Tuyên Hoài Phong ngủ say vô mộng một hồi, rạng sáng bỗng nhiên tỉnh lại.
Cơ thể cực kỳ mệt mỏi, tựa hồ… đêm qua, dường như y đã quên mất sự tồn tại của tứ chi và thắt lưng, chỉ biết mỗi một lỗ chân lông đều ướt đẫm khiến y không khỏi bủn rủn, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khích.
Mở mắt, lúc này y mới biết cảm giác xa lạ khiến mình không thể tiếp tục ngủ từ đâu mà đến…Bạch Tuyết Lam nằm rất gần, hơi thở mang theo từng luồng khí nóng thong thả ngân nga, tất cả đều phun lên cổ y, thật ngứa.
Cả đêm qua, tên này dùng toàn bộ sức lực khiến người khác quay cuồng, cũng khiến bản thân mình mệt mỏi, ngủ sâu.
Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy gương mặt tuân tú, cuồng ngạo, vĩnh viễn không thể khắc chế của Bạch Tuyết Lam, trong lòng Tuyên Hoài Phong dâng lên cảm giác muốn đạp cho hắn tỉnh lại, đạp thật xa, cho hắn khỏi đắc ý.
Nhưng chớp mắt, y lập tức nhìn thấy vài vết cào đỏ chói còn vương trên bờ vai trần trụi của hắn.
Dấu vết đó xuất phát từ người nào, vậy không cần phải hỏi nhiều.
Nơi đó, trừ một Bạch Tuyết Lam đang đắm chìm trong mộng đẹp cũng không còn ai khác, Tuyên Hoài Phong không khỏi đỏ mặt và chột dạ, đầy mặt ngượng ngùng.
Y sợ Bạch Tuyết Lam tỉnh lại sẽ tiếp tục quấn lấy mình, cận thận lui từng chút trên giường, đặt hai tay của Bạch Tuyết Lam lên mặt giường, rón ra rón rén bước xuống. Có điều, ngay cả động tác đơn giản này cũng khiến y không khỏi nhíu mày, thắt lưng giống như bị ai đó đánh gãy rồi nối lại, vừa động một chút đã cảm thấy đau đớn lan tràn khắp thân thể.
Phía dưới giống như còn bị một vật gì đó thật to, cắm sâu tới tận gốc rễ.
Muốn quên đi loại cảm giác khó chịu này thì đó là vọng tưởng, Tuyên Hoài Phong cau mày, chịu đựng cơn đau đớn xấu hổ, lấy một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra phía sau bình phong, sau khi thay đổi mới bước ra ngoài.
Một đống hỗn độn trên mặt đất đều là những mảnh vải tối qua Bạch Tuyết Lam xé rách.
Người ta nói không sai, một khi hắn đã hành động thì không khác nào một con dã thú hung mãnh.
Tuyên Hoài Phong vạn phần không muốn người hầu tới thu thập đống ‘chứng cứ phạm tội’ này, tự mình lặng lẽ nhặt những mảnh vài rách cùng vài chiếc cúc áo lăn chung quanh, còn có chiếc dây lưng của mình bị Bạch Tuyết Lam cởi ra, ném trên mặt đất…dọn dẹp từng thứ, từng thứ một.
Những thứ còn có thể sử dụng đều được đặt lên đầu giường, không thể ném tất cả vào thùng rác được.
Lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước ra ngoài, xoay người khép cửa lại, miễn cho Bạch Tuyết Lam đã mệt mỏi một đêm lại ngủ không ngon giấc.
Những cơn gió sớm rất trong lành.
Tuyên Hoài Phong vui vẻ hít sâu không khí tươi mát mang theo hương hoa thoang thoảng trong tiểu viện, cơn đau nhức trên thân thể giống như cũng giảm xuống hai phần.
Tâm trạng cũng phá lệ sáng sủa.
Có được cơ hội này, đại khái cũng do những chùm hoa hòe xinh đẹp đang khoe sắc trước cửa.
