì không phải hoạ.
Mà là hoạ thì không thể tránh.’
Asda nở một nụ cười tinh quái khi nhìn thấy những hành động như người lớn của cậu bé này.
Vốn hắn định mở miệng nói gì đó khi thấy cậu đến gần bàn cờ, nhưng những hành động tiếp theo của Thales lại khiến Asda sững người.
Cậu kéo một chiếc ghế ra hết sức tự nhiên rồi trèo lên đấy để ngồi.
Sau đó, Thales cau mày, tỏ vẻ chưa được hài lòng cho lắm.
Vì thế, cậu nhảy xuống, đẩy chiếc ghế lại gần Asda hơn một chút, rồi mới hài lòng trèo lên ngồi.
“Ạch, chân tôi vẫn còn đau.” Thales nở một nụ cười ngượng ngùng với Asda.
Cậu vô tình đụng nhẹ vào miệng vết thương trên trán rồi kêu lên một tiếng vì đau.
“Oh.
Sơ suất của tôi.”
Asda lắc đầu tỏ vẻ thích thú, rồi xoay nhẹ bàn tay phải.
Bỗng nhiên, máu từ miệng vết thương trên trán Thales bị thứ gì đó ngăn lại, không tiếp tục chảy ra nữa.
“Đây là … Ông đã gia tăng áp suất không khí ở đó và cố định nó lại?” Thales đặt câu hỏi sau khi cậu sờ lên trán và ngạc nhiên phát hiện ra có một lớp màng vô hình ngăn cách miệng vết thương với tay của mình.
Asda ngừng cười và khẽ gật đầu.
“Thông minh.
Gia sư của cậu dạy cả những kiến thức vật lý cơ à?”
“Ẹc … Không.” Thales ngượng ngùng buông tay.
Có vẻ như Asda đã coi cậu là con cái của một gia tộc giàu có và quyền quý nào đó.
Asda gật gật đầu.
Hắn đưa ánh mắt về phía bàn cờ.
“Biết đây là cái gì không?”
Thales chăm chú nhìn kỹ tấm bản đồ nằm trên bàn.
“Đây là một trò chơi lấy Phố Chợ Đỏ làm bản đồ.
Không! Đây là bản đồ của trận chiến đang diễn ra ngay ngoài kia! Các quân cờ màu đỏ là Bang Bình Máu, màu đen là Hội Huynh Đệ!” Thales chợt nhận ra ý nghĩa của bàn cờ này.
“Hiển nhiên rồi.”
Asda duỗi tay phải ra với vẻ mặt lạnh lùng.
Bỗng, hai quân cờ màu đen và một quân cờ thuỷ tinh tự bay vụt lên từ phía xa rồi rơi xuống tay hắn.
“Đáng nhẽ ra đây là một cạm bẫy hoàn hảo.
Chúng ta đã có thể dễ dàng giết chết Morris và Cenza trong một khoảng thời gian ngắn.
Thế nhưng, trên thực tế, không bao giờ sự việc sẽ diễn ra theo đúng như mong muốn của mỗi người.
Chẳng phải vậy sao?”
Ba quân cờ bay vọt lên không trung và lượn quanh đỉnh đầu Thales như những chú chim nhỏ.
‘Ảo thuật.
Ảo thuật.
Cứ coi nó giống như một trò ảo thuật là được.’ Thales cố ép bản thân giữ vững bình tĩnh trước màn biểu diễn của Asda.
“Thứ nhất, đám người của tôi đúng là một lũ vô dụng.
Rõ ràng kế hoạch đã đề ra là đầu tiên sẽ vây công Morris và Cenza rồi giết chết hai người này bằng mọi giá.
Nhưng thay vào đó, chúng nó lại lựa chọn phương án hèn nhát là né tránh cường địch, dùng chiến thuật du kích để tiêu diệt những vây cánh riêng lẻ trước.
Đây là điển hình của những đứa thích bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh.”
“Thứ hai, tôi không chắc đó có phải là quân tiếp viện của Hội Huynh Đệ hay không.
