[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 31

Một ngày vui vẻ là thế, chỉ vì gặp phải Lâm Kỳ Tuấn mà mọi chuyện trở nên không thoải mái.

Vốn đã hẹn  sau khi xem diễn xong sẽ đi dạo, nhưng bây giờ Tuyên Đại Vân đã chẳng còn tâm trạng, chỉ nói muốn về nhà; Tuyên Hoài Phong cũng buồn bực, càng không có tâm trí đâu mà vui đùa. Hai chị em bọn họ đều không vui, Niên Lượng Phú còn biết nói như thế nào đây? Đành phải kêu tài xế lái xe trở về Niên trạch.

Vú Trương thấy bọn họ vui vẻ đi ra, phụng phịu trở về, bà âm thầm giật mình, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng chạy vào phòng khách chuẩn bị trà nóng.

Trà mới được đặt tới tay Tuyên Hoài Phong, điện thoại trong phòng khách đột nhiên đổ chuông, chỉ chốc lát sau, người hầu chạy lại nói với Tuyên Hoài Phong:  “Cữu thiếu gia*, là điện thoại của cậu.”

(Cữu thiếu gia: cách người hầu trong nhà gọi em của vợ của chủ *vã mồ hôi*. Thật ra Vũ muốn để là thiếu gia, nhưng thời này mọi người vẫn có cách xưng hô cổ như vậy, nếu thay đổi thì thấy thiếu thiếu. Nếu mọi người thấy để vậy phiền phức thì  Vũ sẽ đổi lại. ^.^)

Trái tim Tuyên Hoài Phong bỗng  hẫng một nhịp, vội vàng đặt tách trà lên bàn, đứng lên định đón điện thoại.

“Hoài Phong, em đứng lại cho chị.” Tuyên Đại Vân đang nghiêng đầu nhìn Niên Lượng Phú gọt vỏ táo cho mình lại bỗng nhiên ngẩng lên, hỏi tên người hầu: “Anh đã hỏi là ai gọi tới tìm cữu thiếu gia chưa?”

“Đã hỏi rồi ạ, là Lâm thiếu gia của hiệu buôn Tây Đại Hưng.”

Tuyên Hoài Phong đã sớm đoán ra là Lâm Kỳ Tuấn, vừa nghe thấy người hầu nói, tuy rằng đang tức giận khi hắn ở chung một chỗ với Bạch Vân Phi, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được mà nổi lên ba phần vui mừng, bốn phần vội vàng, lập tức bước về phía điện thoại.

Tuyên Hoài Phong vừa cầm ống nghe, Tuyên Đại Vân đã giật lấy từ phía sau.

Tuyên Hoài Phong cầu khẩn: “Chị à….”

“Không có tiền đồ!” Tuyên Đại Vân trợn đôi mắt hạnh trừng Tuyên Hoài Phong, một ngón tay đặt lên gáy y, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà hung hăng nhấn lấy: “Cái loại lòng lang dạ sói như hắn, cần gì phải để tâm tới.”

Nói xong, tự mình đưa ống nói lên miệng, nói với người ở đầu dây bên kia: “Lâm tiên sinh, thực có lỗi. Sau khi Hoài Phong nhà chúng tôi lên làm sĩ quan phụ tá, công tác đặc biệt bận rộn, hiện tại nó không rảnh để đón điện thoại của cậu. Tạm biệt.”

“Ba!” Cúp điện thoại.

Tuyên Hoài Phong đứng một bên giương mắt nhìn, lo lắng đến độ trắng xanh cả mặt.

Không ngờ, điện thoại vừa cúp chưa được bao lâu thì chuông lại đổ thêm một lần nữa.

Tuyên Hoài Phong lập tức vươn tay định đón lại bị Tuyên Đại Vân nhanh như chớp đánh lên mu bàn tay của y, đẩy y ra phía sau.

“Cả nhà họ Lâm đều là loài lang sói cả, nghĩ rằng chúng ta dễ bắt nạt lắm có phải không?” Tuyên Đại Vân tức giận dựng thẳng chân mày, hung hăng chửi nhỏ một tiếng, lại cầm điện thoại lên, căm hận nói với phía bên kia: “Lâm tiên sinh, cậu cũng là người có học, có tri thức, mong cậu chú ý tới thể diện của người khác một chút, đừng có quấy rầy chúng tôi nữa. Hoài Phong nhà chúng tôi học chung với cậu nhiều năm, chẳng nợ của cậu thứ gì, cậu cũng đừng cố tình khiến nó khó chịu…..Cái gì? Tới thăm? Đừng! Cậu ngàn vạn lần không cần nhọc công tới đây một chuyến làm gì. Niên trạch của chúng tôi nhỏ bé, không dám chiêu đãi đại nhân vật như cậu….Đừng nói gì nữa, dù sao, nếu cậu còn tiếp tục quấn lấy không ngừng thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Nói hết lời như vậy rồi, cậu tự mình lo liệu đi.”

Dập mạnh điện thoại xuống.

Tuyên Hoài Phong nhìn chị mình hai lần treo điện thoại, ống nghe kia tựa như con dao tàn nhẫn đâm lên trái tim y, khổ sở không cách nào hình dung. Vốn đang tức giận vì chuyện Lâm Kỳ Tuấn ở cạnh Bạch Vân Phi, chứng kiến cảnh này, cơn tức biến mất, chỉ lo Lâm Kỳ Tuấn nghe xong những lời của chị mình sẽ không thoải mái, sau này gặp mặt biết giải thích như thế nào?