================================================================================
Lời cuối sách.Nhớ rõ, trước khi bắt tay vào viết, Lộng Lộng đã nói qua vài điểm:
Thứ nhất, chưa bao giờ viết qua thể loại này.
Thứ hai, tuy rằng thời đại đó thực sự hỗn loạn, nhưng một mặt của nó cũng là sự xa hoa chói lọi. Một thời đại không có pháp luật kỷ cương, một thời đại sa đọa, dâm loạn nhưng vẫn tồn tại những mặt tươi đẹp. Áng văn này không được viết bằng ngòi bút nặng nề.
Thứ ba, đánh chết cũng không viết bi kịch!
Thứ tư, ách…bỏ qua, nhất định sẽ bổ sung sau!
Lộng Lộng sẽ cố gắng kiên trì thực hiện bốn điểm này.
Hài kịch! Nhất định phải kết thúc bằng hài kịch!
Đương nhiên, nội dung của bộ thứ nhất vẫn còn rất nhiều kịch tính chưa giải quyết xong. Bạch Vân Phi, Lâm Kỳ Tuấn, còn có người ở trưởng tiểu học kia và một số nhân vật quan trọng chưa xuất hiện, chắc chắn sẽ gặt hái không ngừng từ họ.
Nếu nói nội dung bộ thứ nhất là tiến trình để Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong đến bên nhau, như vậy, bộ thứ hai là quá trình hai người họ hiểu nhau, yêu nhau.
Tuy rằng Tuyên Hoài Phong là một tiểu thụ cứng đầu rất khó chinh phục, nhưng đứng từ phương diện khác mà nói, kiểu người như vậy, chỉ cần họ chấp nhận đối phương sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ.
Uhm, hy vọng tất cả những cố gắng mà Bạch Tuyết Lam bỏ ra sẽ được đền bù thỏa đáng.
Mặc kệ là đối với tiểu công hay là tiểu thụ, Lộng bảo bảo sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một mụ mụ tốt.
Mặc khác, vụng trộm nói với mọi người. Lộng Lộng đã viết bộ thứ hai rồi, không chừng sẽ post lên trang Wed “Mỹ Quốc Gia”của nhà xuất bản Uy Hướng nha.
(Phi Vũ: Thực ra Vũ đã từng nhìn thấy địa chỉ trang Web này rồi, cơ mà quên mất nó viết thế nào mất tiu. Mọi người thông cảm nha!)
Nếu mọi người muốn biết câu chuyện của cặp đôi này…vậy phải chờ đợi mới cảm thấy hứng thú.
Không có phương tiện lên mạng xem cũng không sao. Sau khi bộ thứ hai hoàn thành cũng sẽ mau chóng được xuất bản.
Lộng Lộng nhất định sẽ cố gắng!
“Vương triều kim ngọc” là thử thách rất lớn của Lộng Lộng, bởi vì loại đề tài này thực sự rất khó viết. Viết tốt không hẳn sẽ có thưởng, nhưng viết không như ý khẳng định sẽ bị ném đá…*vội vã ôm đầu nằm sấp xuống*….
Hy vọng mọi người yêu thích cặp đôi này.
Không chỉ thích cách bọn họ bảo vệ tình yêu kiên cường, tự chủ của mình, hơn nữa còn thích cách bọn họ giữ gìn tấm lòng kiên định trong thời thế loạn lạc này.
Bởi vì trên đời này, chúng ta không chỉ cần có tình yêu, càng cần có dũng khí cùng người mình yêu đối mặt với trở ngại thế gian.
Đạt được tình yêu cũng không phải là kết thúc, nó chỉ là sự khởi điểm của con đường bảo vệ tình yêu của mình.
Khiến cho chúng ta giống như Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong, mặc kệ gặp phải thời đại loạn lạc như thế nào, bên môi vẫn luôn nở nụ cười, bảo vệ tình yêu của mình.
Giữ vững thế trận.
Vĩnh viễn không buông.
Phong Lộng