Nhưng tóm lại, những quân cờ phía bên ngoài vô tình hoặc cố ý tiến vào trong ván cờ quá sớm khiến cho những toan tính của tôi bị đổ vỡ.”
Sau khi Asda tự thuật với giọng điệu lạnh lùng, ba quân cờ đang lượn xung quanh đầu Thales bỗng bay về phía bàn cờ.
“Đây.
Là người bạn đồng hành của bạn.
Hắn có một tốc độ thật đáng sợ.
Vừa mới gặp mặt đã giết chết Dorno và Sven.
Cho đến hiện tại thì Ralf cũng chỉ có thể bám theo đít người ta.
Thậm chí Rumeno, một Người Dị Năng với năng lực theo dõi, cũng chẳng thể lần theo kịp bước chân của hắn.
Tôi chỉ có thể nói lời chúc mừng dành cho Hội Huynh Đệ khi có một cao thủ như vậy trong thế hệ trẻ.”
Từ trên không trung, quân cờ Kiếm Sĩ màu đen rơi xuống.
Nó nằm ngay đối diện với một quân cờ Kiếm Sĩ màu đỏ.
Xa hơn một chút là quân cờ Tể Tướng màu đỏ.
Thales biết người mà Asda vừa mới nhắc đến chính là Jala.
Cậu chỉ có thể thầm cầu nguyện.
‘Mong rằng cô ấy bình yên, không xảy ra việc gì.’ Nhất là phía xa kia còn một quân cờ Tể Tướng màu đỏ.
“Đây là một lỗ hổng chết người.
Nó khiến không ít con chuột trốn ra được khỏi tấm lưới.
Mặc dù bọn chúng đều chỉ là đám tép riu, nhưng mà …” Asda thở dài.
“… thông qua chúng, trụ sở chính của Hội Huynh Đệ đã phát hiện ra tình hình ở nơi này sớm hơn một giờ so với dự kiến của tôi.
Ngay lúc này đây, tôi có thể cảm nhận được Lance và quân đội của hắn đang chiếm dần lại được lối ra vào.”
“Bẫy bắt chuột … Phá.”
Hắn cúi đầu, lộ vẻ tiếc nuối và bi thương.
Suýt chút nữa Thales đã cho rằng người đang đứng trước mặt mình là một vị tế tự Thần Điện đang trách trời thương dân.
Nhưng, Asda ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Nỗi niềm đau thương đã biến mất trên khuôn mặt hắn, và thay vào đó là sự lạnh lùng.
Sau đó, Asda vung nhẹ tay.
Hai quân cờ còn lại đang lơ lửng trên không trung bắt đầu chuyển động.
“Đây là một quân cờ không rõ thuộc phe phái nào tiến vào từ hướng khác.
Hắn giết chết anh em nhà Leighton còn nhanh hơn mổ thịt hai con lợn.
Không một chốt trạm nào gần đấy có thể ngăn cản hắn.
Vì thế, tôi đành phải cử Groudon đang canh gác ở nơi này đi.
Cũng bởi vậy mà chẳng còn ai ở đây để nghe tôi tán gẫu cả.”
Dường như Asda không được hài lòng cho lắm.
Quân cờ Kỵ Sĩ bằng thuỷ tinh bỗng rơi từ trên không trung xuống và nằm cạnh một quân cờ Cận Vệ màu đỏ.
“Đại khái thì đây là quân cờ thuộc về một phe phái nằm ngoài cuộc chơi.
Nếu không phải giới quý tộc thì là từ chính quyền.
Đúng là một việc ngoài ý muốn.”
Thales lại nuốt nước bọt.
“Cuối cùng là cậu, người bạn nhỏ.
Bởi vì thiếu thốn nhân lực nên tôi đành phải tự tay phát tấm thiệp mời này.”
Asda quay đầu lại.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
Con Tốt màu đen cuối cùng còn bay trên đầu Thales đột nhiên rơi xuống giữa tấm bản đồ.