Tuyên Đại Vân vừa thấy biểu hiện này của em mình liền tức giận, kéo y ra xa khỏi bàn điện thoại, trở lại phòng khách, vẻ mặt nghiêm nghị cảnh cáo: “Hoài Phong, nghe kỹ cho chị, từ này về sau em không được quan hệ với bất kỳ người nào của Lâm gia. Cái loại lòng lang dạ sói ấy thì có gì tốt? Em học hành cả đời như vậy, chẳng lẽ lại thích kết giao với loại người vô liêm sỉ này?”

“Chị à, thật ra Kỳ Tuấn….”

“Kỳ Tuấn! Kỳ Tuấn! Em vẫn còn luôn miệng Kỳ Tuấn! Em muốn cho chị tức chết có phải không!” Tuyên Đại Vân cao giọng mắng y một câu, hung hăng nhéo lên tay y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em còn như vậy thì sau này đừng gọi chị là chị nữa. Dù sao đôi cánh của em cũng cứng rắn rồi, hiện tại chị không thể xen vào chuyện của em nữa.” Nói xong, đặt mông ngồi xuống ghế, một tay đặt lên bụng, thở hồng hộc.

Tuyên Hoài Phong thấy Tuyên Đại Vân tức giận, gương mặt đỏ bừng, gân xanh trên cổ lộ rõ, trong lòng cũng lo lắng không yên, ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Chị à, đừng tức giận mà, phải chú ý tới thân thể chứ.”

Tuyên Đại Vân quay sang nhìn y: “Vậy em cho chị câu một trả lời thỏa đáng, em có chút khí phách nào không vậy? Em nói đi.”

“Em….” Tuyên Hoài Phong muốn nói nhưng lại thôi, cụp mí mắt, một lúc lâu sau, hầu kết khẽ động: “Em nghe lời chị là được.”

Lúc này sắc mặt Tuyên Đại Vân mới dịu xuống.

Chính vì nhìn thấy bộ dạng chưa thực sự từ bỏ của Tuyên Hoài Phong, cô nâng y đứng lên, để y ngồi xuống bên cạnh mình, vừa dỗ dành vừa khuyên bảo, nói tất cả những gì mà mình có thể nghĩ ra.

Nhưng mặc kệ như thế nào cũng không khiến Tuyên Hoài Phong thoải mái, rầu rĩ ngồi nghe một trận an ủi, khuyên nhủ dài dằng dặc. Y đứng lên nói muốn đi ngủ.

Vú Trương chờ Tuyên Hoài Phong ra khỏi phòng khách, nhịn không được bèn nói với Tuyên Đại Vân: “Tiểu thư, cô thật là… nhận một cuộc điện thoại thì có gì không được? Khiến cho tiểu thiếu gia biến thành cái bộ dạng kia rồi. Cô xem, bộ dạng cậu ấy cúi đầu lúc nãy mới đáng thương làm sao. Vú Trương tôi nhìn thấy cũng đau lòng a.”

“Vú thì biết cái gì?” Tuyên Đại Vân hừ lạnh: “Đừng nhìn bộ dạng tốt bụng của Lâm gia mà lầm tưởng, cả mười kẻ đều là tiểu nhân cả! Lúc trước, thấy cha của tôi có tiền có thế, hắn thân mật với Hoài Phong biết bao nhiêu. Trong lớp, quan hệ của bọn họ là tốt nhất rồi. Sau khi cha tôi vừa qua đời, bộ mặt thật của Lâm gia đã lộ ra hết còn gì. Đang yên đang lành, chúng ta cũng đâu có chọc tới bọn họ, vậy mà bọn họ lại cố tình làm khổ Hoài Phong nhà chúng ta.”

Cô hạ giọng nói với vú Trương: “Tôi nói nhỏ cho vú biết, việc này cũng không được phép kể lại với cô gia. Lúc trước Hoài Phong sinh bệnh ở lại dinh thự Bạch gia cũng chẳng phải cảm lạnh gì cả. Nó bị Lâm gia sỉ nhục, không biết đã nghe phải những lời độc ác như thế nào, nhất thời nghĩ quẩn mà uống thuốc phiện sống pha nước!”

“Lão thiên gia của tôi ơi!” Vú Trương mở to hai mắt, đôi tay đặt trước ngực, khó thở: “Tiểu…Tiểu thiếu gia, cậu ấy…sao lại hồ đồ như vậy!”

“Tính mạng của em trai tôi thiếu chút nữa mất trong tay Lâm gia, vú nói tôi có thể không tức giận sao?” Tuyên Đại Vân nghiến răng nói: “Chắc chắn là Lâm Kỳ Tuấn thấy Hoài Phong của chúng ta vừa tốt lại vừa thật thà nên mới bắt nạt nó như vậy, trước đó khiến Hoài Phong uống thuốc phiện sống pha nước, lúc này thấy nó lên làm sĩ quan phụ tá, có thể lên được vị trí tốt nên mới trở mặt, tha thiết ân cần gọi điện thoại. Tôi nhìn cái bộ dạng đó mà cảm thấy ghê tởm!”

Vú Trương vẫn đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ khi nghe nói tiểu thiếu gia nhà mình uống thuốc phiện sống pha nước, vừa vò chiếc tạp dề, vừa nghiến răng nghiến lợi: “Thật quá đểu cáng! Tiểu thư, cô làm đúng lắm, ngàn vạn lần không được để tiểu thiếu gia tiếp tục lui tới với Lâm gia nữa, bằng không nhất định thiếu gia sẽ bị bọn họ bắt nạt, chịu thiệt thòi.”

Hai người phụ nữ yêu thương Tuyên Hoài Phong nhất trên đời, đương nhiên họ sẽ có chung một mối hận.
Bình Luận (0)
Comment