Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 61


Cung điện Phục Hưng, đây là nơi quan trọng nhất nằm ở trung tâm của thành Vĩnh Tinh.

Đồng thời nó cũng là kiến trúc cỡ lớn cao nhất toàn thành.

Năm 34 lịch Chung Kết, vào cuối thời kỳ trị vì của Tormund I, ông đã cho xây dựng một cung điện hình bán kim tự tháp được bao quanh bởi sáu bức tường theo phong cách cung điện của thủ đô Khải Hoàn thuộc Đế quốc Cổ Đại.

Sau đó, có ít nhất sáu vị quốc vương tối cao đã tiến hành xây dựng thêm hoặc là tu bổ lại cho nó.

Dưới bàn tay của vô số thợ thủ công lành nghề, cung điện và các bức tường của nó đã loang lổ những sắc màu cổ điển.

Cách bài trí bên trong cũng rất hoành tráng và uy nghiêm.

Trải qua sự tẩy rửa của dòng thời gian hơn sáu trăm năm, vẻ bề ngoài của cung điện Phục Hưng ngày càng trở nên tang thương.

Phía trên hai trăm hai mươi lăm bậc thang là sảnh Quần Tinh được nâng đỡ bởi hai mươi bốn cây cột chống khổng lồ.

Nó trông hết sức hùng vĩ, rộng lớn, và chuyên được dùng để tổ chức Hội nghị Quốc Thị.

Phần phía bắc của đại sảnh lộ thiên, nhìn xuống quảng trường Tinh Tụ nằm ở đối diện cung điện – quảng trường buôn bán lớn nhất của khu Trung Ương.

Phía nam thì là phòng họp chuyên được dùng để tổ chức Hội nghị Hoàng Gia.

Ở chính giữa thì là phòng hội nghị rộng lớn, đủ sức chứa rất nhiều quý tộc cùng tập trung tại đây.

Mà ngay lúc này, trong phòng họp Hội nghị Hoàng Gia, có hai người đang ngồi đối diện ở hai bên bàn nghị sự.

Dưới ánh đèn Bất Diệt, bầu không khí thật nặng nề và yên tĩnh.

Quốc vương tối cao thứ ba mươi chín của Star – Kaiser V cường tráng – đặt bức thư báo cáo ở trên tay xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn vị quý tộc mệt mỏi ngồi ở đối diện mình.

Lãnh chúa của lâu đài Mùa Đông, công tước thủ hộ phương Bắc, Val Arunde năm nay đã bốn mươi chín tuổi, đang nheo mắt lại nhìn nhà vua.

Thân là người đứng đầu của một trong sáu đại gia tộc, Val lại không hề có vẻ “quý tộc” như thế.

Tất cả là nhờ vết sẹo kéo dài từ ngực lên cằm kia.

Ông ta cạo gần hết mái tóc ngắn của mình khiến người khác gần như không thể nhận ra màu nâu sẫm của nó.

Diện mạo của Val có những điểm khác biệt rất lớn so với người Star bình thường.

Ông ta sở hữu một đôi mắt sâu và đen, ánh mắt sắc lạnh, sống mũi cao, đôi môi dày và một bộ râu rậm rạp ở trên cằm.


Cả người trông hết sức sắc sảo và góc cạnh.

Bộ giáp xích trên người Val vẫn còn mang theo cái lạnh của phương Bắc, thỉnh thoảng nhỏ từng giọt sương tan xuống nền nhà.

Mà trước ngực và bên cạnh vai của ông ta là biểu tượng đại bàng trắng của gia tộc Arunde, gia tộc đứng đầu sáu đại gia tộc đã trấn giữ phương Bắc kể từ thời Đế quốc Cổ Đại.

Con đại bàng trông sống động như thật, miệng ngậm cành tuyết, oai phong lẫm liệt, giương bộ móng vuốt của nó về phía Kaiser.

Công tước “Đại Bàng Sắt” Val Arunde – ông ta giống một chiến binh chiến đấu ở trên tiền tuyến hơn là một lãnh chúa giàu có, sống một cuộc sống an nhàn, hưởng thụ.

“Đúng là một món quà sinh nhật tuổi bốn mươi tám khiến người ta khó có thể quên, công tước Arunde.” Kaiser lạnh lùng thốt lên.