Nằm ở ngay cạnh quân cờ Quốc Vương màu đỏ.
Thales không có cách nào ức chế lại sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng.
“Nói cho tôi, lai lịch của cậu là gì?”
Asda ngả lưng vào chiếc ghế.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ.
“Vì cái gì mà Hội Huynh Đệ bằng mọi giá muốn đưa cậu đến trung tâm của Phố Chợ Đỏ?”
“Cậu là một thứ vũ khí đáng sợ nào đó được gửi đến đây để ám sát tôi?”
“Hay cậu có một thông tin tình báo quan trọng cần phải được đưa đến cho quân cờ khác?”
“Tôi hy vọng cậu có thể giải đáp chút thắc mắc nho nhỏ này một cách tự nguyện thay vì gào lên “Chết đi! Ma Năng Sư!” rồi đần độn lao lên.
Nói thật chứ đấy chẳng khác nào tự sát đâu, người bạn nhỏ ạ.”
Asda lặng lẽ nhìn Thales với một ánh mắt hết sức chân thành.
Hiển nhiên loại chân thành này khác biệt hoàn toàn với chân thành trong ánh mắt của Rick.
Nó không chứa đựng những suy tính sâu xa khác mà chỉ đơn thuần là vô cảm.
Tưởng chừng như Asda chẳng thèm quan tâm đến đáp án của vấn đề này.
‘Bình tĩnh, Thales, phải thật bình tĩnh.’
Người Xuyên Việt tự nhắc nhở chính mình.
Cậu không ngừng hồi tưởng lại những lần trình bày luận văn ở các buổi hội thảo và cái cách dùng ngôn ngữ của khán giả để dẫn dắt họ vào lĩnh vực mà họ không hiểu biết gì về nó.
“Mình đã từng rất am hiểu việc này.
Không phải vậy sao?”
Thales hít một hơi thật sâu.
“Thưa ngài Asda Sakern.
Có phải ngài đã từng nói là chỉ cần ngồi ở đây cũng có thể biết được toàn bộ sự việc đang diễn ra ở Phố Chợ Đỏ, đúng không ạ?”
Trước tiên, cậu phải thu thập tình báo.
“Không hẳn là như vậy.” Asda trả lời như chẳng hề quan tâm.
“Tôi có thể nắm rõ sự thay đổi trạng thái của không khí trên toàn bộ các con đường.
Cho dù là nhỏ nhất.
Từ áp suất không khí trong cơ thể con người cho đến các luồng không khí chuyển động xung quanh họ.
Nói cách khác, bất cứ thứ gì có thể hô hấp ở Phố Chợ Đỏ đều nằm dưới sự giám sát của tôi.”
‘Đây là năng lực của hắn ư? Không hổ được mệnh danh là Ma Năng Sư Khí.’ Thales nói thầm trong đầu.
‘Chẳng trách Hội Huynh Đệ lại thua thảm hại như vậy.’
“Vậy tất nhiên là ngài cũng sẽ biết.” Thales bắt đầu chải vuốt logic trong câu chữ của mình.
Cậu cố gắng tìm kiếm cơ hội sống sót trong quá trình nói chuyện.
“Trên đường đi, tôi và người bạn đồng hành luôn tìm mọi cách để tránh đi những nơi đang xảy ra giao tranh.
Chúng tôi chỉ chiến đấu khi không còn cách nào khác, bất kể kẻ địch là Bang Bình Máu hay Hội Huynh Đệ.”
“Tôi tin rằng điều này có thể chứng minh cho việc chúng tôi không phải là thành viên của Hội Huynh Đệ.
Hoặc ít nhất là chúng tôi không đến vì Hội Huynh Đệ và cũng không có ý định tham gia vào trận chiến.
Cho nên chúng tôi là phải là kẻ địch của ngài.”
“Có lý.” Asda gật gật đầu.
Dường như hắn đồng ý với lời giải thích của Thales.
Thế nhưng ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Nhưng mà các bạn lại ăn mất quân cờ của tôi.
Nói thật, tôi chẳng thèm quan tâm đến sống chết của bọn chúng đâu.
Thứ tôi quan tâm là điều này gián tiếp dẫn đến kế hoạch của tôi bị đổ vỡ, cho dù các bạn vô tình hay cố ý.
Ngay cả một vị thẩm phán sa đoạ nhất đi chăng nữa cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trước một kẻ giết người.
Đúng không nào?”
“Và cậu còn quên mất chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi.
Cậu là ai? Vì sao lại quan trọng như vậy?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Asda, Thales nhanh chóng điều chỉnh thông điệp của mình: “Tôi là kẻ thù của Hội Huynh Đệ!”
Câu nói này khiến Asda khẽ ngẩng đầu lên.
Thales đã hiểu rõ ngọn ngành đâu đuôi câu chuyện.
Cậu quyết định sẽ nói ra một phần sự thật.
“Tôi chỉ là một đứa trẻ ăn mày bình thường.
Bởi vì tôi đã đắc tội với một thành viên cấp cao của Hội Huynh Đệ nên buộc phải chạy trốn khỏi đó.
Khắp mọi nơi trong khu Hạ Thành đều có tai mắt của Hội Huynh Đệ.
Cho nên, chỉ có Phố Chợ Đỏ, lãnh địa của Bang Bình Máu, nơi tiếp giáp với Hội Huynh Đệ là cơ hội duy nhất để tôi chạy trốn.”
“Nhưng tôi và người bạn đồng hành lại không ngờ rằng tối nay, nơi đây lại có phát sinh giao tranh giữa hai bang phái.
Và bởi vậy, chúng tôi đã vô tình …”
“Xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của chúng tôi.
Chúng tôi có thể bồi thường … Ý là chúng tôi sẽ bồi thường sau khi có đủ khả năng.”
“Tôi tin rằng giá trị của mình trong tương lai nhất định sẽ xứng đáng để ngài ban cho tôi một cơ hội.”
“Tôi đã được định sẵn sẽ trở thành kẻ địch của Hội Huynh Đệ.
Dù mạnh dù yếu, kẻ thù của kẻ thù chẳng phải là bạn hay sao.
Bang Bình Máu sẽ không tốt bụng đến mức tiêu diệt một kẻ địch tiềm tàng hộ Hội Huynh Đệ đấy chứ?”
Asda nheo mắt.
‘Tài hùng biện của đứa nhỏ này không tồi chút nào.’
“Đó là tất cả?”
“Đó là tất cả.”
Asda im lặng một lúc lâu.
Sau đó hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Áp suất không khí trong cơ thể khá ổn định.
Mặc dù có chút căng thẳng nhưng hơi thở rất đều đặn, không bị gấp gáp.
Haizz … Tuy rằng không nói ra toàn bộ sự thật nhưng cậu cũng không nói dối.”
Ma Năng Sư lắc lắc đầu, cười khổ, rồi nói với giọng điệu chân thành:
“Cho nên có thể nói sự xuất hiện của cậu cùng với việc ván cờ bị xáo trộn … đều là sự trùng hợp.”
“Haizz … Kỳ thật tôi cũng chẳng thèm để ý đến mấy quân cờ bị các bạn ăn mất đâu.
Suy cho cùng bọn chúng cũng chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi trên bàn cờ.
Cái gọi là Mười Hai Chí Cường Giả, Mười Ba Đại Tướng, Chiến Sĩ Dị Năng, kể cả sáu vị thủ lĩnh.
Ngoại trừ Cenza ra, tất cả cũng chỉ là những người tương đối mạnh ở cấp độ Phàm và Siêu Phàm mà thôi.”
“Ngay cả Bang Bình Máu chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ tương đối lớn.
Thậm chí việc các bạn phá vỡ kế hoạch của tôi, tôi cũng chẳng hề để ý.”
Asda nhìn về phía Thales và nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Chỉ là, không ngờ rằng kế hoạch của tôi lại bị phá hỏng bởi những sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
“Đây mới là điều khiến cho tôi buồn rầu.”