“Cho nên?” Val ngẩng đầu, không hề có chút yếu thế.

Ông ta trợn trừng mắt lên nhìn quốc vương của mình: “Ông định giết tôi ở đây để truy cứu trách nhiệm hay sao?”
“Bệ hạ Kaiser không người thừa kế?”
………
‘Đọc suy nghĩ?’
Thales không thể tin được vào ý nghĩ của mình.

Thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tim mình đang đập với một tốc độ bất thường.

Nhìn ánh mắt âm u của Morat, cậu cay đắng khi nghĩ: ‘Mình còn có thể giấu giếm gì đây?’
“Chủ nhân nhỏ bé, đừng kinh ngạc quá mức,” Morat nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy chống màu đen trông hết sức tầm thường, hệt như khuôn mặt của ông ta: “Ngài nên biết, biểu cảm vừa rồi của ngài, ta đã thấy quá nhiều.”
“Từ tội phạm,” Morat lộ ra hàm răng đã chẳng còn mấy cái và nở một nụ cười trông hết sức khủng bố: “Cho đến quốc vương.”
“Ha ha ha ha ha…”
Đối mặt với một người như vậy … một kẻ đáng sợ như vậy …
“Ha ha …”
Tâm trí Thales đã rối loạn hoàn toàn.

‘Vậy mình dứt khoát …’
Nhưng đúng vào lúc đó!
“Bình tĩnh.”
Một giọng nói yếu ớt truyền đến tai cậu.

“Ông ta vẫn luôn nói dối.”
Thales sửng sốt!
Cậu vỗ nhẹ một cái lên bàn tiệc – giọng nói non nớt đột ngột vang lên bên tai khiến Thales giật mình.

Morat dừng cười, nhìn về phía Thales với vẻ mặt kỳ quái.


“Đừng manh động.

Hiện tại, chỉ có cậu mới nghe thấy giọng nói của ta.”
Thales cố sức nắm lấy mép bàn và nhìn chằm chằm vào Morat để chuyển hướng phản ứng kinh ngạc vừa rồi thành sự sợ hãi đối với khả năng đọc suy nghĩ của Morat.

“Ông ta không hề biết đọc suy nghĩ!” Một giọng nói non nớt của loli lọt vào tai cậu.

‘Không biết đọc suy nghĩ?’
“Nhưng ông ta có thể biết được nói dối hay không.” Giọng nói bí ẩn kia cất lên.

Thales buộc bản thân phải kìm nén tâm trí đang rối loạn của mình lại rồi nhắm chặt hai mắt.

Một mảnh ký ức hiện về.

“Tập Nhân, đối tượng nghiên cứu của tâm lý học tập trung chủ yếu vào hành vi và tâm lý giữa các cá nhân.

Mà đối tượng nghiên cứu của chúng ta thì tâp trung chủ yếu vào hành vi và tâm lý của các nhóm.

Có sự khác biệt rất lớn giữa hai điều này.” Môt vị giáo sư già rít một hơi từ chiếc tẩu rồi nhả ra một luồng khói.

Ông nhìn Ngô Tập Nhân đang uể oải soạn thảo luận văn, rồi lộ ra ý cười, chậm rãi nói:
“Nhưng có một điểm chung.

Hành vi và tâm lý của nhân loại đều không thể nắm bắt, khó mà đoán trước được.

Huống hồ còn chưa kể đến sự kỳ diệu của luật pháp.

Đứng trước một điều kỳ diệu như vậy, nhà nghiên cứu phải khiêm tốn.”
“Em cũng biết rồi, nỗ lực dùng một hoặc một số lý luận vĩ mô để bao quát tất cả các hiện tượng trong xã hội loài người đã bị chỉ trích, phê phán đến mức đổ vỡ từ lâu.”
“Bởi vì, cho tới hiện tại, khả năng nhìn thấu lòng người một cách triệt để, chưa từng tồn tại.”
Ký ức kiếp trước dâng lên như một cơn thuỷ triều, đưa cậu về với đại dương ký ức đã có quy mô không hề nhỏ.

Trong phút chốc, Thales mở mắt, nhìn về phía Morat đang chờ đợi câu trả lời ở trước mặt.

‘Lửa đã đốt đủ lớn.’ Morat nghĩ thầm.