“Ngẫu nhiên.
Ngẫu nhiên.
Ha ha ha.
Tôi bắt đầu hiểu được ngọn nguồn sức mạnh của Nữ Hoàng Hellen rồi.”
‘Thật là một con người kì quặc và thất thường!’ Thales nói thầm một câu sau khi quan sát Ma Năng Sư Khí.
“Thế giới này quả là kỳ diệu.”
Asda đột nhiên bật cười.
“Người bạn nhỏ, cậu có biết không? Sự ra đời của Ma Năng cũng bắt nguồn từ ngẫu nhiên đấy.”
Biểu cảm trên mặt Asda bỗng trở nên phức tạp.
“Rất lâu về trước, trên đời này chỉ có ma pháp, không có Ma Năng.
Các pháp sư theo đuổi chân lý của thế giới.
Họ dùng trí tuệ và sự khéo léo để tận dụng những nguồn năng lượng, tài nguyên nhằm mục đích giúp cho thế giới này phát triển ngày một tốt hơn.”
“Thế nhưng.
Cho đến một ngày, một vị học trò pháp sư có tư chất thấp hèn bỗng phát hiện ra rằng phép thuật của mình mất đi tính ổn định.
Cứ như là phép thuật của ông ấy có sự sống vậy.
Nó bắt đầu mất kiểm soát và phản kháng lại chủ nhân của mình.”
Thales hoảng sợ khi nhận ra rằng cơ thể của cậu đang dần bay lên không trung.
Trong cơn hoảng loạn, cậu định bám víu lấy cái bàn nhưng càng bám thì cậu càng bay cao hơn.
Cánh tay cậu đã không còn có thể với tới cái bàn được nữa.
Thales vội vàng nhìn về phía Asda.
Nhưng cậu càng sợ hãi hơn khi thấy biểu cảm điên cuồng và đau khổ của Ma Năng Sư ngay lúc này.
“Đúng vậy.
Tất cả bắt đầu như thế đó! Một người học trò của pháp sư ngẫu nhiên mất kiểm soát!” Asda lẩm bẩm như một kẻ thần kinh.
Sau đó, hắn cầm lấy quân Tốt màu đen vừa mới được đặt xuống bàn cờ khi nãy.
Thales nhìn con Tốt bị lấy đi mà thấy lạnh lẽo hết cả người.
Cậu hiểu điều đó có ý nghĩa gì.
“Từ không ổn định cho đến mất kiểm soát hoàn toàn và bị nó chi phối.
Thế giới thân quen bỗng chốc sụp đổ.
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn bao trùm lấy tất cả.
Không một ai có thể cứu lấy ngươi ngoại trừ chính bản thân ngươi!”
Thales đau đớn nhận ra luồng không khí chuyển động xung quanh cơ thể bắt đầu gia tốc.
Áp suất không khí ngày một tăng dần.
“Không một ai biết ông ấy đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi mà ông ấy quay trở lại thế giới này, mọi người phát hiện ra rằng ông ấy đã không còn là một pháp sư nữa.”
“Thậm chí ông ấy cũng đã không còn là một con người bình thường nữa.”
“Cũng trong một lần ngẫu nhiên mất kiểm soát, ông ấy đã vô tình giết chết hai vị thần linh.”
“Giống như vô tình giẫm chết hai con kiến vậy.”
Nói đến đây, giọng điệu của Asda đã trở nên vô cùng tàn khốc.
Hắn từ từ quay đầu lại, nhếch mép.
‘Thằng điên này!’
Thales nhả hai hàm răng đang nghiến chặt ra.
Cậu định mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện ra rằng âm thanh không thể thoát ra khỏi cổ họng của mình.
“Đó là vị Ma Năng Sư đầu tiên.
Và cũng là vị Ma Năng Sư mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
Các pháp sư sợ hãi khi nhận ra rằng phép thuật và thần chú của bọn họ chẳng khác nào những trò ảo thuật chuyên đi lừa bịp trẻ con đối với ông ấy! Chư thần hoảng loạn nhận ra rằng kể cả những kẻ có sức mạnh siêu nhiên và thần thánh như bọn họ cũng chẳng thể chịu nổi một đòn của ông ấy!”