Ông ta nheo mắt lại, thích thú nhìn đứa bé ở ngay trước mặt này.


‘Chỉ là, nhìn dáng vẻ của nó, chẳng nhẽ thực sự có sự tình khủng khiếp gì đã bị Yodel giấu đi?’
Morat nắm chặt cây gậy chống – ‘Rất tốt, vậy xem nó còn có thể nói bao nhiêu lời nói dối.’
‘Đến đây hôm nay, không đơn giản chỉ để xác minh lời nói của Yodel hay tìm kiếm manh mối về Ma Năng Sư mới như vậy.’
Morat hít một hơi không khí ngọt ngào – ‘Đúng là mùi của xa xỉ và mục nát.’
‘Càng quan trọng hơn là … đến để gặp quốc vương tương lại của Star, đồng thời cũng để lại trong nó hạt giống của lòng tôn trọng và sự kính sợ đối với Bí Khoa.’
‘Cộng thêm ỷ lại … và nghe lời.’
‘Quốc vương “có chủ kiến” như Kaiser – một người là đủ rồi.’
‘Chỉ có trong đêm tối, những vì sao mới có thể sáng chói.’
Morat cảm thấy hài lòng.

“Sau đây, nghe cho kỹ những lời ta nói.” Giọng nói ngọng nghịu tiếp tục vang lên bên tai Thales.

“Ông ta không biết những gì các người đã từng nói.”
“Ông ta chỉ biết những gì mà mình nói.”
“Ta không thể tiếp tục nói được nữa, ông ta sẽ phát hiện.”
“Bảo vệ bản thân cho tốt, đồng minh.”
Sau đó, giọng nói bị ngọng nặng – giọng nói quen thuộc cho cậu chút an tâm vào ngay lúc này – đã biến mất.

Thales lại hít một hơi.

Lúc này, tuy ngoài mặt cậu vẫn tỏ vẻ khiếp sợ nhưng trong lòng đã lấy lại được sự tự tin.

‘Chẳng qua chỉ là một trò chơi mới lạ.’ – Cậu tự nhủ với bản thân.

Con ngươi màu xám của Thales không ngừng co giãn, rồi cuối cùng tập trung vào người Morat.

Sau khi bị nỗi khiếp sợ và kinh hãi đóng băng, não bộ của cậu cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại.

Trước tiên, phải làm rõ thông tin hiện có.

‘Morat đang nói dối.’ – Qua những lời nhắc nhở của loli, cậu bình tĩnh đưa ra phán đoán.

‘Một, mình đã đến gặp Ma Năng Sư.’
‘Hai, Ma Năng Sư đã nói chuyện với mình.’
‘Ba, Ma Năng Sư phát hiện mình có thể trở thành một Ma Năng Sư mới.’
Bí mật mà Thales cần giấu được chia thành ba cấp thông tin như vậy.

Nhưng vấn đề là, cả ba cấp thông tin Yodel đều biết!
‘Nếu như Yodel đã nói tất cả cho Morat … Thì về cơ bản Hắc Tiên Tri sẽ không đứng ở đây, mà điều đang chờ đợi mình có lẽ là thứ được Asda gọi là “Trang bị Phản Ma truyền kì”.’
‘Mình không nên nghi ngờ Yodel.

Từ phố Chợ Đỏ cho đến trang viên Vine, anh ấy đều làm tất cả có thể để đảm bảo cho sự an toàn của mình.’ – Thales tự trách bản thân.

[Ông ta không biết những gì các người đã từng nói] – Giọng nói kia ám chỉ rằng: Morat không biết những gì Asda đã nói với Thales.

‘Cho nên, từ lúc bắt đầu, Morat chỉ biết thông tin ở cấp thứ nhất, còn tất cả những thứ khác là ông ta nói dối để lừa gạt mình!’
‘Mà mình còn ngu ngơ cắn câu.


Và biểu hiện hoảng loạn vừa rồi của mình có lẽ đã đưa ông ta lên cấp thứ hai rồi.’
[Ông ta chỉ biết những gì mà mình nói] – Giọng nói kia còn nhắc nhở: Morat chỉ biết những thông tin do chính mình nói ra.