“Một kỷ nguyên rực rỡ, đầy màu sắc nhưng cũng hết sức ngây thơ, ấu trĩ của các pháp sư bởi vì vậy mà kết thúc.
Ma Năng Sư tân sinh.
Đạp một chân vào trời cao.
Siêu việt chư thần.
Nhìn xuống chúng sinh!”
Thales bắt đầu cảm nhận được không khí từ mọi phía đang dồn ép lên cơ thể mình.
Tay chân của cậu bị ép tới mức co sát lại gần nhau.
Cả người cậu đang bị nén nhỏ dần lại thành một quả cầu nằm trôi nổi ở giữa không trung, trông hết sức kinh dị.
‘Nó giống như là bị nhét vào máy giặt của kiếp trước vậy.’
“Sợ hãi! Hiển nhiên là loài người sẽ cảm thấy sợ hãi.
Một quyền năng mạnh mẽ, không chịu sự kiểm soát, ràng buộc của bất cứ ai! Và chỉ có một số ít người sở hữu nó! Tại sao họ lại không sợ hãi cơ chứ?”
Trên không trung, Thales dần cảm thấy uể oải, mất sức.
Cậu cũng nhận ra rằng ngữ cảnh trong lời nói của Asda đang dần đặt hắn ra khỏi phạm trù nhân loại.
“Vì thế, chiến tranh bắt đầu rồi.”
Asda đứng lên.
Quả cầu năng lượng trên tay trái của hắn vẫn quay tròn.
“Nhưng mà, có lẽ cũng bởi vì sự ngẫu nhiên.”
“Mà chúng ta thua.”
Asda cúi đầu trong cô đơn.
Hắn giơ tay phải lên rồi nắm chặt lại, chẳng hề để ý đến ánh mắt của Thales ở giữa không trung.
‘Ầm!’
Các khớp xương trong cơ thể Thales bắt đầu phát ra những tiếng ‘lộp độp’.
Hai tai cậu ù đi.
Cứ như là có thứ gì đó đã xé rách hai bên màng nhĩ vậy.
Máu trong người cậu sôi lên sùng sục.
‘Đây là ‘vừa nói chuyện phiếm vừa giết người hay sao?’
‘Mình sẽ bị bóp chết …’
Thales suy nghĩ trong vô vọng.
Đầu óc của cậu đã không còn được tỉnh táo như bình thường nữa.
‘… như một con kiến à?’
Miệng vết thương trên trán của cậu vốn đã được Asda bịt kín, giờ lại bật ra máu tươi.
‘Đây là Ma Năng Sư ư?’
‘Trông cũng chẳng khác gì dị năng là mấy.’
Khi tử thần đã gần chạm đến Thales, cậu liếc mắt thấy quả cầu năng lượng màu lam đang xoay tròn trên tay trái Asda.
Bên trong nó còn có một cơn lốc dữ dội.
Thales đột nhiên cảm thấy nóng rát ở vùng ngực, nơi mà cậu bị đồng bạc đốt bỏng.
Mọi cơ bắp trên cơ thể cậu như bị thứ gì đó thiêu đốt, nóng bừng hết cả lên.
Càng lúc càng nóng.
Càng lúc càng rát.
“Cho nên.
Ma Năng Sư.
Cùng với Ma Năng.
Đã trở thành biểu tượng của sự cấm kỵ, tai hoạ, diệt vong.”
Vừa dứt lời, Asda bỗng cau mày.
Đáng lý ra thời điểm mà câu nói cuối cùng của hắn kết thúc, mục tiêu cũng phải tử vong rồi mới đúng.
‘Do khả năng khống chế của mình bị giảm sút ư?’ Ma Năng Sư không suy nghĩ thêm gì nhiều về điều đó.
Hắn lạnh lùng siết chặt bàn tay phải một lần nữa.
Thế nhưng, ngay giây phút này, giữa cơn ảo giác thiêu đốt, Thales bỗng cảm thấy có một chút gì đó rất sảng khoái.
Cơn đau do bị áp suất không khí đè bẹp dường như đã giảm đi một ít.
Cậu phát hiện ra mình đã có thể nói chuyện trở lại.
Sau đó, Thales nhìn về phía quả cầu năng lượng trên tay Asda và nỗ lực mở miệng.
‘Ghét nhất.’
‘Mấy thằng hay cầm quả cầu.’
‘Ra oai.’
“Ma Năng cái cục c*t ấy!”
Thales nghe thấy chính mình nói như vậy.
Và sau đó nhiệt lượng bỗng toả ra từ cơ thể cậu.
Ánh mắt Asda lộ vẻ ngạc nhiên.
Phòng đánh cờ tối tăm đột nhiên chìm trong ánh sáng đỏ rực.
Asda kinh ngạc nhìn khắp xung quanh.
Ngay sau đó, hắn tìm được nguồn phát ra ánh sáng đỏ rực đó.
Nó phát ra từ phía tay trái của hắn.
Ở đó, bên trong quả cầu năng lượng màu lam bỗng loé lên một vệt sáng đỏ chói lọi.
Một vệt.
Một chút.
Một đường.
Một mặt.
Màu đỏ rực lan ra từ từ cho đến khi ăn mòn hết toàn bộ quả cầu.
“Không! Đây! Đây là …!” Asda lẩm bẩm.
Phảng phất như hắn vừa thấy được một cảnh tượng đẹp đến mức khó tả.
Quả cầu năng lượng trên tay Asda bỗng ngừng chuyển động.
Sau đó, nó đột nhiên biến mất khỏi bàn tay của hắn.
Ma Năng Sư Khí đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Thales đang nằm giữa không trung.
Nơi đó, trên tay phải của cậu, có một quả cầu năng lượng màu đỏ đang lặng lẽ trôi lơ lửng.
Sự hưng phấn chợt hiện lên trong mắt Asda.
“Cậu là …”
Nhưng mà, Ma Năng Sư còn chưa kịp nói hết câu thì không khí xung quanh như bị xé rách ra.
‘Ầm!’
Quả cầu năng lượng đột nhiên nổ tung!
Năng lượng vô hình bên trong đó được giải phóng!
Nếu ví hầm đánh cờ như một quả bóng bay thì nó vừa bị thổi căng đến mức nổ tung.
Cửa sổ, cửa ra vào, kính, bàn cờ, nến, … Tất cả mọi thứ bị thổi bay đi và vỡ tan tành.
Dầm và cột nhà bất ngờ phát nổ.
‘Rầm!’
Asda giống như là bị một cái búa tạ rất lớn đập bay đi và va vỡ cả tường.
Thales cũng bị một lực mạnh đẩy lên trần nhà.
Cậu đập mạnh vào đó và khiến nó nứt toác ra.
Nhưng mà, sức mạnh ép chặt lên cơ thể Thales từ nãy đến giờ đã biến mất.
Cùng với ý thức của cậu.
………
Trên một con phố.
“Ầm! Ầm!”
Morris buông hai thành viên của Bang Bình Máu vừa bị hắn dùng dị năng giết chết ra.
Sau đó, hắn ngạc nhiên nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nổ mạnh.
‘Phạm vi của vụ nổ này.’
‘Ít nhất cũng là trận chiến ở cấp độ Cực.’
‘Chẳng lẽ là Cenza? Hắn đã gặp phải Ma Năng Sư Khí sao?’
Những thành viên tinh nhuệ xung quanh hắn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên và kinh sợ.
“Ông chủ.”
Trên người sát thủ Layork dính đầy máu tươi.
Hắn đang lao nhanh trở về từ phía xa.
Vẻ mặt của hắn vui buồn lẫn lộn.
Layork vừa thở hổn hển vừa nói:
“Tường Không Khí …”
“Tường Không Khí’ biến mất rồi!”