‘Trong lời nói của Morat, chỉ có một điều chắc chắn duy nhất, đó chính là: Asda đã phát hiện ra một Ma Năng Sư mới.’
‘Nhưng không còn thêm gì nữa, cho nên Yodel mới chỉ nói một nửa thông tin ở cấp cuối cho Morat.

Ông ta vẫn chưa biết Ma Năng Sư mới kia là ai!’
[Ông ta không hề biết đọc suy nghĩ] – ‘Nếu như Morat không biết đọc suy nghĩ, thì biểu hiện xoa sống mũi khi sử dụng dị năng chỉ là nguỵ tạo để lừa gạt mình!’
‘Sở dĩ ông ta có thể tự tin phác hoạ ra hình tượng Ma Năng Sư Khí từ trong đầu mình – mình thực sự quá ngu.

Với cái bộ dạng cả trăm năm không thay áo của Asda, làm sao mà Bí Khoa lại không thể biết hắn trông như thế nào cơ chứ?’
‘Về phần quả cầu năng lượng trên tay Asda – cũng có cùng lý do, Tường Không Khí hiển nhiên là kỹ năng đặc trưng, nổi tiếng nhất của hắn rồi!’
‘Hắn còn có sở thích nén mọi người thành những cục thịt hình cầu – sau khi đại chiến ở phố Chợ Đỏ qua đi, thi thể bị biến thành hình cầu chắc chắn đã bị phát hiện!’
‘Còn việc xung quanh tối om – đây chẳng phải là lời vô nghĩa hay sao! Ngay cả một cảnh sát cấp năm cũng có thể nói ra câu này sau khi điều tra!’
‘Cho nên, cái gọi là khả năng đọc suy nghĩ của người này’ – Thales cau mày, tức giận – ‘chẳng qua chỉ là việc sử dụng khéo léo những thông tin đã biết để hù doạ mình, khiến mình phải sợ hãi, phục tùng!’
‘Vậy thì, tiếp theo, hãy xác minh điều này.’
“Huân tước Hansen.” Thales ngẩng đầu với sự khiếp sợ vẫn còn lưu giữ trên mặt, giọng cậu run run: “Nếu như ngài đã … đã có thể đọc suy nghĩ, vì cái gì còn muốn hỏi tôi?”
“Ngài có thể trực tiếp đọc ý nghĩ của tôi là xong …”
“Không dám,” Morat mỉm cười, hơi khom người: “Ít nhiều gì thì bộ não bị đọc suy nghĩ sẽ sinh ra tổn thương.”
“Mà dù sao thì ngài cũng sẽ là chủ nhân trong tương lai của ta.”
‘Vậy sao vừa rồi ông dám!?’ Thales gào thét ở trong lòng.

“Chẳng qua, nếu như ngài ngại phiền phức, ta cũng chỉ còn cách tuân theo.

Đó là trực tiếp xâm nhập não bộ của ngài, ta sẽ cố gắng không gây tổn thương …” Morat mỉm cười và chìa tay trái về phía Thales.

“Không không không! Không cần!” Thales hoảng sợ, xua tay: “Để tôi nói trực tiếp cho ông!”
Nhìn biểu hiện của Thales, Morat thầm tự giễu.

‘Rốt cuộc thì nó chỉ là một đứa trẻ mới bảy tuổi mà thôi.’
“Tuân lệnh.” Hắc Tiên Tri cúi đầu, hơi nhếch mép.

Lúc này, trong lòng Thales đã hoàn toàn chắc chắn.

‘Doạ tôi!’
‘Lại lừa tôi nữa đi!’
‘Call a bluff!’
‘Với khả năng diễn xuất tốt như vậy, sao ông không gia nhập vào thần điện Đêm Tối đi?’
‘Nhưng mà …’
[Nhưng ông ta có thể biết được nói dối hay không] – Đây mới là điểm khiến Thales chú ý.

‘Máy phát hiện nói dối hình người không rõ cơ chế của công nghệ đen?’
‘Nói cách khác, mình không thể tuỳ tiện bịa đặt trước mặt Hắc Tiên Tri, mà chỉ có thể dùng “một phần sự thật” để che giấu đi phần thông tin quan trọng nhất.”
‘Một phần sự thật …’
Thales thở dài ở trong lòng: ‘Vì sao ngày xưa mình không theo học khoa báo chí?’.

Bình Luận (0)
Comment